Chung Cực Truyền Thừa

Chương 269: Đối thoại thần bí trong không gian thần bí




- Nếu như không có cách nào thoát khỏi địa phương này trong thời hạn năm năm mà nói...
Lâm Dịch nghĩ đến, lập tức càng sốt ruột tìm kiếm.
Không gian màu xanh lá gần như rộng lớn vô hạn, Lâm Dịch một đường bay gấp, nhưng mà, nơi tầm mắt đạt tới, tất cả đều giống nhau cả.
Dưới đất hoàn toàn là năng lượng màu xanh lá ngưng tụ thành thực chất, Lâm Dịch thử qua muốn đánh tan nó, nhưng lại thất bại.
Phải biết rằng, lực lượng của Lâm Dịch hôm nay đã đạt đến thực lực trung tinh vị trung giai, mà thân thể hắn, sau khi trải qua sự chữa trị của Sinh Linh Quả, càng cường hãn hơn gấp mấy lần. Hiện giờ sau khi hắn gia trì chiến văn, trọn vẹn có thể tăng lực lượng lên 73 lần. Nói cách khác, trọn vẹn có được thực lực tiếp cận đại tinh vị hạ giai. Mà hơn nữa, Băng Sương Vịnh Thán Chi Tàn Khuyết bên tay trái hắn lại tăng phúc lực công kích lên gấp đôi, đã trọn vẹn tiếp cận thực lực đại tinh vị trung giai rồi!
Tụ lực công kích điểm phá hôm nay đã ngưng tụ thành chất lỏng màu vàng, không chút nào khoa trương mà nói, thực lực Lâm Dịch hôm nay mặc dù chỉ là trung tinh vị trung giai, nhưng lực công kích của hắn, khách quan mà nói so với cường giả đại tinh vị không sử dụng chiến vân, cũng không yếu hơn chút nào.
Đương nhiên, lực công kích như vậy bạo phát ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể ba lượt thôi. Dù sao, số lượng chất lỏng màu vàng cũng cực kì ít, ba lượt lực công kích đạt tới đại tinh vị thượng giai, đã là cực hạn rồi.
Nhưng mà, dùng lực công kích như vậy để công kích lên mặt đất năng lượng của không gian màu xanh lá này, lại nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến không gian chung quanh kích động, nhưng căn bản không có biện pháp đánh xuyên được, thậm chí ngay cả một tia vết rạn cũng không sinh ra.
Cái này khiến Lâm Dịch ngoài lo lắng ra, không thể không cảm thán tính rắn chắc của không gian này

- Chẳng lẽ, phải ngây ngốc ở chỗ này 5000 năm mới ra được sao?

Lâm Dịch loạn không chịu nổi thầm nghĩ, mắt lộ ra lo lắng, tìm hiểu khắp nơi.
Hắn nhớ rõ rất rõ ràng, ngày đó bọn người Bạch Ngạn Thanh đã có nói, Sinh Linh Cung mỗi 5000 năm mới mở ra một lần.
Chẳng lẽ, phải chờ đợi Sinh Linh Cung lại mở ra lần nữa, Lâm Dịch mới có cơ hội đi ra từ không gian này sao?
Lâm Dịch không cam lòng, vì vậy, hắn vẫn đang không ngừng bay gấp, tìm kiếm lấy.
Thời gian chậm chạp trôi qua, bất tri bất giác, lại một năm trôi qua...
Kỳ thật, ở trong không gian này, không có cái gì gọi là ngày đêm cả, Lâm Dịch cũng chỉ có thể căn cứ vào cảm giác của mình để phán đoán đến cùng thời gian đã qua bao nhiêu thôi.
Lấy tinh thần lực của Lâm Dịch hôm nay, kết quả đoán được căn bản cũng không xảy ra sai lầm gì, Lâm Dịch rất là tin tưởng
Cho nên hắn biết rõ, hôm nay, cách thời hạn năm năm, chỉ còn hơn ba năm một chút thôi, đây đã là không kể đến thời gian vượt qua trong hôn mê rồi, dù sao lúc ấy hắn cũng đang hôn mê, tự nhiên không thể tính toán được đã qua bao lâu. Trên thực tế, hôm nay cách thời hạn năm năm, chỉ còn lại hơn hai năm thôi.
Trải qua thời gian một năm này, Lâm Dịch trên cơ bản đã hoàn toàn tuyệt vọng. Mỗi ngày tìm kiếm, trên cơ bản đều là một loại quán tính và không cam lòng trong lòng đang chèo chống. Hôm nay hắn chỉ cần nghĩ tới thời hạn năm năm, trong lòng đều lo sợ, buồn bực khiến hắn hít thở không thông. Nhưng mà, hắn còn cách nào đây chứ? Tất cả nhưng phương pháp hắn cho rằng có khả năng, hắn đều đã thí nghiệm qua, không gian màu xanh lá cơ hồ qua một thời gian ngắn sẽ run rẩy kịch liệt một lần, đó chính là Lâm Dịch vì rời khỏi mà cố găng.
Mà hôm nay, hắn đã tuyệt vọng.

- Thể thuật đã đạt tới trung tinh vị thượng giai rồi, dị năng cũng đã đạt đến trung tinh vị hạ cấp, năng lượng trong không gian này so với thế giới hiện thực, còn nồng hậu hơn nhiều lắm, nhưng mà, có làm được gì đâu chứ?

Lâm Dịch cảm thụ thân thể mình, như tự diễu nghĩ đến.
Sau đó khẽ ngẩng đầu, ánh mắt không có chút tiêu cự nào cả.

- Mẫu thân...Thực xin lỗi...

Trong lòng Lâm Dịch lặng lẽ nói, ánh mắt trống rỗng.
Ngay từ đầu lúc tăng lên lực lượng, Lâm Dịch còn vì thế mà cuồng hỉ không thôi. Bởi vì lực lượng tăng lên, ý nghĩa là khi đến cái hẹn năm năm, vốn đánh bạc của hắn sẽ hùng hậu hơn một chút. Nhưng mà lúc này, hắn về cơ bản đã không vì lực lượng tăng lên mà mừng rỡ gì nữa, trái lại, lực lượng tăng lên càng nhiều, tâm hắn càng loạn, cũng lại càng tự trách mình.

- Nếu lúc trước không phải vì lòng tham nhất thời muốn đoạt bảo, hôm nay, mình cũng sẽ không bị vây ở chỗ này rồi a?

Lâm Dịch nghĩ đến, nắm tay nắm thật chặt, nếu lúc ấy mình không sinh ra ý niệm muốn đoạt Sinh Linh Quả, có lẽ thực lực sẽ không tăng nhiều như vậy, nhưng ít ra, còn có thể nhìn thấy mẫu thân một lần, còn bây giờ...

- Năm năm vừa đến, mẫu thân sẽ...

Lâm Dịch rất rõ ràng, kỳ hạn vừa đến, nếu như mình thật sự không đến Cổ năng, mẫu thân nhất định sẽ gặp bất trắc. Hơn nữa, người của Cổ năng, cũng sẽ không bỏ qua cho phụ thân.

- Đáng chết đáng chết đáng chết ah!

Lâm Dịch đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng mắng, thần thái điên cuồng, hai mắt đỏ thẫm, năng lượng chung quanh lập tức bị tiếng vang cực lớn bất thình làm chấn động không thôi, truyền đi rất xa.
Trong một không gian không biết, tại một chỗ Lâm Dịch không biết, hai ánh mắt, đang nhìn Lâm Dịch điên cuồng hét lớn lên.

- Ồ, xem ra hắn có việc gì gấp phải rời đi, cho nên mới như vậy a?

Một thanh âm giật mình vang lên.

- Ta cũng thấy thế...Aiz, đáng tiếc, lấy thiên tư của hắn, nếu như dụng tâm tu hành một năm trong này thì có lẽ cũng không sai biệt lắm có thể đột phá Tinh Vị Cảnh đạt tới Thiên Vị Cảnh a?

Một thanh âm khác vang lên.

- Đúng vậy a, đáng tiếc...n, bất quá dùng thiên tư của hắn, hơn nữa với bông tai Hổ văn của Huyết Hổ, đạt tới Thiên Vị Cảnh, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi?

- Ha ha, thật sự không ngờ, lần này mở ra Sinh Linh Cung, lại có thể đưa đến một thiên tài như vậy, chỉ có điều...

Thanh âm này hơi chút dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

- Bông tai Hổ văn của Huyết Hổ cũng không phải dễ khống chế như vậy, xem bộ dáng hiện giờ của Bông tai Hổ văn, tựa hồ đang bị phong ấn. Nhưng theo ta thấy, nhiều nhất sáu năm, sáu năm sau nếu hắn còn chưa đột phát Tinh Vị Cảnh tiến vào Thiên Vị Cảnh thì hắn sẽ bị Bông tai Hổ văn biến thành Khí Sử.

- Đúng vậy a, nếu như hắn có thể ở trong này hảo hảo tu hành trong vòng một năm, nào còn nguy hiểm như vậy? Bất quá, xem tình huống hắn hiện giờ, nếu như tiếp tục cường lưu hắn ở chỗ này tựa hồ cũng không cần thiết nữa. Được rồi, phúc này họa này, đều là do bản thân hắn lựa chọn, chúng ta cũng không cần làm gì quá phận cả, để hắn đi ra ngoài đi? Hi vọng trong vòng sáu năm, hắn có thể đạt tới Thiên Vị Cảnh a.
- Ha ha, yên tâm đi, hắn đã ăn hết Sinh Linh Quả đấy, lấy thiên tư của hắn, chỉ cần lực lượng đủ, thì nhất định có thể đột phá Thiên Vị Cảnh. Tính toán, Gia Nhĩ Ba Tư đại lục này, từ hơn năm vạn năm trước, sau khi Bạch Đế tiến nhập Thiên Vị Cảnh, liền không có người nào tiến vào Thiên Vị Cảnh nữa a? Hôm nay trên đại lục, mấy người tiếp cận Thiên Vị Cảnh nhất, không biết sao ngộ tính lại quá bình thường...Đoán chừng nhanh nhất, cũng cần ngàn năm đến vạn năm nay? Thiên tư của tiểu gia hỏa này, đích thật tốt đến khiến người hâm mộ ah.

- Ngày trở về gần rồi, bọn hắn đều sẽ tới. Ta chỉ hi vọng tiểu tử này đến lúc đó sẽ dùng thân phận người mà tới, mà không phải là thân phận khí sử.

- n, tốt rồi, thả hắn ra ngoài đi.

- n...

Đối thoại của hai nhân vật thần bí trong không gian thần bí kết thúc, mà Lâm Dịch, vẫn đang không ngừng phát tiết gầm thét, trong đó mang theo tự trách và cuồng bạo.
Đôi mắt hắn đã biến thành huyết hồng, hắn điên cuồng gào thét khàn cả giọng, một tiếng gầm lớn, khiến trọn cả không gian đều run rẩy.
Cơn phát tiết của hắn một mực giằng co một lúc lâu, sau đó, hắn uể oải co quắp ngồi trên mặt đất. Một hàng thanh lệ từ trong mắt tràn ra.

- Mẫu thân...Thực xin lỗi...Thực xin lỗi...

Lâm Dịch lần lượt tự trách lẩm bẩm, thất hồn lạc phách.
Đúng vào lúc này, trên mặt đất cách hắn chừng trăm mét, lặng yên không một tiếng động xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy từ chậm đến nhanh, phạm vi càng ngày càng lớn, cuối cùng, kinh động đến Lâm Dịch.
Lâm Dịch theo bản năng, không mang theo chút tức giận nhìn về phía phát ra từng đợt âm thanh rất nhỏ, bỗng nhiên sững sờ!
Cặp mắt của hắn, sau khi sững sờ, bỗng nhiên bắn ra ra tinh mang và cuồng hỉ.

- Vòng xoáy, vòng xoáy! Là vòng xoáy!

Trong lòng Lâm Dịch điên cuồng hò hét. Chỉ thấy hắn không chút do dự, thân thể chấn động, liền đứng lên. Chợt, thân hình khẽ động, vọt thẳng vào trong vòng xoáy.
Đến lúc này, hắn căn bản cũng không cần lo lắng đến việc vòng xoáy này có nối đến thế giới hiện thực không. Hắn chỉ biết là...Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi cái không gian ngoại trừ màu xanh lá chính là màu xanh lá, toàn bộ đều là sinh khí, nhưng không có chút tánh mạng, hơn nữa, khiến hắn vất vả cả một năm này, càng nhanh càng tốt!
Lâm Dịch một đầu đâm vào trong vòng xoáy năng lượng, chợt, đầu của hắn một hồi hoảng hốt, mơ mơ màng màng, cứ như vậy đã mất đi ý thức...
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Dịch mới sâu kín khôi phục lại ý thức từ trong hôn mê.
Hắn mờ mịt mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt, là một mảnh đen tối.
Một cổ u lãnh khiến Lâm Dịch không khỏi lạnh run, nhưng thân thể khẽ chấn động, sau đó, khí tức u mát mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Lâm Dịch ngồi dậy từ mặt đất.
Sau khi hai tay có chút sờ lên mặt đất, trên mặt Lâm Dịch lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ.

- Đá, là đá! Ta đi ra, ta thật sự đi ra...Ha ha ha...

Lâm Dịch có chút điên cuồng cười lớn, trong lúc vô tình, trong tiếng cười của hắn ẩn chứa một ít năng lượng, chỉ nghe chung quanh vang lên một hồi đá va chạm với nhau, tiếng gầm cực lớn, quanh quẩn trong không gian tối đen.
Nhưng mà, lúc này Lâm Dịch căn bản không có thời gian đi để ý những vật này. Hôm nay, hắn chỉ muốn phát tiết cảm giác khi bị nhốt suốt cả năm ra, bất luận kẻ nào, bị nhốt lâu trong một không gian không có bất kỳ táng mạng nào như thế, ta nghĩ, biểu hiện cũng không kém hắn hiện giờ bao nhiêu a?
Cười to giằng co thời gian rất lâu, sau đó mới dần lắn xuống, mà cảm xúc của Lâm Dịch cũng dần hồi phục lại.
Hít sâu vài hơi, cảm xúc hưng phấn rốt cục đã bị hắn hoàn toàn khống chế.

- Đây là chỗ nào?

Lúc này, Lâm Dịch mới có tâm tư suy nghĩ vấn đề này.
Chỉ thấy thân thể của hắn, đột nhiên toát ra một hồi hào quang trong huyết hồng mang theo một tia xanh lá, mà không gian chung quanh, cũng ánh vào tầm mắt của hắn.
Xem ra, đây hẳn là một cái động, ngẩng đầu chung quanh, Lâm Dịch lại cảm giác được cái sơn động thần kỳ này khiến hắn thấy quen thuộc...

- Những nham thạch này...

Trên đỉnh động quật, rủ xuống vô số thạch nhỏ dài chừng trăm mét, nén nhọn chỉ thẳng xuống mặt đất, nhưng Lâm Dịch lại cảm giác được rất rõ.
Nghi hoặc nhíu mày suy tư thật lâu, đột nhiên trong đầu hiện lên một vòng thanh minh:

- Chẳng lẽ...Nơi này chính là cửa vào tiến vào Sinh Linh Cung sao?

Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn, sau đó nhìn về bốn phía, lại phát hiện càng nhìn càng giống, nếu như biến toàn bộ thạch nhũ này thành màu xanh lá, hoàn cảnh nơi này, cùng với cửa vào Sinh Linh Cung ở thế giới dưới lòng đất, không có chút khác biệt nào cả.

- Xem ra, tinh thể màu xanh lá kia, hẳn là trước khi Sinh Linh Cung mở ra, do năng lượng trong không gian kia tiết ra mới biến hóa như thế a?

Lâm Dịch suy đoán nói.
Nhưng mà chợt, thân thể của hắn lơ lửng lên, bay chung quanh.
Bất kể nói thế nào, trước tiên tìm được lối ra đã nói sau.
Lập tức, Lâm Dịch bắt đầu tìm quanh một vòng.
Tại đây, chính là cửa vào thế giới dưới lòng đất năm đó khi Lâm Dịch tiến vào Sinh Linh Cung. Không gian tuy rằng rất lớn, nhưng lấy tốc độ phi hành hôm nay của Lâm Dịch, cũng chỉ sau chừng nửa canh giờ, đã tìm được lối ra.
Nhìn từ dưới lên, không có chút ánh sáng nào cả.

- Xem ra, cửa động này tựa hồ đã bị che chắn rồi.

Lâm Dịch nghĩ đến, chợt không chút do dự, thân hình vọt lên, bay thẳng lên phía trên.
Quả nhiên, ngoại trừ thiếu đi hào quang màu xanh lá kia, còn lại không khác chút nào với khi hắn tiến vào cả.
Khi lên đến chừng ba bốn ngàn mét, cửa ra phía trước đã bị chặn lai.
Đến đây, Lâm Dịch đã hoàn toàn có thể xác định nơi này chính là lối ra rồi. Lập tức không chút do dự, chỉ thấy thân thể hắn lập tức tản ra huyết sắc quang mang, một cổ khí thế như thực chất quấn quanh thân hình hắn. Chợt, hắn tay trái kéo một phát, Băng Sương Vịnh Thán Chi Tàn Khuyết tinh lam sắc lập tức tản mát ra quang mang tinh lam sắc. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hai mắt Lâm Dịch ngưng tụ, chợt, tay trái hướng đỉnh đầu, ầm ầm đâm thẳng mà đi...
Lưu ngân quáng mạch, Ám Minh đang dò xét, đi theo sau lưng Ám Minh, là vợ của hắn, chính là mẫu thân của Ám Tương.
Thê tử Ám Minh kéo kéo cánh tay hắn, trên mặt vui vẻ dạt dào dò xét những thợ đào mỏ đang ăn cơm. Lúc này đang là giữa trưa, tất cả công nhân đều đang nghỉ ngơi.

- Không nghĩ tới, mạch khoáng này rõ ràng đã mất rồi còn được lại a. Lúc trước, ta còn tưởng rằng rốt cục không chiếm được nữa chứ.

Thê tử Ám Minh dựa sát vào hắn, sâu kín nói.
Ám Minh có chút cảm khái nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn về những thợ mỏ đang nghỉ ngơi. Hắn cũng không khỏi lộ ra cảm thán nói:
- Đúng vậy a, cường giả thánh giai thực sự quá cường đại. Nếu như bọn hắn lúc trước thật muốn thu mạch khoáng này, chúng ta thật cũng không có phương pháp xử lý nào a. Bất quá cũng không biết nhiều cường giả thánh giai như vậy đến lưu ngân quáng mạch làm gì? Đáng tiếc ta không phải là thánh giai, nếu không ta nhất định sẽ đi thế giới dưới lòng đất thần bí kia nhìn một chút.
Nói xong, trong mắt Ám Minh toát ra một tia khát vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.