Chung Cực Truyền Thừa

Chương 202: Uy áp Thánh Giai!




Bên cạnh hắn, lúc này đang có mấy người cùng hắn nói chuyện. Nhìn bộ dáng chuyện trò vui vẻ của hắn, rất dễ khiến người ta có hảo cảm. Bất quá mặc dù là như vậy, nhưng quanh năm ở địa vị cao, có thể trên người hắn tự nhiên mà phát tán ra một loại khí tức khiến người ta phục tùng. Mà loại khí tức này, Lâm Dịch chỉ thấy qua trên người Bạch Tiếu Thiên.
Đang nhìn, Lâm Dịch cảm giác được phía sau có người tới gần, lập tức quay đầu lại nhìn.

- Lâm Dịch, phải không?

Một thanh âm trong trẻo mang theo một tia tiếu ý vang lên. Lâm Dịch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có hai người chạy tới phía sau hắn. Cùng hắn chào hỏi, là một thanh niên tướng mạo tuấn tú tóc hồng. Thanh niên tóc hồng mang theo dáng tươi cười vui vẻ, rất dễ chiếm được hảo cảm của người khác.
Lâm Dịch thất thần, chợt nghi hoặc nói:

- Ngươi là...

Đang khi nói chuyện, ánh mắt di động đến trên người bên cạnh hắn.
Khi thấy người nọ, không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Lâm Dịch mạnh mẽ vừa động. Ánh mắt không khỏi chăm chú.
Đó cũng là một gã thanh niên tướng mạo tuấn tú. Bất quá thanh niên này cực kỳ lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình. Khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất là một đôi mắt cực kỳ hẹp dài. Trong con ngươi mang theo một tia cảm giác lạnh lẽo.

- Thật mạnh!

Trong lòng Lâm Dịch vừa động.

- Lẽ nào...

Trong lòng Lâm Dịch run lên, một suy nghĩ nhất thời xuất hiện trong lòng hắn.
Nhưng mà khi ánh mắt của hắn cùng ánh mắt của đối phương giao nhau, trong nháy mắt, một cổ cảm giác áp bách thật lớn nhất thời đè xuống hắn! Cổ khí thế cường đại khiến tim Lâm Dịch hầu như ngừng đập!

- Đây, đây là...!

Lâm Dịch hoảng sợ trợn trừng mắt.

- Ha ha, Lâm Dịch ngươi rất lợi hại nha! Rất chờ mong trận đấu phía sau gặp được ngươi a!

Thanh niên tóc hồng tựa hồ không thấy vẻ kinh hãi trong mắt Lâm Dịch, mà là tự hắc hắc cười nói.
Nhưng lúc này tâm thần Lâm Dịch đã hoàn toàn bị khí thế do người thanh niên lạnh lùng bên cạnh hắn phát ra, chèn ép xuống, căn bản không có biện pháp trả lời.
Dần dần, trên trán Lâm Dịch xuất hiện giọt mồ hồi. Mắt lộ vẻ hoảng sợ, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Đột nhiên, thanh niên lạnh lùng đối diện Lâm Dịch dời ánh mắt đi. Cùng lúc đó, cổ cảm giác áp bách cường đại khiến người ta sợ hãi kia cứ như vậy hư không tiêu thất. Gánh nặng trong lòng Lâm Dịch liền được giải khai. Lại nhịn không được khom thắt lưng xuống, từng ngụm thở dốc. Trong hai mắt là vẻ hoảng sợ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Đi thôi!

Thanh âm lạnh lùng thản nhiên từ trong miệng người thanh niên kia truyền ra. Sau đó cứ như vậy đi qua bên cạnh Lâm Dịch đang thở dốc từng ngụm. Nhưng khi hắn đi qua bên cạnh Lâm Dịch, một cổ cảm xúc hàn lãnh đến xương đâm vào trong lòng Lâm Dịch! Trong mắt hắn lại lộ ra một tia kinh hãi.

- Ách. Không nên để ý tới băng sơn này! Ha hả, ta là An Cách Tư, hi vọng trọng trận đấu sau gặp được ngươi a! Ha ha...

Thanh niên tuấn tú tóc hồng, vừa cười vừa nói vài câu với Lâm Dịch, mới đi theo phía sau thanh niên lạnh lùng tới chỗ lôi đài.

- Thât, thật mạnh!

Lâm Dịch dại ra, cả đầu đều là cổ áp bách cường đại khiến hắn hít thở không thông vừa rồi.

- Lẽ nào bọn họ chính là hai gã Thánh Giai còn lại mà hiệu trưởng nói sao?

Tim của hắn vẫn còn đập gấp, hắn thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng trái tim kịch liệt đập thùng thùng. Trên khuôn mặt tuấn tú một mảnh tái nhợt, trên trán mồ hôi úa ra:

- Chỉ là đối diện...Chỉ là khí thế áp bách...không ngờ đã mạnh như vậy.

Đại não Lâm Dịch trống rỗng, không ngừng nghĩ lại.

- Đây chính là thực lực Tiểu Tinh Vị trung giai sao?

Giờ khắc này, Lâm Dịch lại cảm giác được chính mình nhỏ yếu tới mức nào. Sự cường đại của Thanh y Thánh Giai thì hắn dùng mắt nhìn có thể nghĩ. Nhưng mà, tên thanh niên lạnh lùng kia cường đại lại khiến hắn cảm thụ rõ ràng nhất! Dưới cổ khí thế áp bách cường đại của hắn, Lâm Dịch thậm chí ngay cả một tia phản kháng cũng không có!

- Thật...thật cường đại!

Lâm Dịch ngơ ngác nghĩ. Trong lúc nhất thời, đứng sừng sững ở đó.
Bên kia, An Cách Tư tóc hồng khóe miệng mang theo một dáng tươi cười xấu xa:

- Bố Lan Đặc, ngươi làm như vậy sẽ dọa hỏng tiểu bằng hữu. Hắc hắc...Thế nào? Biết đối phương là người truyền thừa cổ văn, có cảm giác thấy sự nguy hiểm không? Muốn trực tiếp đem tiềm lực phát triển của hắn xóa bỏ sao?

Thanh niên Bố Lan Đặc biểu tình không chút thay đổi. Hắn phảng phất như chưa bao giờ biết cười thế nào. Chỉ là đạm mạc nói:

- Ta nói rồi, hắn không xứng. Vô luận hắn là cái thân phận gì.

Nói rồi, đi nhanh hơn một chút, tiếp tục đi tới.
Mà An Cách Tư tóc hồng lại cười hắc hắc, cũng không có nói nữa. Quay đầu lại, hướng phía Lâm Dịch còn ngơ ngác đứng ở đó. Khóe miệng lộ ra một tia dáng tươi cười nghiền ngẫm lẩm bẩm nói:

- Thực hi vọng ngươi có thể vượt qua một cửa này. Thật chờ mong trên mặt Bố Lan Đặc xuất hiện biểu tình thất bại a!

Lâm Dịch ngơ ngác nghĩ lại cổ áp bách khiền người ta hít thở không thông kia. Trong lòng một loại cảm giác vô lực tràn ngập.

- Tồn tại cường đại như vậy. Thực sự là ta có thể chống lại sao?

Trong lòng hắn lần đầu xuất hiện hoài nghi đối với bản thân. Khí thế áp bách tạo thành áp lực trong lòng Lâm Dịch là có thể nghĩ. Nếu như Lâm Dịch không thể vượt qua bóng ma này, cuộc đời này của hắn là không thể tiến thêm! làm một võ giả, nếu như ngay cả bản thân cũng hoài nghi sự cường đại của mình. Như vậy, hắn còn có thể trở thành một cường giả sao?
Lâm Dịch ngơ ngác nghĩ, nhãn thần trống rỗng...

- Mời cường giả thuộc top 68 lên lôi đài, mời cường giả thuộc top 68 cường lên lôi đài...

Thanh âm của người chủ trì vang vọng toàn trường. Cũng đánh thức Lâm Dịch đang ngây ngốc. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó cúi đầu đi đến lôi đài. Nhưng mà, phần tự tin lúc trước, lúc này đã hoàn toàn biến mất vô tung.
Trên thính phòng, Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp sau khi quan sát thần thái của Lâm Dịch liền lộ ra biểu tình nghiêm túc.
Lâm Dịch hơi cúi đầu đi tới lôi đài, nhưng trong lòng hắn vẫn tràn ngập cổ khí thế áp bách tuyệt cường kia.
Hắn nhịn không được hơi ngẩng đầu hướng chỗ sát lôi đài, liếc mắt nhìn An Cách Tư tóc hồng cùng với tên thanh niên lạnh lùng kia đã leo lên lôi đài. Chỉ thấy An Cách Tư cũng đang nhìn về phía hắn. Thấy Lâm Dịch nhìn mình, nhất thời đối với Lâm Dịch lộ ra vẻ tươi cười, sau đó chỉ chỉ lôi đài, liền leo lên. Ánh mắt Lâm Dịch di động đến trên người thanh niên lạnh lùng, nhưng mà khi thanh niên lạnh lùng quay đầu nhìn hắn, Lâm Dịch nhất thời có vài phần hoảng loạn dời ánh mắt đi.
Trái tim Lâm Dịch bang bang đập mạnh, căn bản không dám cùng thanh niên lạnh lùng đối diện. Đẳng cấp Tiểu Tinh Vị trung giai so với Bát cấp đỉnh phong cao hơn hai bạc! Nếu là luận lực lượng, càng mạnh hơn không chỉ mấy chục lần! Trước mặt lực lượng tuyệt đối, Lâm Dịch chung quy vẫn là nhịn không được tâm sinh vài phần khiếp đảm.

- Chết tiệt!

Lâm Dịch cúi đầu thầm mắng chính mình một tiếng, không ngừng cổ vũ bản thân. Nhưng cổ áp bách kia như có thực chất, vẫn quấn quít trong lòng hắn. Hiển nhiên không phải có thể bị loại trừ ra ngoài dễ dàng như vậy. Trái tim Lâm Dịch vẫn như cũ không chịu dừng lại đập bang bang liên hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.