Chung Cực Truyền Thừa

Chương 184: Tâm tàn như tro




- Thanh Thanh, Nhu Nhu...là ta...ta là Linh Lung!
Thủy Linh Lung mở miệng. Đương nhiên...Lâm Dịch nghe không hiểu.
Thủy Linh Lung vừa thốt lên, tình cảnh lập tức liền xôn xao náo nhiệt...vượt qua dự kiến của Lâm Dịch, ngoài mấy nữ tử lúc trước Lâm Dịch nhận ra là trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, còn lại tất cả mọi người, trong mắt đều là sự kinh hãi.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lâm Dịch nghi hoặc nhìn thôn dân bởi vì Thủy Linh Lung mở miệng mà bắt đầu xôn xao. Thủy Linh Lung nói gì vậy? Lâm Dịch nghe không hiểu.

- Linh Lung...ngươi thật là Linh Lung?

Mấy nữ tử này trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ, chợt lộ ra sắc mặt vui mừng. Nhưng mà, sắc mặt vừa mới hiện lên vẻ kinh hỉ, thì như nghĩ đến cái gì, liền lộ ra sự lo lắng, dùng ngôn ngữ mà Lâm Dịch nghe không hiểu gì nói:

- Tại sao ngươi lại trở về vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không biết...

Nhưng mà, nữ tử kia còn đang nói cái gì, thì Thủy Linh Lung chỉ nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu. Ánh mắt không tự chủ được nhìn thoáng qua Lâm Dịch sau lưng bởi vì có chút không hiểu mà cau đôi mày lại, sau đó quay đầu nói với những người bằng hữu tốt trước kia:

- Không có chuyện gì đâu.

Là con yêu nữ kia trở về! Nhanh đi thông báo đại tế tự.
Có thôn dân lớn tiếng hô lên. Mấy người bạn tốt của Thủy Linh Lung trên mặt liền hiện lên sự lo lắng...đối với người trong thôn Thủy gia này mà nói, đại tế tự chính là một người cực kì có uy tín, là một người mà mọi người đều phải kính sợ. Vừa nghe được có người muốn đi gọi đại tế tự, sắc mặt của mấy nữ tử này đều lập tức thay đổi.
Thủy Linh Lung cảm thấy cảm động, đã đi suốt mười năm, nhưng những người bạn tốt này vẫn không quên mình...lập tức hít sâu một hơi, cười an ủi các nàng:

- Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu.

- Lão sư...

Thanh âm Lâm Dịch đột nhiên vang lên. Thủy Linh Lung không khỏi nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Lâm Dịch đang nhìn về phía trước. Thủy Linh Lung không khỏi quay đầu nhìn theo hướng hắn nhìn...thời điểm khi thấy phía trước xuất hiện ba người, thân thể của nàng, không khỏi nhẹ nhàng run động. Mục quang nhìn chằm chằm vào phía trước, môi dưới, dần dần cắn chặt.
Tình cảnh trong nháy mắt trở thành yên tĩnh. Tất cả ánh mắt của thôn dân, đều nhìn xem Thủy Linh Lung và ba người vừa chạy đến.
Ba người kia. Là hai nam một nữ. Hai nam nhân đều là đại hán thân hình cao to vạm vỡ, đứng trong thôn dân vốn có chiều cao không cao lắm, càng lộ ra vẻ cao ngất...ánh mắt Lâm Dịch vô cùng tốt, hắn liếc mắt liền nhận ra tên trung niên kia cùng với phụ nữ trung niên bên cạnh, đúng là một người giặt quần áo, vừa hút thuốc hồi nãy. Nói cách khác...bọn họ, đúng là người nhà của Thủy Linh Lung.
Ánh mắt Lâm Dịch không khỏi nhìn về phía nam nhân còn lại...Đó là một thanh niên ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, tướng mạo trông cũng khá đẹp trai. Ánh mắt hắn nhìn Thủy Linh Lung, mang theo sự kinh hãi...cùng với một tia kinh diễm như si như mê...Đầu lông mày Lâm Dịch, không khỏi nhíu lại.
Tình cảnh trong lúc nhất thời cứ giằng co như vậy. Lâm Dịch từ trong ánh mắt phụ thân Thủy Linh Lung, đọc được sự kinh ngạc. Kinh ngạc...nhưng, lại thiếu khuyết vốn nên có. Lâm Dịch lúc này có chút hiểu được, Thủy Linh Lung vì cái gì không muốn gặp mặt những người này...Người nhà phản bội, đây là một sự kiện làm cho lòng người không khỏi đau nhói.
Thủy Linh Lung nhìn xem ba người, thật lâu về sau, mới từ từ gục đầu xuống kêu lên một tiếng:

- Phụ thân...

Phụ thân Thủy Linh Lung khi nghe tiếng nói của Thủy Linh Lung, sự kinh ngạc trong mắt cũng biến mất, còn dư lại, chỉ là sự lạnh lùng. Ánh mắt nhìn xem Thủy Linh Lung, hoàn toàn không giống như đang nhìn nữ nhi của mình...mà chỉ là một người xa lạ làm cho hắn chán ghét tới cực điểm.

- Ngươi còn dám trở về?

Phụ thân Thủy Linh Lung, lạnh lùng nhìn xem Thủy Linh Lung mở miệng nói. Thân thể Thủy Linh Lung lập tức run lên một cái...cách mười năm, lại lần nữa nghe được ngữ điệu quen thuộc, thanh âm quen thuộc này...Sự sợ hãi lúc còn nhỏ đối với phụ thân, làm cho nàng không kiềm được cúi đầu. Hai mắt đã thành màu đỏ...giờ khắc này, tựa hồ nàng lại trở thành nữ hài nhu nhược tự ti như mười năm trước.
Lâm Dịch chứng kiến biểu lộ của Thủy Linh Lung. Lập tức nhíu mày...hắn một câu cũng nghe không hiểu. Hoàn toàn không biết hai người nói cái gì. Nhưng từ trong mắt phụ thân Thủy Linh Lung, hắn đoán ra được đây không phải là chuyện thân nhân lâu ngày gặp lại liền cảm động gì gì đó. Chứng kiến bóng lưng gầy gò đơn độc của Thủy Linh Lung có chút run rẩy. Lâm Dịch tâm không khỏi tê rần. Nghĩ cũng không nghĩ, liền đi tới bên người Thủy Linh Lung. Tựa như muốn dùng hành động này, khích lệ nàng.
Thủy Linh Lung cảm giác được có người tiếp cận, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại...trong mắt của nàng là một mảnh mơ màng, hai con người phiếm hồng đã chảy hai hàng nước mắt. Bộ dạng thê mỹ nhu nhược, lại làm cho tâm Lâm Dịch phải run lên lần nữa.

- Lâm Dịch...ta nên làm cái gì bây giờ?

Hai mắt đẫm lệ mờ mịt của Thủy Linh Lung nhìn xem Lâm Dịch, hai mắt, nước mắt đã tuôn rơi như mưa.
Lâm Dịch không tự chủ được đưa tay phải ra nhè nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt nàng, sau đó hít sâu một hơi, khích lệ nói:

- Người muốn làm gì thì cứ làm, nói gì cứ nói hết ra. Không cần sợ, có ta ở đây.

Thủy Linh Lung cứ si ngốc như vậy nhìn xem Lâm Dịch, thời gian dần trôi qua, một dòng nước ấm tuôn ra từ nơi sâu thẳm trong nàng...mười năm rồi, mười năm này, nàng chỉ là muốn hỏi một vấn đề mà thôi. Người kia...phụ thân của mình, có thật sự yêu thương mình không?
Thật là một vấn đề làm cho lòng người nguội lạnh. Phụ mẫu trong thiên hạ có người nào không thương con cái của mình chứ? Nhưng phụ thân của Thủy Linh Lung, tựa hồ đang làm được điều này...

- Hắn là ai?

Thủy Linh Lung không có mở miệng. Nhưng là phụ thân của nàng lại mở miệng trước. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn xem Lâm Dịch...Trong lòng của hắn, Thủy Linh Lung là nữ nhi của hắn. Mặc dù mười năm trước mình đã từng muốn tự tay giết nàng, nhưng nàng vẫn là nữ nhi của mình. Dưới tình huống chưa được mình đồng ý, lại dám cùng một nam nhân có hành động thân mật như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy mình bị xem nhẹ mà phẫn nộ.
Hắn cũng không biết...nữ nhi trong ấn tượng của hắn, người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng khi đó, vào mười năm trước khi bị hắn gây ra một vết thương lòng thật lớn mà rời khỏi quê hương, trong thời gian mười năm này, đã sớm không phải là người trong suy nghĩ của hắn. Thế giới của hai người, sớm đã tách biệt...Nếu như không phải trong lòng Thủy Linh Lung một mực bị vấn đề này đè nặng, có lẽ, hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dùng tay lau đi vệt nước mắt cho Thủy Linh Lung, Lâm Dịch mới quay đầu lại...phụ thân Thủy Linh Lung nói gì hắn đều nghe được. Nhưng không biết làm sao, hắn nghe không hiểu. Chẳng qua là chứng kiến biểu lộ trong mắt hắn, một cổ lửa giận dần thiêu đốt trong nội tâm hắn...không phải là vì đối phương lạnh lùng nhìn mình. Mà là vì, đối phương đã chối bỏ tất cả các trách nhiệm mà một phụ thân nên làm.
Nhưng mà, có thể làm gì được chứ, đối phương dù thế nào cũng phụ thân của Thủy Linh Lung. Lâm Dịch cưỡng chế lửa giận trong lòng, đứng ở một bên. Chuyện này, chỉ có thể do Thủy Linh Lung tự mình xử lý.
Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, nhìn xem biểu lộ lạnh như băng của phụ thân, tâm hay vẫn là nhịn không được mà đau đớn. Đè xuống sự đau đớn trong lòng, Thủy Linh Lung dùng một thanh âm run rẩy mà mở miệng.

- Phụ thân...lần này ta trở về, chỉ là muốn hỏi người một vấn đề mà thôi...đã nhiều năm như vậy, phụ thân, có yêu thương con không?

Sau khi Thủy Linh Lung hỏi xong, thì biểu tình như là một phạm nhân chờ tuyên án vậy, trên khuôn mặt tú lệ vô song, lộ ra sự chờ mong vô hạn, nàng vừa chờ mong cũng lại vừa lo lắng...
Lông mày phụ thân Thủy Linh Lung cau lại, hoàn toàn không hiểu Thủy Linh Lung muốn làm gì. Lập tức lạnh lùng nhìn nhìn Thủy Linh Lung, nhưng là không có cái gì để nói.
Thủy Linh Lung đợi câu trả lời của hắn...nhưng mà, đợi cả buổi, chỉ thấy được lông mày đối phương càng ngày càng nhăn lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng...giờ khắc này, Thủy Linh Lung tâm tàn như tro.

- Ngươi, con yêu nữ này! Mười năm trước không có đem ngươi giết chết, đó chính là phụ thân ngươi vẫn còn nhân từ. Không nghĩ tới hôm nay ngươi rõ ràng còn dám trở về để nhận lấy cái chết. Còn hỏi một vấn đề buồn cười như vậy!

Phụ thân Thủy Linh Lung không có trả lời. Nhưng mà người phụ nữ trung niên bên cạnh hắn đã mở miệng. Khi mới mở miệng nói câu đầu tiên, người phụ nữ kia còn nhìn xem sắc mặt phụ thân Thủy Linh Lung. Phát hiện đối phương không có phản ứng gì, lập tức liền lớn tiếng mắng. Đến cuối cùng, càng là lớn tiếng mắng chửi. Tiếng chửi bậy chói tai, vang vọng khắp cả thôn. Thủy Linh Lung tâm tàn như tro đứng nguyên tại chỗ, sững sờ không có phản ứng...
Tuy Lâm Dịch không hiểu được đối phương đang nói cái gì. Nhưng xem sự đắc ý trên mặt cùng âm thanh chói tai của nữ nhân kia, không cần nghĩ cũng biết là không nói cái gì tốt. Lại nhìn Thủy Linh Lung, chỉ thấy nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, như là thất hồn lạc phách vậy. Trong mắt của nàng toát ra sự mê mang, bất lực mà thê lương.
Trong lòng Lâm Dịch lập tức nổi giận. Lúc trước khi nghe Thủy Linh Lung kể đến sinh hoạt của nàng trong nhà, Lâm Dịch đã không có hảo cảm gì với người mẹ kế này. Xem sự đắc ý cao ngạo trên mặt nàng, trong lòng Lâm Dịch càng lúc càng giận dữ,

- Đã đủ rồi!

Một tiếng hét to lập tức cắt đứt âm thanh nhục mạ liên tục của nữ nhân kia. Đồng thời, cũng làm cho trong lòng mọi người nhảy dựng.
Một tiếng hét này của Lâm Dịch chính là dùng nội khí phát ra. Thanh âm cực lớn, vang lên trong tai người bình thường, quả thực không thua gì sét đánh. Thôn dân chưa từng gặp cường giả bao giờ, làm sao nghĩ ra được thanh âm có thể lớn đến như vậy. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Lâm Dịch...đến lúc này, bọn hắn mới nhìn thẳng vào thanh niên nhìn như gầy yếu nhưng tuấn mỹ bất phàm này.
Biểu lộ của nữ nhân kia lập tức trở nên rất khó coi. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch, không khỏi mang theo một tia sợ hãi...Phải biết rằng, Lâm Dịch ngoài trừ là chiến sĩ, còn là một dị năng giả. Một tiếng rống trong cơn giận dữ vừa rồi, không tự chủ mang theo một tia tinh thần lực. Mà với tư cách là mục tiêu chính của Lâm Dịch, lập tức liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, vốn đang mắng chửi thao thao bất tuyệt, lập tức ngừng lại.

- Ngươi là người nào?

Phụ thân Thủy Linh Lung lập tức nhíu mày hỏi. Nhưng Lâm Dịch không hiểu được câu nói của hắn, tự nhiên cũng không cách nào trả lời. Lâm Dịch chẳng qua là lạnh lùng nhìn hắn một cái...nhìn đến mức trong lòng hắn nhảy dựng một cái, mới quay người đi tới bên người Thủy Linh Lung...Chứng kiến biểu tình tiều tụy lúc này của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy mình khuyên nàng tới đây là một sai lầm. Lập tức đau lòng nói ra:

- Chúng ta trở về, không cần phải nghĩ đến họ nữa!

Thủy Linh Lung mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch. Thật lâu về sau, đột nhiên khóc rống lên, nhào vào lồng ngực Lâm Dịch.

- Lâm Dịch...ta thật khổ...thật là khổ...ô...hắn là phụ thân của ta a...vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy?...Ô ô...ta thật đau lòng...

Trong ngực, truyền đến từng tiếng nói đứt quãng của Thủy Linh Lung, thân thể Lâm Dịch có chút cứng ngắc đỡ lấy Thủy Linh Lung, tùy ý nàng ở trong ngực mình thút thít nỉ non. Nhưng mà trong nội tâm, từng đợt tà hỏa lại sôi trào. Có chút quay đầu lại, trong đôi mắt của Lâm Dịch đã có chút tơ máu, lạnh lùng nhìn về phía phụ thân Thủy Linh Lung.
Mà trong một chớp nhoáng này, phụ thân Thủy Linh Lung đột nhiên cảm giác được toàn thân lạnh tới cực điểm, giống như đang ở trong một hầm băng vậy...Ánh mắt nhìn Lâm Dịch, cũng lộ ra sự sợ hãi. Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi. Cái nhìn bao hàm nộ hỏa này của Lâm Dịch, tự nhiên không phải là thứ mà hắn có thể thừa nhận được.
Nhưng mà Lâm Dịch lại hít sâu một hơi, đè lại lửa giận trong lòng...nói như thế nào, những người này đều là người nhà của Thủy Linh Lung.
Lâm Dịch quay đầu, nhẹ nhàng nói với Thủy Linh Lung trong ngực:

- Chúng ta ly khai được không?

Thủy Linh Lung trong ngực sớm bởi vì chuyện này mà có chút mất hồn. Căn bản là không có để ý tới Lâm Dịch, vẫn cứ khóc.
Lâm Dịch cũng không để ý tới những thôn dân kia nữa, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Thủy Linh Lung, để cho nàng tựa đầu vào vai của mình, cứ như vậy đi về phía trước...Các thôn dân khi nãy còn hô hào đòi giết chết Thủy Linh Lung, lại không ai dám bước lên ngăn trở.

- Đại tế tự đến rồi!

Không biết ai lớn tiếng hô lên. Vẻ mặt của các thôn dân kia liền hiện lên vẻ kinh hỉ. Hướng về phía kia nhìn lại...chỉ có mấy người bằng hữu của Thủy Linh Lung, lập tức lộ ra thần sắc lo lắng không thôi.
Nhưng mà Lâm Dịch lại nghe không hiểu tiếng nói của bọn hắn, lúc này hắn chỉ muốn mang Thủy Linh Lung ly khai địa phương làm cho nàng đau thấu tận tâm can này. Cũng sẽ không dư thừa tinh lực để ý tới những thôn dân kia. Cho nên, hắn cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đại tế tự là một lão đầu có tướng mạo cực kỳ xấu xí. Thân thể khô quắt trông như chỉ còn lớp da bọc lên khung xương vậy. Một đôi mắt đục ngầu sớm đã lõm vào sâu trong hốc mắt. Trên mặt của lão khắp nơi đều là nếp uốn...Nhìn ra, lão cũng đã sắp đi chầu ông bà rồi.

- Đại tế tự! Mười năm trước thôn chúng ta có xuất hiện một nữ yêu nay đã trở lại! Ngài nhanh đem nàng giết đi a!

Mẹ kế của Thủy Linh Lung, chính là người đàn bà vừa mắng chửi thao thao bất tuyệt kia lập tức thét chói tai hô lên.

- Ở chỗ nào?

Ngữ khí đại tế tự rất trầm thấp. Nhìn qua đúng là có vài phần khí thế của cao nhân. Nữ nhân kia lập tức chỉ vào bóng lưng của Lâm Dịch. Nói với đại tế tự:

- Đang ở đó! Ta đoán chừng người nam kia cũng không phải là thứ gì tốt.

Đại tế tự nâng cặp mắt đục ngầu của hắn thoáng nhìn về phía trước, sau đó nhẹ gật đầu. Chợt, thân thể của hắn dùng một loại tốc độ hoàn toàn không cân xứng với vẻ bề ngoài của hắn mà phóng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.