Chung Cực Truyền Thừa

Chương 177: Vô Song thôn




Nhưng mỗi một không gian giới chỉ cũng cần phải nhận chủ đấy, nói cách khác, trừ phi Thủy Linh Lung chết đi, nếu không thì người thứ hai không cách nào sử dụng không gian giới chỉ ấy, Thủy Linh Lung chứng kiến biểu lộ hâm mộ của Lâm Dịch, cũng chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, mà không gian giới chỉ kia, là của đạo sư đã qua đời của nàng, là di vật duy nhất của phó hiệu trưởng học viện Ngũ hành lúc trước lưu lại cho nàng, nghe nói không gian bên trong chừng trăm mét vuông, có thể chứa rất nhiều thứ.
Nghe xong lời Lạp Cổ Kỳ nói, hai người Lâm Dịch nhẹ gật đầu, Lạp Cổ Kỳ cười nói:

- Tốt, bây giờ chúng ta lên đường.

Nói xong liền mở ra cửa ngầm trên giá sách phía sau hắn, ba người đi vào.
Đi vào trước cửa không gian truyền tống, Lạp Cổ Kỳ khởi động cửa không gian truyền tống, bất quá, chỉ một lát sau, tại vị trí trung tâm cửa không gian truyền tống đã có một hình ảnh xuất hiện.

- Hiệu trưởng Lạp Cổ Kỳ, ngài khỏe a.

Một thanh âm trong sáng nhu hòa vang lên, tại chính giữa cửa không gian truyền tống có một gã thanh niên ăn mặc ngay ngắn xuất hiện, trên mặt thanh niên này lộ nụ cười ôn hòa, sau khi trông thấy Lạp Cổ Kỳ, liền khom người vấn an.

- n, ngươi tốt, ha ha, bây giờ chúng ta muốn tới.

Lạp Cổ Kỳ cười nói với thanh niên kia.

- Tốt.

Thanh niên cười, lên tiếng, sau đó cửa không gian truyền tống chấn động một hồi, hình ảnh biến mất.

- Chuẩn bị cho tốt.

Lạp Cổ Kỳ nói một câu, chợt, hoàng sắc quang mang trên người hắn bỗng nhiên đại thịnh, tia ngân mang trên cửa không gian truyền tống cũng sáng lên, vốn chỉ là hai khỏa tinh thể, lập tức toàn bộ phát sáng, áu khi chính giữa cổng truyền tống chấn động một hồi, nhẹ nhàng lưu lại một tia ngân mang.

- Đi vào.

Lạp Cổ Kỳ mở miệng nói, Lâm Dịch và Thủy Linh Lung lập tức một trước một sau tiến vào.
Sau khi thân thể có hơi chút nóng lên, lập tức một hồi tiếng nói ồn ào náo nhiệt truyền đến bên tai, sau khi mở hai mắt ra, nghi hoặc nhìn chung quanh, Lâm Dịch không khỏi bị tình huống chung quanh làm cho nhảy dựng lên.
Bất đồng với trong căn phòng âm u lúc trước, đây là một khối địa vực cực kỳ thoáng đạt, một hồi gió nhẹ thổi qua, Lâm Dịch lập tức ngửi ra một tia hương vị hải dương, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh khoáng đạt trước tầm mắt, thanh âm thủy triều bắt đầu khởi động cùng với thanh âm nói to ồn ào chung quanh hòa lại với nhau, tạo cho người một cảm giác rất khoáng đạt, thoải mái.

- Hoan nghênh các ngươi đã đến.

Thanh âm trong sáng nhu hòa lại vang lên bên tai, Lâm Dịch vô ý thức nhìn lại, đúng là tên thanh niên đã xuất hiện vừa rồi.

- A, ngươi tốt.

Thấy đối phương chào hỏi mình, sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Dịch có chút co quắp đáp lễ một tiếng.

- Rất lâu không tới nơi này, phong cảnh vẫn hợp lòng người a.

Thanh âm Lạp Cổ Kỳ đột nhiên truyền đến từ sau lưng, Lâm Dịch lập tức quay đầu lại, đã thấy Lạp Cổ Kỳ cũng xuất hiện tại đây, không khỏi có chút kinh ngạc, nói:

- Hiệu trưởng, ngươi...

Lạp Cổ Kỳ thoáng nháy con mắt với Lâm Dịch một phát, cười hắc hắc, nói:

- Vô song hội, thịnh hội như vậy, dù là không tham gia cũng muốn đi xem a.

Lâm Dịch lập tức im lặng.

- Hiệu trưởng Lạp Cổ Kỳ, phiền các ngươi nhường đường một chút, đằng sau còn có người dự thi cần sử dụng lối đi này, cám ơn.

Thanh âm tên thanh niên kia vang lên, Lập Cổ Kỳ lập tức a vài tiếng, thanh âm bên cạnh lui qua một bên, mà cửa không gian truyền tống vừa rồi bọn hắn đi đến đã lại bắt đầu lập lòe tia ngân mang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Dịch tò mò nhìn tên thanh niên đi tới trước mặt cửa không gian truyền tống, sau đó tay phải hắn đặt lên thượng diện tinh thể trên cây cột, một mảnh ngân hoa lập tức lập lòe, mà tại vị trí trung tâm cửa không gian truyền tống, một hình ảnh xuất hiện.

- Thật nhiều người a.

Thanh âm Thủy Linh Lung vang lên, Lâm Dịch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên phiến bờ biển cực lớn này, khắp nơi đều là người, tính toán thô sơ giản lược qua nhân số, chỉ sợ không dưới mấy ngàn, càng làm Lâm Dịch kinh ngạc chính là, hắn hơi chút ngưng thần cảm giác thoáng một phát, trong những người này, thực lực yếu nhất cũng là thất cấp chiến sĩ, xem ra, có lẽ là một ít người dự thi rồi.
Mà Lâm Dịch còn phát hiện, tại địa phương cách bọn họ không xa, còn có bảy cửa không gian truyền tống, tổng cộng có tám cửa không gian truyền tống, lúc nào cũng lập lè tia ngân mang, người không ngừng từ bên trong đi ra, từ trên không trung nhìn bao quát, có thể phát hiện tám cổng truyền tống này hợp thành một hình dạng bát quái kỳ quái.

- Hiệu trưởng, những người này đều là người dự thi sao?

Lâm Dịch nhịn không được tò mò hỏi.

- Không nhất định, trong đó có người dự thi, lại có người đến xem.

Lạp Cổ Kỳ nhìn bốn phía, bộ dạng khá là hào hứng, thuận miệng trả lời.

- Người xem?

Lâm Dịch ngạc nhiên.

- n, nói là người xem, nhưng đương nhiên không thể là những người xem bình thường, phần lớn những người xem có thể tiếp xúc với cửa không gian truyền tống đều là cao tầng trong những gia tộc cổ xưa hoặc là các thế lực lớn, thịnh hội như Vô song hội, luôn có khả năng hấp dẫn người đấy.

Lạp Cổ Kỳ cười nói.

- Ồ.

Lâm Dịch giật mình, lập tức không nói thêm gì nữa, chỉ tò mò nhìn mọi nơi.
Chỉ thấy tại địa phương cách bãi biển không xa, có một khối kiến trúc rất lớn, công trình kiến trúc này cũng không tính là rất cao, chỉ có năm sáu tầng, nhưng rất lớn, Lâm Dịch từ bên ngoài bãi ghềnh nhìn lại, giống như là một thành thị khổng lồ, sau đại môn hình bán nguyệt là một đường đi rất rộng lớn.

- Đó là thành gì vậy?

Lâm Dịch chỉ vào phiến kiến trúc kia, hỏi.
Lạp Cổ Kỳ nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Đây không phải là thành thị mà gọi là Vô song thôn, là địa phương chuyên cung cấp nơi nghỉ ngơi cho người đến dự thi và người xem, địa điểm thi đấu cũng không ở chỗ này, mà lên tại thượng diện một hòn đảo trên biển, đây cũng là nguyên nhân tại sao ta nói các ngươi tới trước hai tháng, khoảng cách hải đảo kia với đại lục là rất xa, nếu dùng Hắc vân điểu để vận chuyển cũng cần sáu bảy ngày, nhưng người dự thi và người xem thật sự quá nhiều, nếu như toàn bộ đều nhờ vào Hắc vân điểu thì chỉ sợ cần mấy ngàn đầu Hắc vân điểu, cho nên đến lúc đó sẽ có thuyền lớn đón tiếp chúng ta đi qua, mà đoạn đường này, cần hao phí gần một tháng nữa.

- Cử hành trên hải đảo?

Lâm Dịch ngạc nhiên, chợt nghi ngờ hỏi:

- Tại sao lại phải tiến hành trên hải đảo?

Lạp Cổ Kỳ cười cười, nói:

- Bởi vì đó là cố hương Bạch đế, khai quốc quân chủ đế quốc Bạch đế, cử hành đệ nhất thịnh hội đại lục tại nơi đó, đoán chừng cũng là để kỷ niệm hắn a.

Lâm Dịch lập tức mở to ra mắt ra nhìn, con mắt không khỏi nhìn về hướng bờ biển, chỉ thấy toàn bộ nước biển dập dềnh đều là màu xanh da trời, cho người một loại cảm giác khoáng đạt, hoàn cảnh cực kỳ ưu nhã.

- Lạp Cổ Kỳ?

Chính vào lúc này, đột nhiên một thanh âm truyền đến từ sau lưng, ba người Lâm Dịch lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một gã thanh niên tóc đỏ, bộ dáng cực kỳ thanh tú xuất hiện sau lưng ba người, mà sau lưng tên thanh niên tóc đỏ kia có ba bốn tên thiếu nam thiếu nữ, người vừa lên tiếng chính là tên thanh niên kia.
Lạp Cổ Kỳ quay đầu, ánh mắt nghi hoặc của tên thanh niên kia liền biến thành kinh hỉ, lớn tiếng cười nói:
- Quả nhiên là lão tiểu tử ngươi, ha ha, nói xong đi đến trước mặt Lạp Cổ Kỳ, đấm một quyền thân mật vào ngực lão ta, cái này khiến Lâm Dịch và Thủy Linh Lung có chút ngạc nhiên, liếc nhìn nhau, tóc Lạp Cổ Kỳ trắng xóa, mà thanh niên kia một đầu tóc đen, xem tuổi tác, rõ ràng hai người kém xa nhau, không nghĩ tới tên thanh niên kia lại gọi Lạp Cổ Kỳ là tiểu tử, trong lúc nhất thời, Lâm Dịch và Thủy Linh Lung đều có chút cảm giác cổ quái trong nội tâm.
Càng làm cho hai người giật mình chính là, sau khi Lạp Cổ Kỳ thấy thanh niên, rõ ràng cũng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, đấm trả một quyền, cười nói:

- Lão tiểu tử, ngươi cũng tới? Ha ha.

Nhìn thần thái lão, tựa hồ không chút nào để ý đối phương bất kính.
Một tay thanh niên kia nắm bả vai Lạp Cổ Kỳ, nói:

- Không nói những thứ khác, nếu hôm nay ngươi không uống mười cân rượu với lão tử, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lạp Cổ Kỳ cười ha ha, nói:

- Bằng vào tửu lượng tên tiểu tử ngươi, xem lão tử hạ gục ngươi như thế nào, ha ha.

Đang lúc nói chuyện, hai người nhìn bề ngoài một già một trẻ này cứ như vậy kề vai sát cánh rời đi, lưu lại cho Lm Dịch, Thủy Linh Lung và bốn gã thiếu niên thiếu nữ kia một hồi ngạc nhiên.

- Hiệu trưởng, ngươi...

Thấy hai người tựa hồ không có ý định quay đầu, rốt cục Lâm Dịch không nhịn được, hô lên.
Chỉ thấy Lạp Cổ Kỳ cũng không quay đầu lại, khua tay nói:

- Ngươi và Linh Lung cứ tùy tiện a, ngày mai thuyền đến, không cần chờ ta, hai ngươi cứ lên thuyền trước.

Nói xong càng chạy càng xa.

- Lão sư.

Bốn gã thiếu nam thiếu nữ sau lưng cũng nhịn không được hô lên.

- Các ngươi cũng như vậy đi.

Thanh niên kia cũng không quay đầu lại, la lớn.
Trên trán bọn người Lâm Dịch lập tức chảy ra một giọt mồ hôi lớn.
Im lặng.
Thật lâu sau, thấy một đôi thân ảnh không ra gì kia đã biến mất trong tầm mắt, mấy người mới thở dài một hơi, đánh giá lẫn nhau.
Một gã thiếu niên đi sau lưng thanh niên kia lộ vẻ tươi cười trên khuôn mặt ngại ngùng, cười với Lâm Dịch và Thủy Linh Lung, sau đó đưa tay ra nói:

- Các ngươi tốt, rất hân hạnh được quen biết, Ta là Lạp Cơ Tư, là đệ tử Khải lão sư.

Lâm Dịch lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Lạp Cơ Tư, cũng ngại ngùng cười nói:

- Ta là Lâm Dịch, là đệ tử học viện Ngũ hành, vị này là sư phụ của ta, Thủy Linh Lung.

- Các ngươi tốt.

Thủy Linh Lung cười, chào hỏi bốn gã thiếu nam thiếu nữ kia.

- Oa, lão sư ngươi thật xinh đẹp nha.

Thanh âm đó phát ra từ miệng một cô thiếu nữ ngây thơ, Lâm Dịch không khỏi nhìn lại hướng cô gái kia, chỉ thấy tướng mạo thiếu nữ này vô cùng ngọt ngào, nhưng ăn mặc lại thập phần mát mẻ, váy ngắn màu đỏ khó khăn lắm mới bao trùm được bờ mông của nàng, khiến cặp đùi vốn thon dài mượt mà của nàng càng thêm thon dài, trên thân chỉ mặc một kiện tiểu y màu đỏ, khó khăn lắm mới che chắn được hai ngọn núi trước ngực nàng, không thể phủ hết bờ eo thon nóng bỏng, ẩn ẩn lộ ra rốn, càng lộ vẻ gợi cảm và khả ái.

- Lão sư, ta là Lâm Gia.

Cô gái kia không đợi Thủy Linh Lung nói chuyện, liền mở miệng cười ha hả tự giới thiệu mình, hấp háy đôi mắt to hình trăng lưỡi liềm của nàng.

- Xin chào, ngươi cũng rất đẹp a.

Thủy Linh Lung vừa cười vừa nói, tuổi cô gái kia nhiều nhất cũng chỉ làm mười sáu mười bảy tuổi, rất dễ khiến người khác yêu thích.

- Các ngươi là người dự thi hay là đến xem?

Lâm Dịch cười hỏi.
Lạp Cơ Tư gãi gãi đầu, vẻ như không có ý tứ, cười nói:

- Chúng ta là người dự thi, kỳ thật, lấy thực lực chúng ta, căn bản không có khả năng lấy được thứ tự gì tốt tại vô song hội, nhưng Khải lão sư nói coi như rèn luyện, cọ xát một phen, cho nên để chúng ta tham gia.

- A, các ngươi đều tham gia sao?

Lâm Dịch có chút kinh ngạc hỏi, phải biết rằng học viện Ngũ hành cũng chỉ có hai danh ngạch mà thôi, nhưng bọn hắn lại có bốn người, chẳng lẽ thế lực sau lưng bọn hắn so với học viện Ngũ hành còn lớn hơn?
Lạp Cơ Tư tựa hồ như nhìn ra nghi hoặc của Lâm Dịch, không có ý tứ cười nói:

- n, chúng ta đều tham gia, kỳ thật chúng ta cũng chỉ có hai danh ngạch, nhưng Bố Lô và Tháp Nhĩ có tên trong mười vị trí đầu tiên, cho nên đều tới.

Lâm Dịch nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn lại hai người một mực không mở miệng nói chuyện, hai người này một cao một thấp, bất quá xem qua thì lớn hơn mình mấy tuổi, tướng mạo cũng đều thanh tú, thấy Lâm Dịch nhìn về phía bọn hắn, cũng không khỏi hướng về phía Lâm Dịch lộ dáng tươi cười.
Những người được lựa chọn từ thi đấu tuyển bạt, cơ bản đều là cao thủ, mấy người này, đều không thể nào coi thường được.

- Làm sao bây giờ, không biết Khải lão sư và Lạp Cổ Kỳ lão sư chạy đi chỗ nào rồi, thật sự là chán ghét.

Lâm Gia vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nói ra.
Lạp Cơ Tư vuốt vuốt đầu nàng, nhìn bộ dáng rất là sủng ái nàng, sau đó quay đầu cười nói với Lâm Dịch và Thủy Linh Lung:

- Chúng ta cùng đi a, dừng chân tại Vô Song thôn không cần tiền, tám giờ sáng ngày mai thuyền đến, đến lúc đó chúng ta cùng lên thuyền, có thêm bạn cũng tốt.

Lâm Dịch không khỏi nhìn về hướng Thủy Linh Lung, cười nói:

- Lão sư, ý ngươi thế nào?

Thủy Linh Lung tự nhiên không có gì dị nghị, lập tức nhẹ gật đầu, bảy người liền tiến vào Vô song thôn. thời gian một tháng Lâm Dịch không ngừng tu hành dần dần trôi qua, hôm nay, chính là ngày bọn họ xuất phát tiến về Vô song hội.
Diện tích Vô song thôn quả thật không nhỏ, sau khi tiến qua đại môn hình bán nguyệt kia, một tràng cảnh phồn vinh náo nhiệt liền lọt vào tầm mắt, hai bên đường đi, khắp nơi đều là những nhân viên công tác ăn mặc thống nhất chào hàng một ít đồ chơi nhỏ với những người dự thi và người xem lễ, tại một địa phương hơi trống trải một chút, thậm chí còn có đoàn xiếc ảo thuật, nhìn không khí cực kỳ giống như là một ngày lễ.

- Thật náo nhiệt a.

Lâm Gia trợn to đôi mắt, hiếu kỳ liếc nhìn tả hữu, lúc thấy cái gì mới lạ, trong đôi mắt to của nàng lập tức lộ ra quang tuyến, tâm tính ngây thơ thuần khiết hiển lộ rõ.
Lạp Cơ Tư sủng ái vuốt vuốt đầu nàng, khẽ cười nói với nàng:

- Trước tiên chúng ta tìm chỗ ở, sau đó lại mang ngươi ra chơi đùa bốn phía, được không nào?

Đôi mắt to của Lâm Gia lập tức tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn về hướng Lạp Cơ Tư, hung hăng gật cái đầu nhỏ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lên một cái, bộ dáng như không thể chờ đợi được, khiến những người khác không khỏi phát ra tiếng cười.

- Chúng ta đi chỗ nào?

Lâm Dịch nhìn nhìn mọi nơi, nhà lầu hai bên tựa hồ đồng dạng như khách sạn, không khỏi mở miệng hỏi.
Lạp Cơ Tư quay đầu lại, cười nói:

- Tất cả phòng ở đây đều có thể tùy tiện ở, dù sao thì sáng sớm ngày mai thuyền tới, tùy tiện tìm một chỗ qua đêm a.

Bọn người Lâm Dịch tự nhiên không có gì dị nghị, lập tức tìm một cái nhà lầu gần đó, liền đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.