Chung Cực Truyền Thừa

Chương 150: Trấn Hi Mạn




- À?
Một lão giả đã qua tuổi trung niên nghe Khương Phàm lộ ra tiếng oán giận như vậy lập tức ngạc nhiên

- Chỉ trong ba ngày ngươi đã khiến ta xuất ra ba bình rồi, còn nói ta không tốt?...Hừ, đi, không tốt thì không tốt, những bình rượu kia ta còn phải giữ lại dùng lúc con ta cưới vợ, mấy ngày nay các ngươi đã uống bốn bình rồi, số còn lại không thể cho các ngươi nữa.

- Ai nha, bình cuối cùng thôi, đừng nhỏ mọn như vậy nha.

Khương Phàm lập tức gượng cười nói.

- Nói không được là không được, nói gì đều vô dụng.

Thấy lão Vương kiên quyết như thế, Khương Phàm giận tím mặt:

- Không nể tình vậy sao?

Lão Vương bĩu môi một cái

- Mặt mũi ai cũng không dùng được.

Khương Phàm lập tức tức giận trừng mắt, mà lão Vương không chút nào yếu thế, cũng trừng mắt nhìn về phía Khương Phàm, hai người cứ như vậy giằng co trong đại sảnh Vũ Môn.
Mà Lý bên người bọn hắn lại bảo trì biểu lộ lạnh lùng lạnh nhạt, phảng phất như hai người trước mặt như không khí vậy, khoan thai tự đắc bưng một tách trà nóng hổi, vui vẻ ngồi nhấm nháp.
Sau khi giằng co thời gian, cuối cùng Khương Phàm có việc cầu người mà xuống nước trước, nghiêm mặt, trứu mị cười nói:

- Ai nha...Một bình cuối cùng thôi...Ta cam đoan một bình cuối cùng thôi được không...

Nhưng lão Vương hiển nhiên đã biết rất rõ cái gọi là " một bình cuối cùng" này, thế nên lập tức tỏ thái độ dứt khoát, quyết không mềm lòng.
Khương Phàm lập tức giận dữ, miệng vỡ mắng:

- Lão già chết tiệt kia, lấy ra một lọ nữa ngươi sẽ chết à? Cùng lắm thì khi con ngươi đi cưới vợ, lão tử cho ngươi một thùng.

Lão Vương lại khinh thường bỉu môi nói:

- Rượu ngươi tặng có thể uống sao?

Trong giọng nói tràn đầy kinh nghi nghi hoặc khiến hai mắt Khương Phàm trừng trừng, trong miệng hét to:

- Ngươi...

Thế những còn chưa kịp phát tác, tiếng "môn chủ, ăn cơm đi" liền đánh gãy lời Khương Phàm định nói.
Khương Phàm lập tức sắc mặt sầu khổ, cầu khẩn nói:

- Cái này...Lão Vương...Xin thương xót...Chỉ một bình được không? Ta cam đoan là bình cuối cùng đấy...Aizz...Cái này đều phải trách ngươi, không có việc gì lại bắt những người kia uống rượu ngon để làm gì? Để cho ta bây giờ một ngày không uống thì không chịu nổi ah...

Nguyên lai vào ba ngày trước, đúng là sinh nhật 132 tuổi của lão Vương, tất cả mọi người trong trấn đều biết, lập tức rất nhiều người trong trấn đều chạy đến nhà lão Vương ăn sinh nhật hắn. Tiệc rượu kéo dài mãi đến buổi tối mới chấm dứt, trong quá trình đó rượu đã không còn nữa, mà lão Vương lúc đó đã uống say liền đào ra một bình rượu ngon hắn đã chôn chừng trăm năm lên...Sau khi bị Khương Phàm uống qua một lần, sau đó hễ có cơ hội là lại lừa gạt lão Vương...Ban đầu vì không dễ cự tuyệt, lão Vương chỉ đành chịu đau cho Khương Phàm mấy bình nhỏ...Nhưng ba ngày trôi qua, Khương Phàm lại càng được nước làm tới...Cái này khiến lão Vương không nể tình nữa, trực tiếp cự tuyệt.
Đợi cả buổi không thấy đối phương trả lời, lại nhìn biểu lộ kiên quyết trên mặt đối phương, Khương Phàm đã biết rõ ý tứ của đối phương, lập tức trừng mắt nổi giận nói:

- Chết tiệt lão già kia, ngươi...

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một hồi tiếng kèn dồn dập bỗng nhiên vang lên.
Đại sảnh ba người, kể cả Lý đã đứng lên chuẩn bị ăn cơm cũng không khỏi sửng sốt một chút, chợt mãnh liệt phóng về phía cửa, đồng thời hô:

- Ma thú xâm lấn, nhanh tập hợp.

Vừa lao ra đại sảnh, chỉ thấy trong mấy gian phòng ở một bên, đệ tử có đẳng cấp ngoài nhất cấp Chiến Sĩ cũng đã vọt ra, từ dầu trơn từ khóe miệng chưa được lau đi của bọn hắn có thể thấy được vừa rồi bọn hắn vẫn đang dùng cơm.
Biểu lộ của bọn người Khương Phàm lúc này sớm đã trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong đôi mắt hiện ra quang mang nghiêm túc và ngưng trọng, động tác cực nhanh, khoảng cách giữa một bước khoảng chừng 3 - 4m, phi nước đại mà ra.
Bởi vì từ tiểu thao trường trước Vũ Môn đến cửa trấn thẳng tắp không có bất kỳ công trình nào, vừa lao ra Vũ Môn, tình huống ở cửa trấn đều đã rơi vào mắt mọi người...Chỉ thấy không trung, một đầu hắc điểu cực lớn đang từ xa xa bay đến.

- Quái điểu thật lớn.

Một gã đệ tử lập tức kinh hô lên.
Thân hình Hắc Vân Điểu sau khi triển khai hai cánh, khoảng chừng hơn hai ba mươi mét, đối với nhân loại chỉ cao chừng 1m2 mà nói, tự nhiên nhìn giống như quái vật khổng lồ rồi.
Lúc nghe được một hồi tiếng kèn to rõ, Lâm Dịch sau khi sững sờ, trên mặt liền lộ ra cười khổ...Ba năm trước đây mình trở về, cưỡi Ước Ba Long, cũng kinh động cả trấn...Không nghĩ tới ba năm về sau trở về, vẫn như vậy? Nghe trong trấn khí tức thoáng trở nên hoảng loạn, dáng cười của Lâm Dịch trở nên càng đau khổ.
Cũng trách mình sốt ruột muốn nhìn thấy phụ thân, ngược lại đã quên Hắc Vân Điểu đối với thị trấn nhỏ xa xôi này mà nói, cũng là ma thú phi thường hiếm thấy.
Lập tức quay đầu nói với Nhĩ Ba:

- Dừng lại ngay trước cửa ra vào thôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhĩ Ba tự nhiên không có dị nghị.
Tốc độ Hắc Vân Điểu nếu so với bọn người Khương Phàm nhiều nhất chỉ là Tam cấp Chiến Sĩ thì nhanh hơn rất nhiều, tuy rằng thoạt nhìn còn rất xa, nhưng thực sự trước khi bọn người Khương Phàm đuổi tới cửa trấn đã tới nơi rồi, sau đó dưới sự thao túng của Nhĩ Ba, Hắc Vân Điểu mãnh liệt dừng thân hình lại, nhẹ nhàng lay động cánh chim, lơ lửng ở cửa ra vào thôn, khi những đệ tử trên tháp nhìn thấy trên lưng Hắc Vân Điểu có người, lập tức ngạc nhiên sửng sờ. Lâm Dịch không khỏi lộ ra vẻ cười khổ với bọn hắn.

- Hắc Vân Điểu?

Khi nhìn thấy bộ dáng của con chim khổng lồ này, trên mặt Lý lập tức lộ ra biểu lộ nghi hoặc. Lấy kiến thức rộng rãi của hắn, tự nhiên biết rõ Hắc Vân Điểu hoang dại không thể nào đến được trong rừng núi sâu thẳm này được. Chỉ có Hắc Vân Điểu cho người cưỡi mới có thể xuất hiện ở chỗ này. Nhưng, là người thế nào?...Lúc này, Lâm Dịch còn chưa ngoi người lên, nhìn từ dưới lên trên, lấy thể trạng của Hắc Vân Điểu, tự nhiên không thể thấy rõ hai người trên lưng rồi.

- Người nào?

Lý đột nhiên mở miệng lạnh quát to một tiếng, mà Khương Phàm lúc này cũng nhận ra Hắc Vân Điểu, trên mặt cũng lộ ra nghi hoặc, những đệ tử Vũ Môn khác thì lộ ra có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lý, không rõ hắn đột nhiên nói với đầu chim khổng lồ đáng sợ này làm gì...Nhưng từ tín nhiệm đối với Lý, những người này đều không nói gì nà khẩn trương nhìn Hắc Vân Điểu.

- Lão sư...

Sau một lát, một cái âm thanh trong trẻo vang lên, biểu lộ của Lý và Khương Phàm lập tức trở nên kinh ngạc, chợt, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Dịch lộ ra vẻ không có ý tứ thò đầu ra từ trên lưng Hắc Vân Điểu.

- Lâm Dịch?

Không riêng Lý và Khương Phàm ngạc nhiên, mà ngay cả các Vũ Môn đệ tử khác cũng ngạc nhiên...Những đệ tử trong hàng này có rất nhiều người là bạn chơi lớn lên từ nhỏ với Lâm Dịch, lúc này thấy Lâm Dịch nhảy xuống từ trên người con chim kinh khủng kia, lập tức ngây người.

- Thực xin lỗi...Ta lại quên...Khiến mọi người bị sợ hãi...

Lâm Dịch hồng hồng, lộ ra biểu lộ không có ý tử, sau đó nhảy từ trên người Hắc Vân Điều đang mang theo Nhĩ Ba từ 30...40m trên bầu trời xuống, rơi xuống đất nhẹ nhàng, căn bản không mang theo một tia tiếng vang.
Khương Phàm và Lý hiển nhiên bị chiêu thức ấy của Lâm Dịch dọa cho nhảy dựng...Ba năm trước đây khi Lâm Dịch tới, tuy rằng cũng nhảy xuống từ 30...40m, nhưng vẫn phát ra tiếng vang, mà lần này trở về, từ phía trên nhảy xuống, lại một chút tiếng vang cũng không có?

- Tiểu tử này lại tiến bộ?

Trong nội tâm Khương Phàm và Lý cũng không khỏi có một tia bất đắc dĩ. Tiến bộ của Lâm Dịch, thật sự có chút quá mức khoa trương...Hồi tưởng sáu năm trước, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên bình thường thôi, hôm nay sau sáu năm, hắn đã có thể nhảy xuống từ độ cao 30...40m mà không mang theo một tia tiếng vang...Hơn nữa nhìn thần sắc ửng đỏ hơi không có ý tứ của hắn, rất hiển nhiên loại trình độ này là làm được trong lúc lơ đãng, vậy hắn đến tột cùng đã đạt đến loại trình độ nào rồi?
Phải biết rằng, cũng nhảy xuống từ độ cao 30...40m, nhưng độ khó của có âm thanh và không có âm thanh là hoàn toàn khác nhau.
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, nghênh đón chính là một hồi hoan hô. Cảm xúc của mọi người vì sự trở về của Lâm Dịch mà tăng vọt. Nếu như ngươi cũng sinh hoạt trong một tiểu trấn ngăn cách, như vậy ngươi cũng sẽ rõ...Sau khi rời đi nhiều năm, lại trở lại chỗ này, tất cả mọi người trong tiểu trấn đều có tình cảm thân tình như người nhà, các Vũ Môn đệ tử trẻ tuổi lập tức vây Lâm Dịch lại, ngươi nói một câu hắn nói một câu, phi thường náo nhiệt.
Khương Phàm lắc đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu vui vẻ nói với đệ tử canh gác:

- Giải trừ cảnh giới.

Ba tiếng kèn kéo dài vang lên, sau khi thôn trấn giải trừ cảnh giới, dân chúng trong trấn theo thói quen đi ra, khi thấy một đám Vũ Môn đệ tử đang cao hứng bừng bừng vây quanh người nào đó, cũng không khỏi hiếu kỳ đi tới, bất quá sau một lát, tin tức Lâm Dịch trở về đã lan truyền khắp thôn trấn không lớn lắm này.
Lâm Dịch lúc này có chút cảm động...Nghe giọng nói quê hương quen thuộc, nhìn các khuôn mặt tươi cười đầy vẻ khẩn trương, trong nội tâm Lâm Dịch cảm giác một hồi ấm áp, lại nghĩ tới trận chiến đoạt danh ngạch, Học viện Ngũ Hành và Học viện Chiến Kỹ Tông Phạm cãi lộn với nhau...Hắn đột nhiên cảm giác được, đâu mới là quê quán người thân đích thực.
Trấn Hi Mạn nhỏ bình tĩnh giống như một thế ngoại đào nguyên, dân phong thuần phác, đã cảm thụ qua sự lục đục ở ngoại giới, rồi trở về cảm thụ được phần hương tình thuần phác, khiến Lâm Dịch sinh ra vài phần cảm động.

- Tốt rồi tốt rồi, đừng vây ở chỗ này nữa, nên làm gì thì đi làm đi.

Khương Phàm bị các Vũ Môn đệ tử trẻ tuổi chen ra bên ngoài, sau khi kinh ngạc một lúc, không khỏi mở miệng mắng lên. Nhưng thanh âm của hắn thật sự quá nhỏ, dưới tình huống thế này thì không ai có thể nghe rõ lời hắn nói cả, sau khi hắn một mực mắng vài tiếng nữa, liên tục tăng lên âm lượng mới tính là khiến mấy Vũ Môn đệ tử này nghe rõ. Lấy thân phận và uy áp của Khương Phàm, những Vũ Môn đệ tử này không thể không tản ra được, nhưng trong mắt nhìn về phía Lâm Dịch vẫn lộ ra vẻ hưng phấn.
Bất quá như thế khiến Lâm Dịch thở dài một hơi...Ngày vừa rồi khi mọi người hạch hỏi, Lâm Dịch căn bản chỉ có thể trì độn cười cười...Bởi vì hắn một câu cũng không nghe rõ, mọi người đồng thời mở miệng, vấn đề hỏi lại không giống nhau...Cái này tự nhiên khiến hắn không biết nên đáp lại thế nào, cũng may Khương Phàm đã giải vây cho hắn, lập tức cảm kích cười cười với Khương Phàm.

- Đi, đến Vũ Môn trước.

Khương Phàm kéo lấy tay Lâm Dịch, cười ha hả nói. Nhưng Lâm Dịch lại sửng sốt một chút sau nói:

- Ta muốn đi gặp cha ta trước...Đúng rồi, cha ta trở về rồi phải không?

- Ha ha, trở về rồi, yên tâm, chúng ta sẽ phái người thông tri cho hắn...Hắn hiện giờ hẳn là ở trong tiểu sơn cốc.

Khương Phàm vừa cười vừa nói.
Lâm Dịch kiên trì lắc đầu:

- Để ta tự đi đi.

Khương Phàm ngẩn người, chợt phản ứng lại, buông tay ra cười nói:

- Cũng tốt, hai cha con ngươi đã năm sáu năm không gặp mặt rồi, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, vậy ngươi đi đi, ngày mai lại đến Vũ Môn.

Lâm Dịch gật đầu ân một tiếng, sau đó gật đầu với Lý vẫn một mực không nói gì, nói:

- Lão sư, ngày mai ta sẽ tìm ngài.

Lý khẽ gật đầu, Lâm Dịch liền dẫn Nhĩ Ba đi đến sơn cốc.
Đối với đường đến sơn cốc, Lâm Dịch cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi đến, bắt đầu từ lúc tám tuổi, đến mười lăm tuổi...Hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải đi tới đi lui vài chuyến từ sơn cốc về nhà, đến mức mà trình độ đi đến sơn cốc còn nhiều hơn hắn đi đến nhà vệ sinh nhà mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.