Chung Cực Truyền Thừa

Chương 137: Suy đoán!




Mọi người vừa thấy, nhất thời phản ứng lại! Bằng tốc độ rất nhanh nhặt lên đao nhận từ trên người ma thú bị Trương Diệc Vũ trảm xuống, tử sắc năng lượng chợt phóng, hướng phía Kim hệ ma thú đang không thể hành động chém tới!
Nhưng mà tốc độ mọi người mặc dù nhanh, nhưng có nhanh cũng không nhanh bằng những ma thú này bạo phát! Khi còn chém giết năm sáu đầu ma thú, trên người chúng nhất thời bạo phóng kim sắc quang mang chói mắt!
Trong mắt Lâm Dịch nhất thời hiện lên một tia hàn mang! Tinh lam sắc lĩnh vực nhất thời thu hồi vào trong cơ thể, so với lực lượng những ma thú này bộc phát ra nhanh hơn một chút! Lĩnh vực không hề tổn hại chút nào!
Không có công kích đến lĩnh vực, nhưng những ma thú này bộc phát ra kim sắc quang mang cũng có hiệu quả công kích thực thể! Mọi người nhất thời ngay cả con mắt cũng không dám nháy một cái, đao nhận trong tay cấp bách huy vũ, phát ra tiếng đinh đang không ngừng bên tai!
Nhưng còn có mấy người không có đao nhận, nhất thời kêu thảm một tiếng té trên mặt đất. Trên người đã máu tươi chảy đầm đìa! Cũng may thực lực bọn họ cũng không yếu! đây đều là bộ vị yếu hại. Tuy rằng thụ thương nghiêm trọng, cũng không mất mạng.
Kim sắc quang mang vừa bạo phát, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi. Mất đi thủy màng hạn chế, những Kim hệ ma thú này lại lao lên! Nhưng mà còn chưa chờ được mọi người phản ứng lại, tinh lam sắc lĩnh vực lại đại phóng! Trong khoảnh khắc, thủy màng lần thứ hai xuất hiện trên người Kim hệ ma thú còn lại!
Mấy người Trương Diệc Vũ chỉ là hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng có phản ứng! Dẫn theo tử sắc đao nhận lượn lờ, trong nháy mắt hiện lên!
Mà lúc này, trên người những Kim hệ ma thú kia mới bắt đầu lóe ra kim sắc quang mang mà thôi!
Bởi vì chừng năm sáu người trên tay có đao nhận. Tốc độ tự nhiên nhanh hơn rất nhiều. Một đợt chém giết này xong. Khi Kim hệ ma thú kim mang lại xuất hiện. Lĩnh vực lần thứ hai biến mất, Kim hệ ma thú đã chỉ còn lại có bảy tám đầu.
Khi kim mang biến mất, tinh lam sắc lĩnh vực lại xuất hiện. Một đầu ma thú cuối cùng ngã vào dưới đao nhận của Trương Tạp. Lâm Dịch lúc này mới thở ra một hơi. Tinh Tinh lĩnh vực hoàn toàn thu hồi trong cơ thể. Cũng may vừa rồi hắn linh cơ khẽ động. Thấy Kim hệ ma thú sử dụng dị năng có một quá trình tụ lực ngắn ngủi, Lâm Dịch liền nghĩ đến phương pháp này. Khi chúng bạo phát, thu hồi lĩnh vực, lĩnh vực tự nhiên cũng sẽ không bị thương. Chờ năng lượng trên người chúng tiêu hao sạch sẽ, khi phóng xuất lĩnh vực, thời gian tụ lực cũng đủ những người khác đem chúng chém giết.
Bất quá còn là vẫn có vài người thụ thương.
Cũng may đều là một ít thương thế nhỏ, Thủy Linh Lung vẫn không có tham dự chiến đấu, lập tức tụ tập ra Thủy Nguyên Tố, giúp bọn hắn trị liệu một chút vết thương. Tuy rằng hiệu quả trị liệu cũng không so được với hiệu quả trị liệu trong lĩnh vực thủy màng của Lâm Dịch. Nhưng cuối cùng cũng không chảy máu, đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều. Bất quá lo lắng đến chiến đấu phía sau, mọi người lại cũng không dám để Lâm Dịch giúp bọn hắn chữa thương. Lúc đầu Lâm Dịch giúp Thủy Linh Lung và Thư Mộng chữa thương, tất cả mọi người là thấy được...Hiệu quả tốt bất ngờ, nhưng Lâm Dịch tiêu hao thực sự không nhẹ. Trải qua chiến đầu ngắn ngủi, mọi người rất rõ ràng tầm quan trọng lúc này của Lâm Dịch! Mất đi lực lượng lĩnh vực của Lâm Dịch phụ trợ, chỉ sợ mọi người phía sau đều phải ở lại nơi này.

- Hô! Lần này, lại phiền Lâm Dịch...

Tên chiến sĩ Lý gia kia khẽ thở một hơi, sau đó cảm kích nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch cũng lắc đầu, không nói gì.
Trương Diệc Vũ gật đầu với Lâm Dịch, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bốn tầng ma thú xuất hiện không có chút dấu hiệu. Cùng bốn tầng trước hoàn toàn khác nhau. Ta phỏng chừng, con đường phía trước còn rất nhiều trận chiến đấu đang đợi chúng ta, tất cả mọi người phải cẩn thận một chút. Ở đây là kim chúc không gian, phỏng chừng phía sau tất cả đều là Kim hệ ma thú. Thậm chí có khả năng xuất hiện Bát cấp kim chúc ma thú. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến nơi đây, chúng ta đã không có đường lui.
Mọi người nghe vậy đều là rùng mình trong lòng! Thần sắc không khỏi nghiêm túc thêm. Đúng như Trương Diệc Vũ nói, bọn họ đã không có đường lui.

- Mang theo những thanh kim chúc đao nhận này đi, phía sau khẳng định dùng đến. Chỉ dùng tay mà nói là không cách nào giết chết những Kim hệ ma thú này.

Trương Diệc Vũ chính sắc nói rằng.
Mọi người nghe vậy, người không có đao nhận, nhất thời cúi đầu nhìn lại, muốn tìm cho mình một thanh.

- Di?

Một gã Tông Phạm Tông Phạm đột nhiên kinh nghi kêu lên. Tất cả mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại hắn.

- Thế nào?

Diệp Khai hỏi.

- Các ngươi nhìn kìa!

Người nọ chạy đến bên cạnh thi thể một đầu Kim hệ ma thú. Chỉ thấy tại bên cạnh thi thể Kim hệ ma thú, xuất hiện một vật bị kim sắc quang mang bao vây lấy. Sau một lát, kim sắc quang mang biến mất, xuất hiện trên mặt đất là một quyển sách.
Người nọ đem sách cầm lấy, thì thào nói:

- Phá Môn Ấn Ký.

- Cái gì?

Lúc này Trương Diệc Vũ chạy tới bên cạnh hắn. Người nọ liền đem sách đưa cho Trương Diệc Vũ, nói:

- Sách này tên là Phá Môn Ấn Ký.

Trương Diệc Vũ nhíu mày đem sách mở ra, tùy ý lẩm bẩm một chút, khi giở đến tờ cuối, nhãn thần ngưng lại! Bên trên có viết bốn chữ lớn "Khai Môn ấn ký!
Rất nhanh nhìn một lần, so với "
Khai Môn ấn ký" trong đầu cư nhiên không kém chút nào.
Đây là có chuyện gì?
Trương Diệc Vũ nhất thời nhíu mày tự hỏi.
- Mọi ngươi! Ở đây!
Thanh âm của Khải Hi khiến mọi người lại kinh hãi một chút. Chỉ thấy hắn từ bên cạnh một đầu Kim hệ ma thú khác, cũng nhặt được đồ vật như vậy. Chỉ là không phải sách, mà là một bình nhỏ. Chỉ thấy trên bình nhỏ có viết bốn từ lớn "Thiết Tê huyết dịch.

- Thiết Tê huyết dịch? Chẳng lẽ là huyết dịch của Thiết Giáp Tê Ngưu?

Khải Hi lầm bẩm nhìn dòng chữ trên cái bình nhỏ, nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên trợn trừng mắt hoảng sợ nói:

- Thiết Giáp Tê Ngưu, Siêu giai cửu cấp ma thú! Thổ hệ ma thú thuộc họ tê ngưu.

Tất cả mọi người có chút không kịp phản ứng. Huyết dịch của Siêu giai cửu cấp ma thú, chẳng phải là mỗi tầng chỉ xuất hiện một bình sao?
Đột nhiên, mọi người không khỏi tỉ mỉ tìm kiếm trên thân thể những ma thú này một chút. Cư nhiên phát hiện hơn mười loại đồ vật! Nhưng bọn hắn lại nhớ kỹ, trước khi bọn họ tiến đến ở đây thì đều là trống trơn thậm chí họ còn có thể nhìn thấy bóng của mình được phản xạ ra, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Trong hơn mười loại sự vật này, có vài bình là huyết dịch của các loại Siêu giai cửu cấp ma thú, cùng với kỹ xảo thể thuật cao đoạn Thậm chí còn có một thanh trường kiếm và một thanh khoái đao! Nhìn trường kiếm và khoái đao lóe ra hàn mang, không khó tưởng tượng đây là hai thanh thần binh chém sắt như chém bùn!

- Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Trương Tạp nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Trương Diệc Vũ khẽ nhíu mày. Trong tay nắm bản Phá Môn Ấn Ký kia, bộ dáng tựa như có chút suy nghĩ. Sau đó chậm rãi gật đầu nói:

- Đây có thể là đồ vật của những cường giả Thượng Cổ thời đại kia đi!

Mọi người nghe vậy cũng không nhịn được hướng hắn nhìn lại.
Trương Diệc Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:

- Còn nhớ tầng thứ nhất, thấy những bạch cốt kia, chúng ta suy đoán thế nào không? Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chúng ta suy đoán hẳn là chính xác.

Mọi người nhất thời nhớ tới những truyền thuyết về Mạn Vân Sơn Mạch từ Thượng Cổ lưu truyền tới nay, nhất thời đều có chút hiểu được. Thử nghĩ, ngày đó Mạn Vân Sơn Mạch là nhạc viên của Siêu giai cửu cấp ma thú! Người không có nửa điểm thực lực, sao có thể dám đơn giản tiếp cận nơi này? Do đó, có thể chết ở chỗ này. Từ một phương diện nào đó mà nói, cũng là chứng minh những người này tại lúc đó hẳn là đều đối với thực lực của mình phi thường tự tin.
Mà đồ vật trên người những cường giả này sao lại kém cho được? Huyết dịch của những Siêu giai cửu cấp ma thú, nói không chừng chính là bọn họ ở bên ngoài Mạn Vân Sơn Mạch hoặc địa phương nào khác đánh chết Siêu giai cửu cấp ma thú lấy ra. Sau đó lại mang trên người. Ai biết cuối cùng lại chết tại Mạn Vân Sơn Mạch. Bởi vì một ít nguyên nhân mà mọi người đến giờ vẫn không biết được, những cường giả này cùng đồ vật bọn hắn mang theo trên người đều bị nhiếp vào Ma Nguyên Động Quật.

- Thảo nào ngày đó hiệu trưởng nói thần bí như vậy. Nhìn mấy thứ mấy đồ vật này, e ngày trước hắn cũng tiến đến ở đây rồi?

Lâm Dịch nhất thời liên tưởng đến lời nói của Lạp Cổ Kỳ đối với hắn khi đó, có chút hiểu được.
Lạp Cổ Kỳ tự nhiên là đã từng tới đây, đó là vào ba trăm năm trước.

- Nói như vậy, mấy thứ này đều là di vật những cường giả kia lưu lại?

Thủy Linh Lung nhíu mày nói. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Trương Diệc Vũ nhẹ nhàng gật đầu:

- Nếu như suy đoán không có sai, vậy hẳn là như thế này.

Mọi người nghe vậy cũng không nhịn được gật đầu. Suy đoán này thoạt nhìn có chút kỳ lạ. Dù sao Ma Nguyên Động Quật sao có thể tự động thu lấy thi thể và di vât của những cường giả kia? Nhưng trên thực tế, đây lại là hợp lý nhất, bởi vì chỉ có như vậy, mới giải thích số bạch cốt kinh người bị phát hiện trong sa mạc tầng thứ nhất kia. Cùng với nguyên nhân xuất hiện vật phẩm trong gian phòng kim chúc này. Biết bọn họ hiện nay biết nói điều kiện, như vậy suy đoán không thể nghi ngờ là hợp lý nhất.

- Mặc kệ cái gì, mọi người nghỉ ngơi một hồi. Chúng ta liền xuất phát đi!

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lang Sa nhàn nhạt vang lên. Mọi người nhất thời từ trong trầm tư giật mình tỉnh giấc. Sau đó ánh mắt cũng không nhịn được tập trung lên phía sau đại môn. Không biết phía sau đại môn này, gặp phải cái gì?
Lập tức tất cả mọi người không khỏi gắt gao nắm chặt đao nhận trong tay. Mà Lâm Dịch lại là đem thanh khoái đao dài chừng một mét ba, rộng cỡ bàn tay này nắm trong tay. Đồ vật khác đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì. Bởi vì chỗ này cũng không có huyết dịch của Thủy hệ Siêu giai cửu cấp ma thú.
Lại hơi chút một hồi một hồi, Lâm Dịch đẩy ra đạo đại môn thứ hai.
Bất ngờ hơn là phía sau cánh cửa thứ hai cũng không phải là một gian phòng. Mà là một hành lang cực kỳ dài! Trên hành lang kim mang phóng ra bốn phía. rộng khoảng bốn mét vẫn trực tiếp lan tràn ra. Lại cũng không biết thông đến địa phương nào.
Tất cả mọi người gắt gao nắm đao nhận trong tay, hít sâu một hơi, đi vào.
Trong tiếng kẽo kẹt, khi mọi người đi vào hành lang, đại môn tự động đóng lại, mọi người lập tức ngưng thần đề phòng, cùng đợi ma thú có thể xuất hiện.
Ngoài dự liệu của mọi người, chờ nửa ngày, cũng không có ma thú đột ngột xuất hiện. Sau khi mọi người nhìn nhau, Trương Diệc Vũ nói:

- Chỉ có thể đi một bước tính một bước. Lập tức, mọi người cẩn thận đề phòng, hướng hành lang kia đi tới.

Tiếng bước chân vang lên tại bốn phía trên vách tường kim chúc, có vẻ cực kỳ rõ ràng. Hành lang này không biết dài bao nhiêu. Liếc mắt nhìn lại căn bản không nhìn thấy điểm cuối cùng. Một mảnh im ắng, ngoài tiếng bước chân ra, không còn âm thanh khác nữa.
Nhưng mà mọi người cũng không dám chậm trễ, vẫn là chậm rãi bước đi, con mắt gắt gao nhìn quét khắp nơi.
Dưới tốc độ này, mọi người đi một chút lại nghỉ. Dùng thời gian gần một ngày, cuối hành lang, một đạo kim sắc đại môn xuất hiên tại mặt đất phía trước mọi người.

- Mọi người cẩn thận một chút.

Sau khi tiến vào hành lang, không còn gặp phải ma thú nữa. Mọi người lúc này đã minh bạch trong hành lang là tương đối an toàn. Lúc này xuất hiện đại môn hầu như cũng ý nghĩa chiến đấu thật sự sắp bắt đầu.
Lập tức hít sâu một hơi, Lâm Dịch đẩy đại môn ra.
Trước hết lọt vào trong tầm mắt là một mặt cánh cửa không gian truyền tống tản ra ngân mang nhu hòa! Con mắt Lâm Dịch nhất thời sáng ngời! Nhưng chợt ánh mắt gắt gao nhìn lại bốn phía. Bởi cánh cửa không gian truyền tống xuất hiện, tiêu chí mọi người đến một tầng này, đồng thời cũng chứng tỏ một hồi đại chiến sắp xảy ra! Cái này là một trận đánh cuối cùng của mọi người ở trong Ma Nguyên Động Quật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.