Chung Cực Truyền Thừa

Chương 119: Ma nguyên động quật




Danh ngạch của dị năng giả đã được sử dụng hết, mà những gia hỏa đứng ở phía dưới bình đài cho dù có không cam lòng đi nữa, cũng chỉ có thể an phận xuống. Bác Luân Lợi đã leo lên bình đài được ba mươi mét, chỉ cần một hồi nữa qua đi, hắn có thể sẽ leo được cao hơn. Tuy chiến sĩ ở hiệp nghị Thánh giai không có tác dụng gì, nhưng vẫn có lực ước thúc với song phương. Cũng không thể chỉ nhìn trước mắt a? Bọn họ nhất định phải lui về sau. Bởi vì vì một danh ngạch mà trở mặt với những thế lực này, tuyệt đối không phải là một việc làm thông minh.
Ba Lạp Nhĩ khôi phục hình người, rơi xuống mặt đất, mà hòn đá cực lớn của hắn cũng bị người ta thao túng phát tiết ném vào vực sau vạn trượng. Bác Luân Lợi thì trực tiếp nhảy lên vách đá dựng đứng.
Mấy người Ngũ Hành học phủ không lấy được danh ngạch cũng không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng, chợt đi đến một nơi hẻo lánh trên bình đài, quan sát việc tranh đoạt danh ngạch của chiến sĩ...
Mà phương diện dị năng học viện, ba gã chỉ có Khắc Lý Tư chiếm một cái danh ngạch, lập tức sắc mặt âm trầm đi về phía Ngũ Hành học phủ, đến lúc này, bọn họ đã không còn tiếp tục công kích lẫn nhau, cho dù không còn tranh cãi với nhau nữa, nhưng cũng không có nói chuyện với nhau.
Đến lúc này, tranh đoạt danh ngạch chiến sĩ đã bước vào thời khắc mấu chốt, lúc này, chỉ còn lại một gã có danh ngạch, thời điểm bên phía học viện dị năng tiến hành tranh đoạt danh ngạch, bên chiến sĩ cũng không có nghỉ ngơi, mã người của các thế lực này lục tục đi về phía bình đài để quan sát.

- Được, đã có mười lăm người rồi, tranh đoạt danh ngạch rút cuộc đã kết thúc.

Thánh cấp Bạch đại nhân nhàn nhạt nhìn qua đám người trước mặt sau đó gật đầu nói.
Mười lăm người phân biệt bao gồm bốn người Trương gia Nam Á, bốn người học viện Tông Phạm, một người Thư gia Tây Nam, ba người học viện Ngũ Hành, một người học viện Dị Năng, hai người Lý gia Đông Bắc.
Trong đó hai người của Lý gia Đông Bắc đều là thiếu niên xấp xỉ tuổi Lâm Dịch, Lý lão tam lúc này đang ở trên cao, đứng sau Thánh cấp Bạch đại nhân cười hớn hở nhìn hai thiếu niên Lý gia Đông Bắc.
Trương gia Nam Á vốn đến đây ba người, nhưng một danh ngạch cuối cùng tranh đoạt thì thiếu niên lạnh lùng chính là dựa vào thân thủ thất cấp chiến sĩ thắng một bước đoạt lấy. Hầu như mấy người chậm hơn hắn đều bị thánh cấp đánh bay ra ngoài...nhìn mấy người bộ dạng phun máu, thiếu niên lạnh lùng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt...quả nhiên sự cường đại của thánh cấp không phải thứ bọn họ có thể tưởng tượng! Hắn thậm chí ngay cả tay của thánh cấp kia lúc xuất chưởng cũng không nhìn rõ, đám người kia đã bị đánh bay phun máu.
Thánh cấp Bạch đại nhân quay đầu nhìn đám người ở trên đài cao không đạt tư cách thản nhiên nói:

- Tranh đoạt danh ngạch đã kết thúc, các ngươi trở về đi.

Ngữ khí nói chuyện cực kỳ lãnh đạm.
Đám người kia tự nhiên không dám nói thêm cái gì, chỉ biết chắp tay lĩnh mệnh sau đó theo lối vào nối đuôi đi ra...Khi tất cả mọi người rời đi, thánh cấp thanh niên quay đầu lại nói:

- Được rồi, bây giờ ta nói cho các ngươi biết đại khái tình huống bên trong Ma Nguyên động quật.

Mười lăm người đạt được tư cách đều dỏng tai lên nghe.
Thánh cấp thanh niên chậm rãi nói:

- Ta tuy rằng đi vào một lần nhưng hiện nay không biết tình hình bên trong đến mức độ nào rồi...Các ngươi có thể xem nó như một không gian kỳ dị a.

- Ma Nguyên động quật tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng đều có không gian cực kỳ cường đại, bên trong sinh tồn một ít ma thú, lúc này tùy vào vận khí của các ngươi a, vận khí tốt thì gặp địa ma thú không quá cường đại, mà vận khí không tốt có thể gặp phải cửu cấp thậm chí siêu cấp ma thú.

- Cửu cấp ma thú?

Mọi người khiếp sợ mở to mắt nhìn! Cửu cấp ma thú chính là tồn tại ngang với cấp bậc thánh cấp cường giả! Nếu quả thật gặp phải...chỉ sợ nó ngáp một cái đã nuốt hết đám người này vào bụng a! Sắc mặt mọi người đều có chút trắng bệch, hiện tại bọn họ cuối cùng cũng hiểu...vì sao nhiều người tiến vào như vậy nhưng cuối cùng đi ra lại chẳng có vài người...
Thánh cấp Bạch đại nhân gật đầu, thản nhiên nói:

- Trên thực tế ta lần trước gặp một con ma thú cửu cấp...nhưng vận khí ta tốt, bởi vì nó đang ngủ, không biết vì sao đại bộ phận ma thú ngoài cửu cấp đều ngủ say rất lâu...chỉ cần các ngươi không kích động chúng hẳn là tương đối an toàn. Bên trong có ma thú tầm lục, thất cấp, với lực lượng của các ngươi bảo vệ bản thân không khó.

Mọi người nghe Thánh cấp Bạch đại nhân nói lời này không khỏi thở dài một hơi...dù sao tiến vào ma nguyên động quật mục đích của mọi người đều là trở thành thánh cấp mà không phải để cho họ đi chịu chết, vì thế mặc dù luôn nói thánh cấp ma thú không nhiều nhưng chủ yếu là nghe kể lại mà thôi.

- Cửa tiến vào tầng sau đều ở vị trí trung tâm, tìm được nó sau đó tiến vào tầng tiếp, các ngươi phải liên tục đi tới, bởi vì cửa ra ngoài ở tầng năm...nếu không các ngươi chỉ có thể vĩnh viễn ở bên trong Ma Nguyên động quật.

- Tìm được tầng năm các ngươi phải lập tức rời đi...bởi vì nơi này thường xuất hiện nhiều ma thú đi ra đuổi giết các ngươi. Nhưng mà không cần lo lắng...đám ma thú này đa phần là thất cấp, nhưng số lượng rất nhiều, chúng nó vẫn đuổi giết các ngươi ở Vận Mạn sơn mạch, nhưng mà chỉ cần ra khỏi Vân Mạn sơn mạch, các ngươi dù có ngã quỵ ngay tại chỗ đám ma thú cũng không động thủ với các ngươi nữa rồi.
Mọi người yên lặng lắng nghe, ghi tạc trong lòng lời của Thánh cấp Bạch đại nhân, thánh cấp suy nghĩ một chút phát hiện không quên gì nữa, liền gật đầu nói:

- Được rồi, người của Tông Phạm ai cầm không gian chi toản vậy?

Lang Sa nghe vậy liền yên lặng đi ra, từ trong túi bên hông lấy ra một vật, mở ra vừa nhìn chính là một cái viên màu ngân bạch chính là không gian chi toản. Lâm Dịch nhất thời nhớ tới lúc đầu gặp phải thì thấy trên trán nàng có một tinh thể ngân sắc hình thoi.

- Thì ra đây là không gian chi toản a...

Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Thánh cấp Bạch đại nhân gật đầu nói:

- Còn một vài thứ các ngươi phải chú ý, khi ra ngoài cũng cần không gian chi toản, vì thế các người phải theo sát người cầm không gian chi toản, bằng không...các người cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở bên trong.

Mọi người nhất thời đem ánh mắt tập trung lên người Lang sa...Trên bộ mặt tuyệt sắc của Lang Sa vẫn một mảnh lạnh lùng, dường như lời của Thánh cấp Bạch đại nhân nói không hề có chút liên quan với nàng vậy, cứ thế lẳng lặng mà đứng.

- Được rồi, bây giờ ta đem các ngươi vào. Lang Sa, ngươi đứng đầu hàng.

Lang Sa nghe thế bước lên phía trước vài bước, những người khác nhất thời đứng vào phía sau Lang Sa.

- Chuẩn bị cho tốt, đi!

Giọng nói của thánh cấp Bạch đại nhân vừa dứt, nhất thời một mảnh quang mang kim sắc từ trên người hắn hiện ra, nhưng mà trong nháy mắt khoảng không gian mà tầm mắt có thể nhìn thấy đều biến thành một mảnh kim sắc!

- Lĩnh vực lực lượng?

Lâm Dịch nhất thởi mở to hai mắt nhìn, ngoại trừ Lâm Dịch, ba người dị năng giả khác cũng lộ ra biểu tình kinh hãi.
Thánh cấp nghe được giọng kinh hô của Lâm Dịch, cười khẽ với hắn, chợt một chỗ lực lượng mạnh mẽ nhưng nhu hòa bao vây lấy họ, đưa thẳng lên không trung.
Lâm Dịch kinh hãi nhìn không gian trước mặt, nơi nào hắn có thể nhìn tới đều là một mảnh kim sắc! Đây là phạm vi linh vực của Bạch đại nhân, chí ít hơn mười km, đây là còn không biết có phải trình độ lớn nhất của Bạch đại nhân không...

- Đây mới là lĩnh vực chân chính a!

Trong lòng Lâm Dịch tràn ngập chấn động, cũng là lĩnh vực, bản thân hắn xuất ra chỉ có phạm vi hai trăm mét, căn bản là chênh lệch không thể đo đếm...mà điều này cũng chứng minh rõ ràng thân phận của Bạch đại nhân.

- Bạch Tiếu Thiên...hắn là Bạch Tiếu Thiên!

Thủy Linh Lung có chút ngơ ngác nhìn Bạch Tiếu Thiên, tuyệt thế cường giả hơn ba vạn năm trước danh chấn toàn bộ đại lục! Là dị năng giả đầu tiên có lĩnh vực trong lịch sử đại lục! Không ngờ ba vạn năm sau, cư nhiên có thể gặp lại nhân vật bực này!

- Thảo nào, hắn muốn ra mặt thay Lâm Dịch, xem ra bởi vì nguyên nhân thân phận dị năng giả của Lâm Dịch...

Khải Hi cảm khái...ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiếu Thiên đang ngạo nghễ đứng trên mặt đất.
Ngay khi mấy người còn kinh ngạc ngơ ngẩn, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng xé rách khiến mọi người giật mình tỉnh giấc không khỏi ngẩng đầu nhìn!
Lúc này bọn họ đã hoàn toàn đi tới đỉnh núi, một mảnh quang mang màu bạch kịch liệt chớp động, thứ hấp dẫn ánh mắt người ta chính là một khối không gian loạn lưu có phạm vi ước chừng một cây số! Lúc này đám người Lâm Dịch phát hiện không ngờ đường kính đỉnh núi đã đạt tới mức độ ngoài một cây số, mà trung tâm đỉnh núi có một cái ao lõm sâu xuống...ở dưới là một mảnh ngân quang chớp động, từng đạo không gian xé rách màu đen hiện ra, không cần nghĩ cũng biết nếu rơi vào đó, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ biến thành đống thịt nát a.
Một mảnh hàn quang màu bạc từ trong tay Lang Sa phóng ra...khó khăn lắm mới bao phủ toàn bộ mười lăm người bên trong! Thoáng cái lực lôi kéo hoàn toàn biến mất, chỉ thấy bên ngoài chớp động từng đợt vết rách không gian màu đen cùng với tiếng động ầm ầm khiến người khác tê dại, nhưng một khi tiếp xúc với hàn quang màu bạc đều nhu hòa lại sau đó biến mất không thấy.
Cứ thế thời gian chậm rãi trôi qua, nhìn tình hình kịch liệt bên ngoài hàn mang màu bạc, tất cả mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt...
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh sắc trước mặt mà không biết nên làm cái gì bây giờ, bỗng nhiên một cỗ lực kéo ầm ầm kéo tới!
còn chưa kịp phản ứng gì...một mảnh ngân sắc hiện lên...ý thức mọi người đều tối sầm, chợt cái gì cũng không biết nữa...
Mà ở trên đỉnh núi, phiến hàn mang nhu hòa kiệt liệt chợt động, bỗng nhiên bị xé rách...không gian loạn lưu của toàn bộ đỉnh núi lại trở về trạng thái cuồng bạo như trước!
Kim sắc lĩnh vực dần trở về trong cơ thể Bạch Tiếu Thiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đỉnh nói, sau đó hắn cười nhạt nói:

- Nhóm người này là nhóm người có thiên tư tốt nhất trong nhiều năm qua, nói không chừng có thể mang cho chúng ta một cái kinh hỉ a.

Thánh cấp phía sau Bạch Tiếu Thiên nghe vậy khẽ cười, trong đó một gã nhìn mảnh bình thai hỗn độn phía dưới, nói:

- Chỉ là phiền phức một chút rồi...

Khi nói, một quyền của hắn vung lên.
Một mảnh hàn mang màu bạc bổ ra, chỉ thấy đỉnh loạn lưu nhất thời bị hàn mang đè ép xuống, ầm một tiếng, hàn mang đại thịnh chỉ thấy toàn bộ đống hỗn độn trên bình thai đều bị san bằng phảng, tất cả chỗ lồi lõm bị cỗ lực lượng kia đè xuống!
Đây là loại lực lượng gì a? Phải biết rằng bình thai đều là nham thạch cứng rắn a!
Bạch Tiếu Thiên thấy thánh cấp hoàn thành công việc liền cười khẽ nói:

- Chúng ta đi thôi.

Vài tên thánh cấp đồng thời gật đầu, Lý lão tam nhếch miệng cười nói:

- Bạch đại nhân, ta đi trước! Đám trẻ trong nhà phỏng chừng còn đang ngóng chờ ta a!

Bạch Tiếu Thiên cười gật đầu, chỉ thấy Lý Lão Tam chắp tay với vài tên thánh cấp, thân hình nhoáng lên, hàn mang chợt lóe, bay thẳng xuống dưới chân núi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Theo đó, đám người Bạch Tiếu Thiên cũng hàn mang chợt lóe, hoàn toàn biến mất trong không khí...
Khi Lâm Dịch từ trong bóng tối thanh tỉnh lại, đầu không khỏi một trần đau nhức, xoa đầu từ mặt đất đứng lên, mở mắt chợt hắn ngây ngẩn cả người...

- Đây là nơi nào a?

Lâm Dịch kinh ngạc há to miệng.
Lọt vào tầm mắt chính là một mảnh sa mạc cực kỳ hoang vắng, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy mênh mông vô bờ, cuồng phong lạnh thấu xương mang theo cát vàng thổi qua khuôn mặt. Khắp trời cát vàng bay lượn, tầm nhìn tối đa chỉ trong phạm vi trăm mét, ngoài trừ ánh mặt trời chói chang trên đầu, còn lại chỉ là một màu vàng của cát.

- Đây là nơi nào?

Bên tai vang lên một giọng nói kinh ngạc, Lâm Dịch quay đầu đã thấy nhóm mười lăm người lục tục tỉnh lại, người mở miệng chính là Khải Hi.

- Đây là bên trong Nguyên Ma động quật?

Trương Tạp cũng không khỏi ngạc nhiên nói, dù sao, sa mạc trước mặt vô luận thế nào cũng không giống như sơn động trong lòng núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.