Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 97: Sắc lang trên máy bay




Nhìn cách ăn mặc của Tiêu Hạo như một thằng nhà quê mà ngồi khoang hạng nhất, một số người nhìn hắn với ánh mắt vô cùng khó chịu, đặc biệt ngồi cách Tiêu Hạo gần đó một gã trung niên béo mập ăn mặc toàn mặt hàng đắt tiền sang trọng.
Mấy nữ tiếp viên hàng không dù không lên tiếng nhưng trong lòng cũng không dám trông mặt rồi bắt hình dong, khách được ngồi lên khoang hạng nhất này không phải ai cũng là đèn cạn dầu. Nếu không là doanh nhân tài sản tính theo hàng ức kim tệ thì cũng là nhân vật có bối cảnh khủng bố đến dọa người. Chẳng may đắc tội một nhân vật lớn nào đó thì xem như hủy hoại tiền đồ, thậm chí bị chơi đến chết nói không biết chừng.
Ngay lúc máy bay vừa cất cánh lên không bao lâu, khi trên máy bay đã ổn định, những nữ tiếp viên bắt đầu theo lịch phân công mà bắt đầu theo yêu cầu hành khách gọi đồ ăn thức uống mà mang lên.
Tiêu Hạo đối với vấn đề ăn uống trên máy bay cũng không mấy để ý mà nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Hừ, đúng là thằng nhà quê, không biết là ai đặt cho nó cái vé để ngồi trên khoang hạng nhất này nữa, quả thật là đống cứt chó làm ô nhiễm bầu không khí.”
Trung niên béo mập ngồi gần đó âm thầm bĩu môi một cái lầm bầm lầu bầu, Tiêu Hạo nghe rõ ràng thằng cha này nói gì nhưng lười nhác để ý. Nói gì kệ bà nó, người làm sao chấp nhặt một con chó sủa bậy vì nghĩ người khác giành đống cứt với nó đây.
Ngay lúc này, một nữ tiếp viên trẻ tuổi bỗng nhiên tiến đến nói với người trung niên béo mập.
“Xin lỗi để ngài đợi lâu, đây là cà phê của ngài… a…”
Bất ngờ tách cà phê lúc này đổ đầy lên người của thằng trung niên béo mập làm hắn nhảy lên phản ứng vì bị đổ cà phê lên người mà nổi giận quát.
“Cô làm ăn kiểu gì thế hả? cà phê đổ đầy lên người tôi rồi đây.”
“Xin lỗi quý khách, là lỗi của tôi, để tôi bồi thường cho ngài một bộ khác.”
“Bồi thường? cô bồi thường nổi sao hả? cô biết giá trị bộ Âu phục này của tôi giá bao nhiêu không? một ức kim tệ đó, là hàng thật giá thật tôi vừa đặt may bởi nhà thiết kế của hãng Armani làm riêng cho mình đấy.”
Nữ tiếp viên hàng không nghe vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt lộ vẻ cầu xin.
“Xin lỗi ngài, mong ngài giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho em lần này. Việc này cũng là ngoài ý muốn, mong ngài bỏ qua cho em, em không có nhiều tiền như vậy để bồi thường.”
Mấy hành khách khác thấy vậy đều lắc đầu, cô tiếp viên này chắc là mới đến phục vụ khoang hạng nhất nên mới không biết quy cũ của nó. Làm gì có việc đổ cà phê lên khách khoang hạng nhất này mà dễ dàng bỏ qua như vậy, xem ra cô gái này lại sắp bị một con heo mập cho ủi.
“Hừ, cô nói hay nhỉ, muốn tôi bỏ qua thì phải bỏ qua sao? đây là một ức đấy, cô có làm nghề tiếp viên cả đời cũng không kiếm được số tiền đó.”
Trung niên béo mập giả vờ lộ vẻ do dự mà ánh mắt sắc mị mị nhìn chằm chằm cặp mông co dãn cùng bộ ngực sung mãn vừa bước vào tuổi trưởng thành nữ tiếp viên mà nói.
“Nếu không thì chút nữa vào nhà vệ sinh cô giúp tôi cảm thấy thoải mái thì tôi còn có thể suy nghĩ lại.”
Nhìn thấy nam trung niên béo mập lộ ra nụ cười mà ai cũng biết là hắn muốn gì, nữ tiếp viên sắc mặt rơi vào tuyệt vọng. Những nữ tiếp viên khác cũng lắc đầu thở dài: cô nàng này mới đến nên còn quá non, không phải phục vụ hành khách khoang hạng nhất là chỉ ở mặt ngoài ý tứ không thôi, trong đó còn có quy tắc ngầm nữa.
Nàng rất muốn từ chối, nhưng nếu từ chối rồi thì sẽ bị người khách này trả thù. Mà nguyên nhân trong đó bản thân cũng có lỗi trước nhưng vì đó mà để nàng bán đi lần đầu để phục vụ một người xa lạ thì rất không đáng giá.
Thấy nữ tiếp viên hàng không này do dự, người trung niên béo mập cau mày lại, có chút không vui nhìn lấy tên trên tấm thẻ nhân viên ở ngực nàng.
“Mai Tiểu Kiều đúng không? cô nói một câu là đồng ý hay không đồng ý. Đồng ý thì tôi xem như chưa việc gì xảy ra, còn không đồng ý thì hậu quả chắc là cô cũng biết rồi đấy.”
Mai Tiểu Kiều khẽ cắn chặt môi, suy nghĩ một chút mà vẫn quật cường nói ra.
“Xin lỗi, mong ông mở điều kiện khác, tôi chỉ là một người tiếp viên bình thường, không phải dạng gái gọi mà ông muốn làm gì thì làm. Đồng đây là tôi có lỗi trước, nhưng ông không cần vì vậy mà ép người quá đáng đi.”
“Ô hô, lại dám đàm luận lý lẽ với ông đây cơ đấy. Tốt lắm, rất tốt…”
Người trung niên béo mập có chút không kiên nhẫn mà lấy ra một bộ quần áo sơ cua từ túi ngoài của mình đi thay. Trước khi đi còn thật sâu liếc nhìn Mai Tiểu Kiều một chút lộ ra nụ cười âm hiểm rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tiêu Hạo dù nhắm mắt dưỡng thần nhưng toàn bộ câu chuyện đều nghe hết thảy mà lắc đầu một cái: ài, đi đâu cũng có chuyện, không mắt chó nhìn người thì cũng cậy quyền cậy thế lấn người, coi bộ giới giàu sang cũng lắm quy tắc ngầm phết.
Đối với vấn đề này Tiêu Hạo cũng lười nhác để ý, người không phạm ta ta không phạm người. Bản thân cũng không phải thánh mẫu của thế giới, đụng một chút là phải đi cứu người. Nhưng quả thật thái độ nhìn mình bằng nửa con mắt của thằng mập này làm Tiêu Hạo có chút ngứa mắt, mà một khi Hạo ca ngứa mắt thì mày xác định đi con.
Sau một lúc, khi Tiêu Hạo nhìn thấy trung niên béo mập trở lại ghế ngồi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Mai Tiểu Kiều. Đợi đến thời điểm nàng đi vào nhà vệ sinh, trung niên béo mập cũng biết thời cơ đến mà cười âm hiểm đứng lên đi theo sau.
Tiêu Hạo thấy vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút đăm chiêu. Đợi hai người đó vào nhà vệ sinh khoảng hai đến ba phút, dùng phá vọng chi nhãn nhìn xuyên thấu tình huống trong phòng vệ sinh, Tiêu Hạo cũng biết không sai biệt lắm đến thời gian ra tay mà đứng lên đi vào.
Trong nhà vệ sinh, Mai Tiểu Kiều lộ vẻ mặt sợ hãi thất thanh hô lên.
“Cứu mạng, cứu mạng, ông không được qua đây, đồ háo sắc biến thái…”
“Haha, kêu đi, kêu to nữa đi. Cô có kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu cô. Vốn dĩ tôi sẽ làm nhẹ nhàng để cô từ từ được sung sướng, nhưng bây giờ tôi muốn trừng phạt cô nho nhỏ trước đã…”
Trung niên mập mạp nam nhào đến dự định xé lấy quần áo của Mai Tiểu Kiều, có điều cô gái này vô cùng nhanh trí mà lấy ra trong túi xách bình xịt hơi cay xịt vào mặt thằng này một hơi. Thấy còn chưa đủ, nàng còn xịt thêm vài đợt nữa mới dừng lại.
“Aaa…, mắt của ta....aaa….”
Thấy nam trung niên béo mập ôm lấy đôi mắt mình kêu thảm lên, vì nhà vệ sinh khoang hạng nhất có cách âm chuyên thiết kế vì quy tắc ngầm nên không ai nghe được bên trong là làm cái gì.
“Hừ, cho ông cái đồ heo mập dám đánh tôi chủ ý, bây giờ đã biết hậu quả khi đắc tội với bà cô chưa?”
Trung niên mập mạp thần sắc lộ vẻ dữ tợn, oán độc nhìn Mai Tiểu Kiều để lại một câu “ cô sẽ hối hận” rồi ôm lấy mặt chạy ra ngoài.
Mai Tiểu Kiều hài lòng cười tủm tỉm bỏ dự định bỏ bình xịt hơi cay vào túi rồi chuẩn bị rời đi, ai biết lúc này Tiêu Hạo đi đến lắc đầu nói.
“Cô gây ra họa lớn rồi cô biết không? Khách trên khoang này đều không là nhân vật phú quý thì cũng là người có bối cảnh không tầm thường. Làm vậy chẳng khác nào cô tự dồn bản thân vào đường chết.”
Móc ra lại bình xịt hơi cay, Mai Tiểu Kiều lộ vẻ cảnh giác.
“Có phải cậu cũng muốn đánh tôi chủ ý như gã mập mạp kia?”
“Cô quá đánh giá cao chính mình, chỉ có dạng t*ng trùng lên não như gã mập mạp kia mới đánh chủ ý với cô. Nhan sắc nữ nhân của tôi vung xa cô đến mấy con phố, việc gì tôi phải phí thời gian vì đóa hoa dại như cô? tôi thấy thằng đó ngứa mắt nên dự định vào hỗ trợ, nếu cô đã không việc gì thì tôi đi.”
Tiêu Hạo lười nhác nói thêm cái gì mà cất bước rời khỏi.
“Cậu,... cậu đứng lại đó cho tôi, cậu dám nói tôi là hoa dại ven đường…”
Mai Tiểu Kiều quả thật bị thái độ không thèm ngó đến của Tiêu Hạo cho tức điên. Nhan sắc bản thân đủ để sánh ngang với người mẫu ảnh hạng B mà lại bị tên này chê là hoa dại, còn không biết xấu hổ nói nhan sắc bạn gái hắn vung xa mình mấy con phố.
Mang theo tâm trạng buồn bực trở lại khoang hành khách, Mai Tiểu Kiều quả thật có chút sợ bị người nam mập mạp háo sắc trả thù nên không dám nhiều lời mà nhờ giúp đỡ từ mấy chị em cùng chuyến bay. Nhưng để nàng thất vọng là không ai dám đứng ra trợ giúp nàng cả.
Chuyến bay ròng rã hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đáp xuống sân bay bán đảo Sơn Trà của tỉnh Hoàng Đà.
Trung niên mập mạp không chút do dự nhanh chân xuống sân bay trước rồi lấy điện thoại ra gọi hỗ trợ đến mà cười âm hiểm.
“Hừ, để xem tiện nhân cô có ngoan ngoãn bò lên giường ông đây cầu xin tha thứ hay không.”
Tiêu Hạo cũng vừa xuống sân bay nên gọi điện hỏi Địch Lệ Diệp Na địa điểm tập hợp. Nghe được Diệp Na đồng chí bảo địa điểm tập hợp sẽ có người ra sân bay đón nên bảo Tiêu Hạo chờ một chút.
Nhàm chán mà lấy ra điện thoại lướt YY giới xem có truyện nào mới ra hay ho không, Tiêu Hạo sửng sốt khi nghe được tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Cầu ngài mà quản lý, mong ngài giơ cao đánh khẽ đừng đuổi việc em. Chuyện này là lỗi của em thật nhưng em không cố ý, em nhất định sẽ bồi thường cho vị khách này một bộ Âu phục khác vừa ý.”
Quản lý cục hàng không hừ một tiếng vô cùng lạnh lùng nói ra.
“Cô đắc tội ai thì đi mà cầu người đó, chỗ của tôi quả thật không chứa nổi một vị đại thần như cô. Đến ngay cả Trương thiếu cô cũng dám đắc tội thì không ai giữ nổi cô rồi.”
Trương Tề lộ ra thần sắc mỉa mai châm chọc nói với Mai Tiểu Kiều.
“Thế nào? bây giờ đã biết hối hận sao? chưa đâu, kịch vui còn ở phía sau. Bọn mày, lên mang con nhỏ này đi, chiếu cố nó thật tốt. Để cho nó hưởng thụ khoái lạc đến chết mới thôi.”
“Vâng, Trương thiếu.”
Mai Tiểu Kiều sắc mặt trắng bệch đứng không vững mà té xuống đất lộ vẻ tuyệt vọng. Đang lúc nhóm đàn em của Trương Tề chuẩn bị mang người đi, ngay lúc này một tiếng nói lạnh lùng vang lên.
“Tao cho bọn mày đi chưa hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.