Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 72: Ai nói Nam y không tốt?




Nữ bác sĩ cùng nữ y tá 2 người ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn trên giường đã khá hơn bệnh nhân. Hai người chạy lại dùng máy đo đạc các loại kiểm tra tình huống hiện tại của Triệu Linh.
“Quá thần kỳ, tế bào ung thư gần như đã bị ức chế lại một phần.”
Nhóm người xem trực tiếp nghe được nữ bác sĩ nói ra kết quả kiểm tra đều trong nháy mắt khu bình luận nổ tung.
“Là thật, lại là thật, cầu Hạo chủ tịch báo cho địa chỉ bệnh viện đến hiện trường xem tận mắt.”
“Quá thần kỳ, đây chính là kỳ tích y học, không được, phải share trực tiếp cho mọi người biết.”
“Đây chắc là bệnh viện nhân dân Đồng Xuyên không thể sai được. Mọi người cùng đến xem kỳ tích nào.”
“Ta cũng phải đặt vé máy bay vào Đồng Xuyên xem tận mắt kỳ tích mới được.”
Ở những lời bình luận sợ hãi thán phục, Tiêu Hạo cũng cười đáp.
“Vậy là các vị cũng tin tưởng rồi chứ? Dù chỉ là bước đầu ngăn chặn phần nào đó tế bào ung thư lan rộng ra nhưng tôi cũng không dám nói phét công dụng của dược phẩm này có đúng không?”
Sau đó là một loạt quảng bá sản phẩm giá cả cùng phương thức đặt hàng trước trên website của công ty.
Ở điện thoại liên tục vang lên thông báo tiền đặt cọc đã chuyển đến từ nhiều khách hàng, Tiêu Hạo vô cũng tâm viên ý mãn mà cười vui vẻ.
Nữ bác sĩ cùng y tá đều lộ vẻ khó tin nhìn Tiêu Hạo giọng nói có chút run rẩy cùng kích động.
“Cậu… cậu là người giúp bệnh nhân này ức chế tế bào ung thư? rốt cuộc là thế nào làm được?”
“Là dược phẩm công ty tôi vừa nghiên cứu ra giúp bệnh nhân ức chế tế bào ung thư.”
“Sản phẩm của cậu là thuốc tây sao?”
Tiêu Hạo lắc đầu khẳng định.
“Không phải thuốc tây mà là thuốc nam.”
“Không thể nào.”
Nữ bác sĩ lắc đầu lộ vẻ không tin, Tiêu Hạo có chút buồn cười hỏi.
“Vì sao cô không tin?”
“Tôi học theo tây y mà làm việc cũng đã hơn 4 năm. Theo tôi được biết ung thư ngay cả thiết bị cùng phương thuốc hiện tại cũng không thể nào có tính ức chế tế bào ung thư mạnh thế này. Mà nó càng không có khả năng là thuốc nam vì nam y so về hệ thống phát triển lại có chút cổ hủ lạc hậu so với tây y nhiều lắm.”
Tiêu Hạo nghe nữ bác sĩ đánh giá về nam y mà nhíu mày có chút không vui.
“Cô dựa vào đâu mà nói nam y lạc hậu cổ hủ so với tây y?”
Vì Tiêu Hạo cũng không tắt trực tiếp nên gần 2 vạn người xem đều nhìn thấy cuộc tranh luận của 2 người.
“Ta đậu phộng, Hạo chủ tịch lại bắt đầu dùng thiên khẩu thần công.”
“Thằng ở trên cái gì là thiên khẩu thần công?”
“Bọn mày không thấy Hạo chủ tịch vừa mở miệng câu nào đều không phản bác được câu đó sao? tao thấy môn công pháp này áp dụng đi tán gái được đấy chứ.”
“Mày muốn học tán gái trước tiên phải đem cái mặt chà bóng loáng cùng dày vô sỉ lên đi đã.”
Nữ bác sĩ thấy Tiêu Hạo sắc mặt không vui cũng không chịu cho chút nam y mặt mũi nào mà nói thẳng.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Như cậu thấy thực tế hiện nay có mấy người còn tin tưởng vào nam y đâu? Tôi không thể không thừa nhận nam y thời xưa huy hoàng, nhưng đó cũng đã là quá khứ. Hiện tại đã bước vào thời đại khoa học kỹ thuật áp dụng vào y học để trị liệu đưa lên chủ yếu, vì thế mà tôi mới nói nam y ngày càng lạc hậu cùng cổ hủ là như vậy.”
Tiêu Hạo cười lạnh một tiếng.
“Chỉ vì nam y không chịu áp dụng vào khoa học kỹ thuật mà cô đã đội cho nam y cái mũ là lạc hậu cùng cổ hũ rồi?”
“Đó là sự thật mà ai cũng biết, đến 1 đứa con nít 3 tuổi bị bệnh cũng nhờ bố mẹ nó dẫn đến bệnh viện để khám chứ không phải là đi tiệm thuốc nam.”
Tiêu Hạo ánh mắt lộ vẻ sắc bén mở miệng châm chọc.
“Vậy thì để cô thất vọng rồi, cái mà cô đang chứng kiến kỳ tích là đến từ nam y chứ không phải tây y. Dù cô không tin cũng phải tin vì nó là sự thật không thể thay đổi.”
Nữ bác sĩ nghe vậy mà vẫn khăng khăng 1 mực không tin, Tiêu Hạo hừ lạnh một tiếng ném cho cô 1 viên đan dược.
“Nếu cô phân tích thành phần dược liệu cùng nhìn ra được cách luyện chế viên đan dược này thì hãy đưa ra kết luận.”
Không thèm chú ý đến nữ bác sĩ, Tiêu Hạo nói với Triệu Mộng Nghiên.
“Mộng Nghiên, mẹ cô tạm thời đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Mỗi ngày cho mẹ cô uống 1 viên đan dược này thì sống nửa năm đến 1 năm là không thành vấn đề. Chờ tôi nghiên cứu ra được phương pháp chữa trị tận gốc ung thư thì sẽ tiến hành trị dứt điểm cho bác gái.”
Triệu Mộng Nghiên theo bản năng gật đầu cảm ơn, nữ bác sĩ nghe vậy lộ vẻ khinh thường.
“Chém gió không sợ gãy đầu lưỡi, khoác lác mà không biết ngượng.”
Tiêu Hạo nghe nữ bác sĩ châm chọc quả thật vô cùng khó chịu mà lạnh giọng gằn từng chữ.
“Tây y rất tốt sao? cũng thường thôi.”
Phất tay một cái, Tiêu Hạo mới quát lên.
“Cô thân là một người dân của nam vực S quốc mà lại coi khinh nam y, quả thật là đồ có mới nới cũ. Học tây y không phải rất lợi hại sao? làm sao không chữa hết bệnh ung thư của bệnh nhân này đi. Truyền thống cùng lịch sử huy hoàng về nam y của Lê thầy thuốc quả thật bị cô cho lăng nhục một cách trơ trẽn.”
“Hừ bà cô đây nói là sự thật, cái gì mà lăng nhục trơ trẽn. Thời đại này mà còn đi tin vào y học cổ truyền thì não tử không bị nước vào cũng là đồ đầu óc có bệnh.”
“Tốt, cô là không phục nam y có thể vươn mình so sánh với tây y đúng không? Tôi cũng không cố ý hạ thấp giá trị của hai phương diện y học giữa tây y cùng nam y bên nào cao bên nào thấp. Suy cho cùng làm thầy thuốc mục đích cuối cùng cũng là trị bệnh cứu người, tây y cũng có những mặt đáng để học hỏi, nam y cũng có những tri thức cao thâm học tập.”
“Mà lối suy nghĩ phiếm diện của cô lại chỉ tôn sùng duy nhất tây y nên mới làm cho ngành y học cũng theo đó mà không thể phát triển lĩnh vực cao hơn được.”
“Nếu như trong bệnh viện tất cả mọi người đều như cô mà nói thì quả thật không phải là nơi cứu người nữa, đó phải gọi đúng hơn là cái trại thờ cúng tây y.”
“Được thôi, vậy thì tôi sẽ chứng minh cho cô biết khi tây y cùng nam y kết hợp là bậc nào thành quả.”
Tiêu Hạo vung tay một cái ra mấy cây ngân châm mà chỉ nữ y tá.
“Cô có phải là mỗi đêm nằm ngủ đều cảm thấy nhức đầu dữ dội, đôi khi làm việc liên tục nhiều giờ đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt khi đứng lên đúng không?”
Nữ y tá kinh ngạc theo bản năng gật đầu.
“Vâng đúng là như vậy.”
Tiêu Hạo bắt đầu bước vào phân tích triệu chứng bệnh tình của cô y tá. Nữ bác sĩ đứng một bên càng nghe càng gật đầu xác nhận.
“Mà triệu chứng của cô theo tây y gọi là rối loạn tiền đình, hiện tại tây y vẫn không thể trị tận gốc được nên rất dễ dẫn đến mắc phải các bệnh có liên quan khác.”
“Nhưng mà nam y lại có thể giúp đỡ cô trị hết bệnh này, cô lại gần đây để tôi giúp đỡ cô tạm thời trì hoãn bệnh.”
Nữ y tá có chút chần chờ nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đánh cược mà tiến đến để Tiêu Hạo tiến hành châm cứu.
Xuất ra 2 lần châm vào huyệt thái dương cùng huyệt vị sau ót, ở Tiêu Hạo gia trì linh khí vào mà bắt đầu chữa bệnh.
Sau một lúc, Tiêu Hạo cũng thu châm lại ra hiệu nữ y tá mở mắt ra, nàng cảm thấy đầu mình như nhẹ đi mà không còn nặng nề như trước mỗi khi làm việc tập trung quá độ.
“Cảm ơn thần y, cảm ơn thần y, bệnh của tôi triệu chứng đã không còn nữa.”
Tiêu Hạo khoát tay ghi lại phương thuốc rồi đưa cho nữ y tá.
“Cô chỉ cần theo phương thuốc này sắc nấu uống ngày 2 buổi sáng chiều trong 1 tuần là có thể khỏi hẳn.”
Nữ bác sĩ lúc này cũng không thể không thừa nhận nam y chỗ thần kỳ, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiêu Hạo.
“Không biết cậu sư thừa chỗ nào? cũng mong việc lúc nãy tôi nói xấu nam y mà bỏ qua cho. Quả thật không giấu gì cậu, tôi lúc nhỏ vì cha mình tin tưởng đi bốc thuốc nam y cho ông uống mà bệnh trở nên trầm trọng hơn rồi không lâu sau đó cũng qua đời. Tôi bắt đầu không tin tưởng nam y mà lao đầu vào học tập tây y với mong muốn trị bệnh cứu người mà không phải như nam y bốc thuốc có khả năng chữa lợn lành thành lợn què kia.”
Tiêu Hạo cũng lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ mà lắc đầu.
“Việc này cũng không trách cô, thầy thuốc ở đâu cũng có lương y cùng lang băm. Có thể năm đó mấy thầy thuốc kia là lang băm bốc nhầm thuốc cho cha cô uống nên mới xảy ra ngoài ý muốn. Còn việc sư thừa tôi nơi nào thì xin nói với cô cùng các vị đang xem trực tiếp, tôi là một chân chính luyện dược sư đạt được một vị cao nhân chỉ điểm.”
“Việc này cũng đừng nhắc lại rồi, chứng kiến y thuật thần kỳ của cậu tôi cũng biết mình sai không hợp thói thường. À, quên tự giới thiệu, tôi là Chu Mẫn, hân hạnh quen biết thần y.”
Thấy Chu Mẫn đưa tay ra hữu hảo xã giao, Tiêu Hạo cũng không tiện từ chối mà gật đầu bắt tay.
“Tôi cũng không phải là thần y gì cả mà chỉ là cái học sinh cấp 3 bình thường thôi. Tên tôi gọi Tiêu Hạo, hân hạnh được quen biết cô.”
Nhìn thấy vừa mới vẫn còn tranh luận mà bây giờ lại nói chuyện như bạn bè lâu năm hai người, trực tiếp khán giả đang quan sát nhất thời cảm thấy như đang xem một trận diễn kịch.
“Không ngờ thần y lại là trong truyền thuyết luyện dược sư đâu?”
“Thằng ở trên nói nhanh luyện dược sư là gì?”
“Luyện dược sư là có thể chế thuốc trị bệnh cứu người, chăm sóc nuôi trồng dược thảo các loại. Quả thật là chức nghiệp vô cùng thưa thớt của y học cổ truyền đấy.”
“Cái này quả thật giống đang xem diễn kịch đi?”
“Thằng ở trên im ngay, đây gọi là nghệ thuật lắc lư của Hạo chủ tịch đã đạt đến xuất thần nhập hóa.”
“Đơn giản quá thần kỳ, Hạo chủ tịch quả nhiên là Hạo chủ tịch. Tây y ghê gớm lắm sao, tao quyết định từ nay mỗi khi đau ốm đều đi nam y bốc thuốc uống.”
“Mày lại chém gió rồi, Hạo chủ tịch nói đúng, ở đâu cũng có người này người kia. Lương y xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc lang băm đi muôn nơi.”
“Thế đạo vật chất cùng lợi ích đi đầu thì lang băm chả xuất hiện, học tập không có tới đâu đòi chạy ra làm thầy thuốc quả thật là sỉ nhục y học cổ truyền của S quốc chúng ta.”
“Đúng, đúng, tôi cũng đồng quan điểm với Hạo chủ tịch có thể kết hợp tây y cùng nam y lại mà cứu giúp người bệnh.”
“Đồng ý + 2.”
“Đồng ý + 3.”
“Đồng ý + 10001.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.