Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 55: Khách không mời mà đến




Diêu Ái Phương cùng Tiêu Chính Hào nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trong lòng còn nghi ngờ nhưng cũng an tâm vì con trai mình không làm việc gì phạm pháp để kiếm tiền.
Tiêu Ly ánh mắt sùng bái nhìn anh hai mình cười hìhì.
“Anh hai, bây giờ anh cũng thành học sinh tỉ phú rồi nha, có thể cho em ít tiền tiêu vặt không?”
Tiêu Hạo sờ sờ đầu em gái cưng chiều nói.
“Được chứ, anh chuyển cho em 10 triệu, em muốn mua cái gì thì mua cái đó đi.”
TIêu Ly sắc mặt vui mừng hôn lên má Tiêu Hạo một cái.
“Cảm ơn anh hai, anh là tốt với em nhất.”
Tiêu Chính Hào khẽ nhíu mày, có chút bận tâm.
“Tiểu Hạo, con làm sao có thể cho Ly Ly nhiều tiền như vậy đâu?con bé còn đang là học sinh làm gì biết dùng tiền thế nào hợp lý?”
Diêu Ái Phương cũng gật đầu.
“Con trai, dù con có làm ra nhiều tiền nhưng đưa cho Ly Ly 1 lần 10 triệu như vậy không tốt lắm đâu. Vạn nhất con bé tiêu xài phung phí thì sao đây?”
Tiêu Hạo khoát tay lộ vẻ không hề bận tâm.
“Không sao, tiền là con kiếm được, cho em gái 10 triệu cũng chỉ là hạt muối trong đại dương thôi. Cha mẹ mỗi người đọc số thẻ đi, con đánh vào tài khoản mỗi người 10 tỉ.”
Hai lão nghe vậy lắc đầu.
“Tiền con cứ giữ lại đi, để lúc cần thiết cần dùng vào công việc thì sử dụng. Cha mẹ cũng không cần nhiều tiền để làm gì.”
Nói đến đây, hai lão lộ vẻ tự hào vỗ vai Tiêu Hạo.
“Tiểu Hạo, có nhiều khi tiền không nhất định mang lại hạnh phúc, nhưng không ai chê mình có nhiều tiền đúng không?Cha mẹ cũng yên tâm và tự hào về con vì còn đi học mà đã làm ra thân gia giá trị tiền tỷ. Cố gắng phát huy cho tốt, thành một công dân mẫu mực giúp ích cho quốc gia nhé con trai.”
Sau một tràng bị hai lão thông não thần công mấy cái vấn đề dùng tiền thế này thế kia, các mặt tốt xấu xã hội gì gì đó, Tiêu Hạo cũng thoát khỏi tràng tra tấn lỗ tai này mà về phòng mình.
Mặc dù đã là một cái tu sĩ nhưng Tiêu Hạo vẫn không muốn một lòng hướng Đạo mà tu hành. Bản thân Tiêu Hạo bước vào con đường tu luyện là vì hệ thống bám thân mà thuận nước đẩy thuyền, ngoài ra còn có mục đích là bảo vệ người nhà không bị kẻ xấu lợi dụng làm khuyết điểm uy hiếp bản thân.
Trong lòng Tiêu Hạo đang suy nghĩ việc chờ bản thân tu vi cường đại lên sẽ cho nhị lão cùng em gái bước vào tu luyện. Còn vấn đề tu luyện đến đâu thì phải xem tình hình thế nào.
Ninh Tuyết Yên thấy Tiêu Hạo nét mặt trầm tư suy nghĩ dò hỏi.
“Ông xã, anh là đang suy nghĩ vấn đề luyện đan sao?”
Khương Du Du một bên lắc đầu.
“Không thể được, ông xã là Luyện Khí kỳ, làm sao có thể học luyện đan được. Ít nhất tu vi phải đạt Trúc Cơ sơ kỳ, mở ra linh giác mới có thể dùng tinh thần lực mà học luyện đan khống chế hỏa hầu cùng thủ pháp luyện chế.”
Tiêu Hạo lúc này mới nhớ là còn cái nhiệm vụ luyện đan nhập môn, sắc mặt khó coi hỏi hai nữ.
“Hai tiểu bảo bối, chẳng lẽ Luyện Khí kỳ tu vi thì không thể luyện đan sao?”
Hai nữ trăm miệng một lời nói ra.
“Chắc chắn là không.”
Lúc này quả thật cũng hết cách để hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu Hạo âm thầm cắn răng một cái mà nhịn đau cắt thịt bỏ ra 1 triệu điểm hối đoái đổi lấy Đan Vương truyền thừa.
“Đinh, giao dịch hoàn tất, khấu trừ 1 triệu điểm hối đoái. Vật phẩm đã gửi vào hòm thư, mời kí chủ kiểm tra và nhận.”
Nhận lấy vật phẩm, Tiêu Hạo trong lòng có dự cảm xấu: không phải cái này hệ thống lại hố mình đi.
Tiêu Hạo có chút mộng bức khi mở ra gói truyền thừa Đan Vương. Bên trong chỉ có đúng một tấm hơi chút nát da dê màu đất, Tiêu Hạo trong lòng chửi bới: cái đậu phộng thịt chó mắm tôm con bà già mày hệ thống, lại hố Hạo ca 1 triệu điểm hối đoái, phen này ông với mày không chết không thôi.
Lần này đã rất cẩn thận nhưng Tiêu Hạo vẫn bị lọt hố của hệ thống. Trong lòng tức muốn chết nhưng vẫn cố nhịn lại, kí ức ăn điện giật vẫn còn mới mẻ đây, không khéo lại bị ăn hành nữa thì toi.
“Hệ thống, cái này tấm da dê là truyền thừa? ông đây là thằng ngu rồi hả? không giải thích rõ ràng thì ta không khách khí.”
“Mời kí chủ không nên tự cho là đúng. Bản hệ thống xuất phẩm tất ra tinh phẩm, xin yên tâm mà dùng.”
“Dùng cái tml nhà mày, truyền thừa đâu? đan vương truyền thừa của ta đâu? cái đồ lừa đảo chết hệ thống, nhanh bồi thường Hạo ca phí tổn thất 2 triệu điểm hối đoái coi.”
“Phương pháp nhận truyền thừa cũng đã ghi chú trên tấm da dê, mời kí chủ xem xét.”
Tiêu Hạo sắc mặt lúc này mới thoáng hòa hoãn một ít, hai nữ cùng đang dùng thần thức quan sát Tô Tích Trúc thấy Tiêu Hạo mặt đổi màu liên tục như tắc kè đều không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
“Ông xã, của anh sắc mặt làm sao biến đổi liên tục vậy?”
Khẽ lắc đầu, Tiêu Hạo nói với hai nữ.
“Hai em tu luyện hay làm gì đó thì cứ đi đi, anh hiện tại có việc gấp phải vào tu luyện tháp nghiên cứu một số thứ. Có gì Tuyết nhi gọi điện thoại thì hai em trả lời giúp anh.”
Tiêu Hạo một bộ dáng vội vàng mà biến mất trong phòng làm hai nữ lo lắng.
“Yên Yên, không lẽ ông xã vẫn còn đang cố chấp nghiên cứu luyện đan thuật sao?”
Ninh Tuyết Yên khẽ lắc đầu.
“Không rõ lắm, nhưng rất có thể là vấn đề này. Không hiểu làm sao ông xã lại gấp muốn luyện chế ra cực phẩm đan dược đâu, hơn nữa còn là 10 viên. Việc này về cơ bản là không thể hoàn thành.”
Nói xong, Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du dùng truyền âm nhập mật làm Tô Tích Trúc thần thức quan sát cũng không nghe được là hai người nói cái gì.
Tô Tích Trúc tâm trạng có chút buồn bực, âm thầm suy nghĩ câu nói của hai nữ vừa nãy.
“Rốt cục tên này gấp gáp muốn luyện chế ra cực phẩm đan dược làm gì đâu?là nhận khảo nghiệm từ người nào sao?... Không đúng.. khảo nghiệm.. đúng... chính là nó.”
Tô Tích Trúc trong đầu dùng tất cả các thông tin sự kiện khi tiếp xúc với Tiêu Hạo mà đưa ra cái ý nghĩ kinh người.
“Thằng này rốt cuộc là đệ tử của ai?làm sao ở tu vi Luyện Khí kỳ lại muốn học luyện chế đan dược cực phẩm đây?Là khảo nghiệm tư cách gia nhập môn hạ sao?”
Càng suy nghĩ, Tô Tích Trúc cũng quăng đi ý nghĩ muốn cướp mẫu khoáng mà âm thầm suy đoán cùng tò mò thân phận thật sự của Tiêu Hạo, nhưng ngay lúc này lại bị một thanh âm vang lên ngoài cửa cho cắt đứt.
“Trúc nhi, có người tìm tiểu Hạo này, nó có trong phòng con không?”
“Dạ không có trong này.”
Diêu Ái Phương nghe vậy mà dự định rời đi, bất chợt trong lòng có chủ ý mới nói.
“Hay là con xuống xem giúp cô mấy người khách của tiểu Hạo đi. Cô cùng chú bận chút việc nên không tiếp được, cảm ơn con trước nha.”
Tô Tích Trúc cũng dùng thần thức quan sát dưới lầu, thấy có một già một trẻ hai ông cháu đến, nàng khẽ nhíu lông mày lẩm bẩm: “đám người Quốc An cục của thế tục giới làm sao đến đây rồi?”
Khẽ gật đầu, Tô Tích Trúc chào Diêu Ái Phương một tiếng mà xuống lầu.
Dưới lầu, Tiêu Chính Hào cùng Tiêu Ly ngồi trò chuyện với hai ông cháu. Tiêu Chính Hào thấy Tiêu Hạo vẫn chưa xuống, có chút không ý tứ xin lỗi.
“Xin lỗi lão gia tử, con trai nhà tôi chắc là bận chút gì đó. Mẹ nó vừa lên lầu gọi nó xuống rồi.”
Địch Quốc Thắng khẽ uống một hớp trà mà cười khoát tay.
“Không sao, thanh niên nên hăng hái làm việc mới đúng. Tuổi trẻ quả thật là tốt à!”
Tiêu Ly thấy người lớn chỗ nói chuyện không có mình cái gì đề tài hấp dẫn, nàng quay sang bắt chuyện cùng đang chơi điện thoại Địch Lệ Diệp Na.
“Chị đang chơi cái gì vậy à? cho em xem với.”
Địch Lệ Diệp Na thấy Tiêu Ly bắt chuyện, mà mình cùng ông nội đến nhà người ta điều tra nhưng chỉ ôm điện thoại thì cũng không được nên cười nói.
“À, thật ra chị chỉ xem thêm mấy bài viết trên diễn đàn nước ngoài thôi.”
“Oa, chị chắc là giỏi ngoại ngữ lắm nhỉ?”
“Cũng chỉ đủ dùng mà thôi, không đáng giá nhắc tới.”
Thấy Địch Lệ Diệp Na khiêm tốn, Tiêu Ly nhớ tới anh hai mình mà hận rèn sắt không thành thép nói ra.
“Hừ, nếu anh hai giỏi ngoại ngữ được như chị thì đã tốt rồi. Đúng là con sâu ninja suốt ngày cứ làm việc thần thần bí bí.”
Địch Lệ Diệp Na cũng cảm thấy tò mò hỏi.
“Anh hai em học rất kém sao?”
“Cũng không tính rất kém nhưng đã xếp gần kế cuối, thể thao cái gì đó cũng không thèm chơi. Suốt ngày chỉ biết chơi game ngồi net hay là ôm điện thoại cả ngày.”
Tiêu Ly nói đến đây mới cười hihi.
“Dù anh hai học hành không được, nhưng dạo gần đây cũng đi làm ăn với người khác nên kiếm được rất nhiều tiền. Học giỏi cũng không có ai kiếm được nhiều tiền như anh hai cả. Em dù không thích tính cách lười nhác cà lơ phất phơ của anh ấy nhưng lại quý anh hai chỗ rất biết quan tâm cảm nhận của từng thành viên trong gia đình.”
Địch Lệ Diệp Na có chút thán phục nhưng mang nét mặt không hiểu hỏi.
“Còn đi học mà đã biết làm ăn lo cho gia đình là tốt lắm rồi. Thế em có biết là anh hai em thường tiếp xúc với những người nào ở phương diện làm ăn không?”
Tiêu Ly lắc đầu lộ ra nụ cười bí ẩn thấp giọng.
“Thật ra thì phương diện làm ăn của anh hai em không biết, nhưng chị dâu em nói là cùng anh ấy đầu tư hùng vốn mở cái công ty gì đó ấy.”
“Chị dâu?Ngoài em cùng anh hai em ra còn có người anh khác sao?”
Địch Lệ Diệp Na càng nghe nói càng ngu người.
“Không, đó là vợ tương lai của anh hai em. Chị ấy xinh đẹp lắm, lại tài giỏi nữa.”
Địch Lệ Diệp Na trong lòng càng nghi ngờ hơn: cái này học sinh Tiêu Hạo có phát sinh không rõ quan hệ cùng với 3 người con gái, cộng thêm một số manh mối điều tra thời gian, người này có vấn đề.
Ở Địch Lệ Diệp Na đang lóe lên vô số suy đoán trong đầu, Tô Tích Trúc cũng từ trên lầu bước xuống mà truyền âm cho hai ông cháu.
“Dù không biết đám người Quốc An cục các ngươi đánh cái gì Tiêu Hạo chủ ý, nhưng từ bây giờ hắn do ta bảo đảm. Trở về nói với đám người cao tầng, nếu có việc gì cứ đến tìm ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.