Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 30: Hù sợ




Tống Nhạc một bên nhìn thấy Tiêu Hạo vừa nhận mình làm tiểu đệ mà kích động cười to, sau lưng không tự chủ rét một cái.Trời ơi, quả thật hối hận khi nhận thằng này làm đại ca.Có khi nào tiếp theo sẽ là…
Tống Nhạc quả thật không dám nghĩ đến hậu quả tiếp sau đó.Nhưng nhìn đến vẫn còn 3 người khác, chắc là Tiêu Hạo sẽ không dám tùy tiện làm bậy.
Hoa Lư kinh đô có một phân đà Huyết Linh giáo khác ở S quốc chỗ này.
Một thanh niên trẻ tuổi liếm liếm môi, đang uống một cốc máu người.Nhìn phía dưới đám người Ám đường tình báo trầm giọng hỏi.
“Tình báo là thật?Con gái cưng của Tống lão già rời nhà trốn đi rồi?”
Ám đường nhóm tình báo người gật đầu xác nhận.
“Vâng, tin tức đến từ phía người trong Chân Vũ các xác nhận, hoàn toàn chính xác.”
Thanh niên trẻ tuổi lộ ra nụ cười khát máu.
“Nghe nói cô gái này rất ít xuất hiện trước mặt nhiều người, thể chất ốm yếu nên lão già kia nâng như nâng trứng, tìm nhiều phương pháp chữa cho nàng nhưng thúc thủ vô sách.Nếu như có thể bắt nàng uy hiếp lão già kia mà nói khà khà khà.”
Đột nhiên, thanh niên trẻ tuổi nghĩ đến cái gì, sắc mặt trong nháy mắt khó coi lẩm bẩm.
“Không có khả năng, nếu mà nàng trốn ra ngoài thì lão già kia có thể cũng biết.Có thể lão ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ nàng, ít nhất cũng sẽ là Vũ Vương.Không được, để phòng ngừa vạn nhất, ta đành phải tự thân ra tay.”
Có chủ ý trong đầu, thanh niên trẻ tuổi nhìn đám người Ám đường.
“Bọn mày đưa tài liệu tình báo thông tin con nhỏ này cho tao, là toàn bộ.Tao muốn đích thân xuất thủ phòng ngừa vạn nhất.”
Đám người Ám đường có chút chần chờ, thanh niên trẻ tuổi thấy vậy giận tím mặt.
“Con mẹ chúng mày, lề mề cái quần què.Tao bảo cái gì thì làm cái đó đi, tao là bọn mày trưởng lão hãy bọn mày là tao trưởng lão.”
Ám đường mấy người do dự một hồi cũng nói.
“Trưởng lão, không phải là bọn tôi không nghe lệnh ngài.Mà ngài tự mình ra tay có vẻ hơi chút chuyện bé xé ra to, dùng con voi đi giết con kiến đi?”
Thanh niên trẻ tuổi nghe vậy cả giận quát.
“Tao nói thì làm nhanh lên, còn lề mề nữa tao bắt bọn mày cho vào chảo nấu canh thịt người ăn hết bây giờ.”
Đám người Ám đường nghe uy hiếp, trong lòng sợ hãi mà giao một xấp tư liệu tình báo cho thanh niên trẻ tuổi.
“Được rồi, bọn mày đã hết việc.Đi một bên chơi trứng thôi, tao đi đây.Phân đà này vô cùng bí mật nên khỏi lo bị đám lão quái vật S quốc tìm tới.Cứ tiếp tục làm tốt công việc của mình, thằng nào giỏi thì có thưởng.”
Ám đường đám người nghe vậy mừng rỡ trong lòng, biết sắp có lộc ăn vội vàng cảm tạ rời khỏi.
Xem xong tài liệu tình báo, thanh niên trẻ tuổi lộ ra sắc mặt chưa từng có khát vọng.
“Ngụy trang pháp bảo sao?dù mày có ngụy trang thì anh cũng có thể tìm thấy.Sau khi kế hoạch thành công, anh muốn chơi mày xong lại ăn khà khà khà.Nhìn cô gái yếu đuối trong tuyệt vọng phản kháng sao mà nó kích thích.”
Thanh niên trẻ tuổi yy một hồi cũng tế ra một thanh kiếm, ngự kiếm phi hành bay đi nhanh như lưu tinh rồi biến mất ở cuối chân trời.
Tiêu Hạo đang ở trong kích động mà xem từng món vật phẩm vừa nhận được.
Bắt Quỷ phổ(tiểu thiên cấp):Ghi chép toàn bộ thông tin các loại quỷ cùng một ít kiến thức về quỷ tu(giớn hạn chỉ ở tiểu thiên thế giới).
Thuốc dị năng(Huyền cấp):Sau khi uống vào có thể thức tỉnh trong cơ thể dị năng.Dị năng thức tỉnh có sức mạnh tương đương với sử dụng một môn tiểu pháp thuật.”
Đạo Cơ đan 1 bình(30 viên, không biết đẳng cấp):Là đan dược rèn đúc đạo cơ cho những tu sĩ muốn tiến hành Vô Hạ hay Hoàn Mỹ trúc cơ.
Nhìn xem thông tin nhóm này vật phẩm, Tiêu Hạo sắc mặt vui mừng, cười không ngậm miệng lại được khiến nhóm người sắc mặt cổ quái.
Tống Nhạc có chút không hiểu dò hỏi ngồi bên cạnh Cao Viễn.
“Này cậu, Tiêu Hạo tiên sinh lúc nào cũng biểu hiện như vậy?”
Cao Viễn lắc đầu thầm nghĩ:Hạo ca, của anh hình tượng anh minh thần võ, đẹp trai ngất ngây đâu rồi?Làm sao bây giờ chỉ còn lại nụ cười hèn mọn đây?
“Không, bình thường Hạo ca ít có cười lắm.Chỉ khi nào gặp chuyện vui vẻ gì đó thì mới cười đến như vậy.”
Tê…
Tống Nhạc nghe vậy không tự chủ được rùng mình một cái, trong lòng có chút bối rối hò hét:trời ơi, thì ra Tiêu Hạo tiên sinh nhận mình là tiểu đệ quả thật đánh mình chủ ý.Phải làm sao đây?phải làm sao đây?
Tiêu Hạo cũng lười nhác để ý mấy thằng này suy nghĩ, trong não đang nhấn chìm vào tri thức của Bắt Quỷ phổ đâu rồi.
Qua một hồi, Tiêu Hạo thở ra một ngụm trọc khí, không nhịn được cảm thán nói.
“Không ngờ Bắt Quỷ phổ lại trâu bò như vậy?”
Ninh Tuyết Yên cùng Khương Du Du nghe vậy không hiểu hỏi.
“Ông xã, cái gì bắt quỷ đâu?”
Tiêu Hạo nghe vậy cười nói.
“À không, anh đang nói là hôm nay về nhà đọc tiếp bộ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân với mấy bộ linh dị khác ấy mà.Dạo này anh khá có hứng thú với thể loại này.”
Tống Nhạc nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo.
“Thì ra Tiêu Hạo tiên sinh cũng là một fan thể loại linh dị đây!”
Tiêu Hạo cười nhạt nói ra.
“Cũng không phải là fan trung thành gì mấy, lâu lâu đọc mấy bộ có nhân vật chính được cái hệ thống bắt quỷ rồi đi trang bức thôi.”
Tống Nhạc nghe vậy mới nhớ đến.
“Hình như gần đây tiểu thuyết mạng có bộ Cực Phẩm Bắt Quỷ Hệ Thống cũng khá là nổi tiếng à nha.”
Tiêu Hạo cũng gật đầu chấp nhận.
“Đúng vậy, thằng Sở Thiên nhân vật chính này dựa vào hệ thống một đường hát vang trang bức đây.Đọc mà thấy mấy bộ hệ thống lưu cũng có đặc sắc riêng ấy chứ.”
Haha, anh đây có hàng thật giá thật chân chính hệ thống đây.Hạo ca cũng muốn một đường hát vang, đi khắp đô thị mở ra cái con đường trang bức đâu.
“Đúng, đúng.Đọc nhiều lúc mà tiểu đệ cũng không nhịn được cười.”
Tống Nhạc một bên cười nói.
Tiêu Hạo khoát tay nói ra.
“Không ngờ tiểu Nhạc cậu cũng là một cái người mê tiểu thuyết mạng nha.Mà cậu cũng đừng gọi tôi kính ngữ chi cho mệt, gọi Hạo ca là có thể.”
“Haha, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tiêu Hạo chợt nghĩ đến cái gì hỏi Tống Nhạc.
“Đúng rồi tiểu Nhạc, cậu ngoài linh dị ra thì có đọc tiên hiệp huyền ảo không?”
“Cũng có nhưng chủ yếu là mấy bộ của Thần Đông hay mấy bộ nhân vật chính thiêng hướng tu luyện hơn là tìm đạo lữ ấy.”
Tống Nhạc suy nghĩ một chút trả lời.
Tiêu Hạo cho Tống Nhạc cái ánh mắt tán thưởng.
“Không ngờ tiểu Nhạc lại thích thể loại tu luyện khô khan này đây?Mày quả thật làm anh đây bất ngờ.Đàn ông con trai nếu không sắc hiệp thì cũng hậu cung dạng truyện.Đọc cái đó thì chứng tỏ tiểu đệ cậu thích truyện hướng tu luyện cầu Đạo rồi.”
Tống Nhạc nghe vậy lắc đầu.
“Mấy cái thể loại ngựa giống cũng là một sáo lộ mà đi thôi.Đọc thấy nhân vật chính ngu ngốc, nhân vật phụ thì càng não tàn.Nếu mấy truyện đó thì dành cho người mới đọc còn được.”
Tiêu Hạo nghe vậy phản bác.
“Cũng tùy bộ thôi, có bộ hậu cung 3,4 người mà truyện cũng hay đó chứ.Như mấy bộ của Ám Ma Sư tác giả đọc cũng hợp logic, ý tưởng cũng có tính sáng tạo.”
Tống Nhạc nghe vậy từ chối cho ý kiến mà hỏi.
“Hạo ca, bộ nào là anh đọc đầu tiên khi bắt đầu vậy?”
Tiêu Hạo suy nghĩ một hồi đáp.
“Là Phàm Nhân Tu Tiên truyện của Vong Ngữ đưa anh đến thế giới tiểu thuyết mạng à.”
Tống Nhạc gật đầu đồng ý.
“Bộ này được xem là huyền thoại mở ra các trào lưu thể loại tiên hiệp sau này.Dạng tiên hiệp cổ khắc khổ tu luyện nếu không kiên nhẫn thì rất khó nhai hết.”
Hai người đang ăn ý trò chuyện với nhau cộng đồng sở thích chung, xe lúc này cũng dừng lại.Cao Viễn kích động hô lên.
“Đến rồi, của ta biệt thự haha.”
Tiêu Hạo tức giận đập Cao Viễn một cái.
“Mày hét cái gì hét, vào ở có cái biệt thự thôi mà kích động vậy rồi?Sau này ông đây cho mày quản lý một cái công ty trị giá mấy ngàn ức thì chắc mày sẽ mừng ngất xỉu luôn hả?”
Cao Viễn có chút lúng túng sờ sờ đầu.
“Xin lỗi Hạo ca, là em quá kích động.”
Tiêu Hạo cười mắng.
“Đi thôi thằng nhóc.”
Một nhóm 5 người xuống xe đi vào khu biệt thự.Tống Nhạc lúc này mới nói.
“Ai về căn nấy kiểm tra hay là cùng đi từng căn?”
Cao Viễn lúc này không chút do dự nói.
“Tất nhiên là vào căn của Hạo ca trước rồi?Tiểu đệ rất muốn chiêm ngưỡng phong thái của văn hóa Sa Huỳnh kiến trúc thật đây.”
Tống Nhạc nhìn 3 người Tiêu Hạo, thấy 3 người gật đầu mới dẫn cả nhóm đi đến vị trí của biệt thự văn hóa Sa Huỳnh.
“Ông trời ơi, còn hùng vĩ hơn, cổ kính hơn cả trong ảnh chụp nữa.”
Cao Viễn sợ hãi thán phục nhìn trước mặt căn biệt thự nói ra.
Tiêu Hạo lấy ra chìa khóa kim cương nhân tạo mở ra cửa biệt thự.
Cửa mở ra, một vùng không gian tối om đập vào mắt 5 người.Tiêu Hạo bỗng nhiên có một luồng dự cảm không lành.
Lúc này trong đại sảnh biệt thự rít lên tiếng xé gió phà vào mặt 5 người làm cả nhóm lạnh buốt.
Ninh Tuyết Yên lúc này cả kinh kêu lên.
“Là Quỷ tu, ông xã, mọi người cẩn thận.”
“Khặcxxx, khặcxxx thật lâu không có người đến thăm ta, thật tịch mịch à.”
Một thanh âm mang theo vô tận lệ khí vang lên.Ở giữa đại sảnh vô thanh vô tức xuất hiện một người trung niên.
“Ồ?lại có 3 cái thằng nhóc tu đạo giả?tao tào.”
Một cái gương mặt tái nhợt trung niên nhân hiện ra trước mặt 5 người lộ ra giọng nói như địa ngục tiếng vang nói.
“1 Giả Đan, 1 Trúc Cơ, 1 Luyện Khí.Cứ tưởng là có Kim Đan kỳ cao thủ đâu, thì ra là một cái Giả Đan.Nếu thức ăn đã dâng đến tận miệng thì ông đây không khách khí.”
Trung niên nhân lộ ra khát máu nụ cười, chuẩn bị há ra miệng rộng nhào đến cắn.
“Chậm đã.”
Tiêu Hạo lúc này quát lên.
“Con mẹ mày dám quát tháo tao, tao muốn ăn mày trước, thằng Luyện Khí kỳ yếu gà.”
Trung niên nhân bị Tiêu Hạo quát cho tức giận bổ nhào đến giương miệng rộng ra cắn.
“Tao nói chậm đã.Nếu không Thi Quỷ tông sẽ không bỏ qua cho mày.”
Tiêu Hạo mở miệng uy hiếp nói ra.
“Thi Quỷ tông?”
Trung niên nam nhân gương mặt lộ vẻ kinh hãi, cảnh giác nhìn nhóm người có chút hoảng hỏi.
“Bọn mày rốt cuộc là ai?”
Tiêu Hạo hừ lạnh, làm một bộ dáng phách lối không coi ai ra gì quát.
“Tao là tiểu đệ của thiếu tông chủ Thi Quỷ tông vậy.Mày nếu muốn chết thì có thể động thủ thử xem.”
“Cái gì?”
Lúc này trung niên nam nhân triệt để hoảng sợ nước tiểu.Trong lòng thật mẹ nó muốn nhanh chân rời khỏi chỗ này.Thiếu tông chủ Thi Quỷ Tông là ai trung niên nam nhân nhưng biết đến.
Chung Diệu Tài, một cái đáng sợ trẻ tuổi thiên tài Ẩn vực Thi Quỷ tông thiếu tông chủ.Làm người không ngán bất kỳ ai, thủ đoạn âm độc tàn nhẫn, có thù tất báo, diệt cỏ tận gốc, cẩn thận tâm cơ sâu.
Mà trung niên nam nhân cũng vì chạy trốn khỏi Ẩn vực mấy tông môn chính đạo truy sát mà chạy đến thế tục giới.Bây giờ thì con mẹ nó tốt, người ta Thi Quỷ Tông người tìm đến cửa.Trung niên nam nhân quả thật khóc không ra nước mắt.
Cố áp chế trong nội tâm hoảng sợ, trung niên nam tử cố gắng nặn ra cái nụ cười so khóc còn khó coi hơn.
“Mấy vị đặc sứ đến đây như rồng đến nhà tôm, mong đừng khách khí.Thuộc hạ cái này đi chuẩn bị tiệc.”
Tiêu Hạo sắc mặt có vẻ không kiên nhẫn khoát tay.
“Thôi tiệc cái mẹ gì?bọn tao là đến làm chính sự, mày nếu phá hỏng thì có chục cái mạng cũng không đủ chết.Cút đi cho khuất mắt ông đây.”
Trung niên nam nhân nghe vậy mừng rỡ trong lòng, thì ra là đi làm chính sự.Gật đầu như con gà mổ thóc, trung niên nam nhân như được đại xá mà ngự vật phi hành rời đi, hận không thể đeo thêm 2, 3 cái pháp bảo tăng phúc tốc độ để bay nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.