Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 104: Từ bỏ




Di chuyển một lúc bước vào tầng thứ sáu, Tiêu Hạo cước bộ dừng lại, ánh mắt lóe lên quan sát tình huống xung quanh.
“Không tốt.”
Tiêu Hạo dùng Thủy hành thuật theo bản năng lách mình né tránh.
Ầm…ầm…
Từng đợt tử vong kiếm ý phun ra tạo thành vụ nổ kinh khủng làm không gian khu vực này bị biến dạng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Hạo hít một hơi khí lạnh.
“Lại có thể chém đứt không gian.”
Có thể là khu vực lại không thấy một bóng dáng nào của tử vong thú cả, rất có thể đã ẩn núp đi rồi.
“Có vẻ càng đi sâu vào trong càng khó chơi rồi.”
Ánh mắt Tiêu Hạo đảo qua xung quanh dùng phá vọng chi nhãn quan sát.
“Lại không thể nhìn thấy?”
Tiêu Hạo sắc mặt khó coi, năm tầng trước đó, dùng phá vọng chi nhãn là có thể quan sát được. Bây giờ đến tầng thứ sáu lại mất tác dụng.
Đột nhiên, một tia khí tức tử vong kiếm ý gào thét từ bốn phương tám hướng chém đến Tiêu Hạo.
“Ba mươi hai tầng điệp lãng tử vong kiếm ý?”
Tiêu Hạo con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, tay cầm chặt trường kiếm lúc này khẽ động.
“Kinh Lôi kiếm pháp, Kinh Kiếm Phi Thiên.”
Một đạo kiếm ý sắc bén được Tiêu Hạo thi triển ra, nhưng có vẻ như môn hệ lôi kiếm pháp này không phù hợp gia trì tử vong kiếm ý vào nên uy lực yếu đến đáng thương mà bị ba mươi hai tầng điệp lãng tử vong kiếm ý cho xoắn nát, thế như chẻ tre lao thẳng đến hướng Tiêu Hạo.
Xoẹt…
Một kiếm này nhanh, nhanh đến không hợp lẽ thường.
Một kiếm này mạnh, mạnh đến phá vỡ quy luật thế gian.
Vốn Tiêu Hạo muốn tiếp tục chữa trị để đỡ lấy công kích kiếm ý điệp gia ba mươi hai tầng này, nhưng quả thật nó mạnh đến nghịch thiên, bản thân chưa kịp làm gì đã bị nó xuyên thủng một lỗ to ở trước ngực.
“Quá mạnh rồi, đây chính là lực lượng chân chính của tử vong kiếm ý sao?”
Tiêu Hạo cố nén đau đớn, ở ý thức còn thanh tỉnh mà dùng tay sờ lấy ngực đang ứa ra máu tươi từ lỗ máu trước ngực.
“Ta phải chết sao? thật không cam lòng a.”
Ý thức của Tiêu Hạo dần trở nên mơ hồ, trong lòng vô cùng sợ hãi, hóa ra tử vong là một chuyện đáng sợ như vậy.
Không được, ta không thể chết. Ta còn chưa hoàn thành trách nhiệm, bạn bè, thân nhân đang chờ ta trở về.
Ánh mắt trợn lên, Tiêu Hạo ngã gục xuống mà bị tử vong kiếm ý cắn nuốt sinh cơ.
Hóa ra, cảm giác tử vong là thế này sao?
Sinh cơ dần mất đi, Tiêu Hạo cảm thấy toàn thân trở nên bất lực.
Nhớ đến gương mặt đáng yêu xinh đẹp của mấy nữ nhân mình, hèn mọn của Cao Viễn thằng bạn thân, đầy yêu chiều của cha mẹ, tinh nghịch của em gái làm Tiêu Hạo cảm thấy bản thân khát khao được sống.
Không biết thời gian trải qua bao lâu, ý thức của Tiêu Hạo cũng đến bước cuối cùng, trong lòng mặc niệm: “Hệ thống, chữa trị.”
“Kí chủ xác định muốn bản hệ thống chữa trị? Nếu hệ thống nhúng tay vào, cơ duyên của kí chủ hiện tại sẽ biến mất.”
“Cơ duyên cái quỷ quái gì? Hạo ca sắp chết tới nơi mà ngươi còn đùa cợt ta.”
Tiêu Hạo trong lòng sỉ vả hệ thống, thanh âm lạnh như băng lại vang lên trong đầu.
“Chẳng qua là mất một cái mạng thôi, chỉ cần thần hồn không bị diệt, hệ thống có thể tìm cho kí chủ một cái thân thể khác là được.”
“Đây là cơ duyên lớn của kí chủ, nếu như ngươi xác định bỏ qua lần này thì tương lai sẽ hối hận.”
Nghe hệ thống nói, Tiêu Hạo có chút do dự, nhưng thể xác đã không là của mình thì linh hồn có trú ngụ hay dung hợp cũng cảm thấy rất không thoải mái. Có điều, hệ thống nói đến cơ duyên lớn của mình lần này cần phải chết qua một lần mới có thể đạt được.
“Nên hay không nên đây? liệu nhận được truyền thừa nhưng ta có còn là ta hay không?”
Trong lòng suy nghĩ một lúc, cuối cùng, Tiêu Hạo đưa ra lựa chọn của mình.
“Hệ thống, chữa trị.”
“Kí chủ quyết định từ bỏ tử vong truyền thừa?”
“Đúng vậy, ta từ bỏ.”
Đưa ra quyết định, Tiêu Hạo thở ra một hơi dài, quyết định này vô cùng gian nan nhưng đứng trước sức hấp dẫn truyền thừa, Tiêu Hạo vẫn quyết định không chấp nhận chết đi để nhận nó mà lựa chọn từ bỏ.
Một dòng nước ấm chảy xuôi khắp cơ thể, Tiêu Hạo có cảm giác bản thân dường như mất đi thứ gì đó trọng yếu.
Lắc đầu một cái không muốn nghĩ phức tạp, Tiêu Hạo thương thế hoàn toàn được hệ thống khôi phục lại, sau đó, hắn bị một tia sáng bao phủ lại cho truyền tống rời khỏi.
“Ồ, ngươi từ chối tiếp nhận truyền thừa?”
Sùng Lãm có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Hạo.
“Nếu tiếp nhận truyền thừa, ta không còn là ta nữa thì rất không đáng giá. Có lẽ vãn bối không phù hợp, gia gia của ngài tính sai rồi.”
“Có ý tứ?”
Khẽ nhíu mày suy nghĩ. Sau một lúc, Sùng Lãm mới ném cho Tiêu Hạo một cái ngọc bội rồi phất tay đưa hắn rời khỏi không gian này.
“Có lẽ đây là ý trời, dù sao ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đi thôi. Khối ngọc bội này xem như là lễ gặp mặt của ta đi.”
Khi bị một nguồn lực lượng thần bí đưa ra đại môn của Nam Lĩnh điện, Tiêu Hạo nhìn thấy Long Nhất Khôi đã đứng chờ mình tại đây.
Long Nhất Khôi không nói lời nào, dùng lực lượng điểm vào trán Tiêu Hạo một cái trở lại nơi hang động tối tăm.
“Tiểu tử, ngươi đi thôi, cơ duyên ngươi đã bỏ lỡ thì mong tương lai đừng hối hận.”
Lại bị một cỗ lực lượng vô hình truyền tống đi, lần này, Tiêu Hạo mở mắt ra thì thấy bản thân đã trở về thẳng nơi cổ mộ.
“Trở về.”
Tiêu Hạo nhìn thấy cổ mộ quen thuộc tế đàn năm màu, trong lòng không hiểu có chút mất mát: lẽ nào ta sai rồi?
Không, ta không sai, ta là chính ta, thà rằng triệt để chết đi cũng không muốn dùng hồn đoạt xá trọng sinh. Nếu dùng phương thức này để nhận lấy truyền thừa, ta cũng không còn là chính ta nữa. Ta là độc nhất vô nhị trên thế giới này một xác một hồn hoàn chỉnh. Nếu đạt được lực lượng mạnh mẽ mà bản tâm thay đổi thì chẳng khác nào biến thành người khác.
Trong lòng kiên định với lập trường của mình, dù lần này không chiếm được truyền thừa, Tiêu Hạo vẫn hiểu được cách vận dụng tử vong kiếm ý nhưng chỉ là da lông mà thôi.
Theo sau Tiêu Hạo vừa xuất hiện là một loạt năm sáu người.
“Ồ? là tiểu tử S quốc? Ngươi xuất hiện đầu tiên nói rõ truyền thừa đã đến tay rồi?”
Mấy tu sĩ phương Tây cười lạnh nhìn Tiêu Hạo bất ngờ ra tay.
“Đáng chết.”
Tiêu Hạo hừ lạnh một tiếng, Hạo ca không phải là quả hồng mềm cho bọn mày muốn bóp lúc nào thì bóp.
Cả người Tiêu Hạo khí chất lúc này thay đổi, ánh mắt lộ ra khí tức tử vong, kiếm trong tay lúc này theo những chiêu thức công kích của nhóm tu sĩ phương Tây mà động.
Xoẹt…
Một kiếm này, nhanh.
Một kiếm này, chuẩn.
Một kiếm này, quyết đoán.
Nhóm tu sĩ phương Tây công kích toàn bộ bị một kiếm ntày của Tiêu Hạo chém nát, mang theo khí tức tử vong ập đến.
“Ngươi là kiếm tu?”
Ánh mắt toàn bộ tu sĩ phương Tây lộ vẻ khó tin nhìn Tiêu Hạo, ngay đến cả thương tích trên người vừa bị kiếm ý đả thương cũng không kinh hãi bằng tin tức này.
Tiêu Hạo không trả lời, trường kiếm trong tay lại chém ra thêm một kiếm nữa.
Nhưng ngay lúc này đột nhiên xuất hiện dị biến, kiếm ý của Tiêu Hạo bất ngờ bị một luồng sức mạnh cho cắn nuốt.
“Haha, thằng con hoang, mày sống thật nhàn nhã nhỉ?”
Chung Diệu Tài sắc mặt không dễ nhìn, bộ dáng trông rất chật vật như vừa mới chiến đấu.
Đúng lúc này, ánh sáng của tế đàn lần nữa lóe lên, một nhóm người lần nữa xuất hiện. Khi Tiêu Hạo nhìn thấy nhóm người đội trưởng Viên Bách Xuyên còn sống thì vô cùng vui mừng.
Nhưng không đợi Tiêu Hạo kịp mở miệng nói chuyện, Chung Diệu Tài lúc này động.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, Chung Diệu Tài phóng thích ra một luồng khí tức tà ác, tu vi hắn trong thoáng chốc tăng lên như thác lũ.
“Haha, thằng con hoang, lần này tao quyết tâm phải giết mày cho bằng được. Truyền thừa nơi này không phải một con kiến cỏ có thể nắm giữ. Chết đi.”
“Không được.”
Tô Tích Trúc vừa xuất hiện đã nhìn thấy, nhưng Chung Diệu Tài thực hiện bí pháp xuất thủ vô cùng nhanh làm nàng không kịp ra tay giúp đỡ.
Toàn thân Tiêu Hạo bị khí tức tà ác cho khóa chặt, trong lòng vô cùng hoảng sợ, ánh mắt đờ ra nhìn công kích đánh thẳng đến mình mà không thể né tránh.
“Hệ thống, nhanh giúp ta, nhanh giúp ta giải trừ nguy cơ.”
Trong lòng hò hét như gào lên, nhưng chẳng có một thanh âm đáp lại nào cả.
“Đậu phộng, hệ thống phế vật, Hạo ca sắp chết mà ngươi còn không làm gì sao?”
Ầm…ầm…
Thủ ấn tà ác to đến vài trăm mét thổi bay đi nhóm người đứng gần đó, có kẻ xui xẻo lại bị oanh thành cặn bã.
Tô Tích Trúc cố gắng dùng linh khí chi tượng Thiên Tinh xích khống chế phạm vi công kích của Chung Diệu Tài lại, có điều, đây là bí pháp tăng cao chiến lực đến từ nguyên thần của cường giả Xuất Khiếu kỳ phía trên gia trì, Tô Tích Trúc chỉ ngăn được phần nào đó rồi cũng bị đánh trúng cho hộc máu văng ra xa.
“Haha, cái ta không đạt được thì kẻ khác cũng đừng hòng có được.”
Chung Diệu Tài cười to lộ vẻ hung ác, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng Tô Tích Trúc.
“Tiện nhân, ta quyết định lần này xuất ra ác chủ bài phải làm chết ngươi. Chết đi.”
Có điều, Chung Diệu Tài đang muốn xuất thủ với Tô Tích Trúc, đột nhiên, một cảm giác nguy cơ làm hắn cảm thấy hoảng sợ.
“Làm sao có thể? Ngươi tại sao không chết?”
Chung Diệu Tài ánh mắt khó tin nhìn thấy Tiêu Hạo cầm trong tay một khối ngọc bội đang phát sáng hét lên.
Bùm…
Một đạo ánh sáng từ ngọc bội mang theo tốc độ nhanh khủng bố xuyên qua cổ của Chung Diệu Tài cắt phăng cái đầu của hắn bay lên trời.
Chung Diệu Tài cái đầu bay lên, ánh mắt sợ hãi nhìn khối ngọc bội trong tay Tiêu Hạo.
“Nam Lĩnh yếu tắc, ngươi làm sao có thể sở hữu Nam Lĩnh yếu tắc?”
Nghe thấy tiếng nói khàn khàn có chút suy yếu của cái đầu Chung Diệu Tài phát ra, Tiêu Hạo phục hồi tinh thần lại mà vẫn chưa tin tưởng được biến cố vừa phát sinh.
Tô Tích Trúc cách đó không xa cũng nghe được bốn từ Nam Lĩnh yếu tắc, ánh mắt hoảng sợ co rút lại nhìn khối ngọc bội trên tay Tiêu Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.