Chung Cực Nhân Loại

Chương 69: Liên Lạc!






Lục Dạ đám người bị nhan sắc cũng như là hành động của Lục Tiểu Nguyên khiến cho ngây ngẩn ra trong chốc lát.
“Sao….sao nào? Không phải ngươi muốn vậy sao?!”Lục Tiểu Nguyên bị Lục Dạ đám người nhìn chằm chằm cũng không giữ nổi vẻ lạnh nhạt, nàng đỏ mặt quay đầu qua một bên lẩm bẩm.
“Haha, tất nhiên là không sao!”Lục Dạ vui cười nói, hắn cảm thấy mình hai mắt chảy Sting cũng rất là đáng giá.
“Lại đây, ta cũng ngươi giới thiệu các nàng!”Lục Dạ tiến lại gần đưa tay ra nhìn Lục Tiểu Nguyên nói.
Lục Tiểu Nguyên nhìn cánh tay hiện đầy các vết cắt giờ đã mờ nhạt của Lục Dạ, hai mắt một trận rung động.
“Hừ!”
Cuối cùng nàng vẫn là không nắm lấy tay hắn mà đi tới chỗ của Phượng Uyển Thanh đám người.
Đối với việc này Lục Dạ cũng không thất vọng hay gì, hắn chỉ mỉm cười rồi đi theo.
Cả đám người lại trò chuyện một hồi lâu, Lục Tiểu Nguyên cũng vô cùng thân thiện làm quen với những người khác, chỉ là nàng khi nhìn tiểu loli Lam Vũ vẫn là toàn thân run rẩy.
Cuối cùng Lục Tiểu Nguyên liền chọn một chỗ ở kế bên Thế Giới Thụ to lớn kia, theo nàng nói thì nơi đó có lượng mộc tiên khí vô cùng nồng nặc rất thích hợp nàng.
An bài xong nơi ở cho nàng, Lục Dạ liền định đưa tất cả ra ngoài nhưng Lục Tiểu Nguyên lại nói là mình không muốn ra nên hắn cũng không bắt buộc, Hồ Ngọc Ly thì vẫn còn đang dung hợp Cửu Mị Huyễn Luân Thể chắc cũng sắp hoàn thành.
“Mẫu thân!”
Vừa mới đem chúng nữ ra khỏi Dạ Linh Châu thì một bóng người với mái tóc rực lửa đã lao tới ôm lấy Phượng Uyển Thanh.

“Mẫu thân, ngươi rốt cuộc ở đâu mà giờ mới xuất hiện a~”Bóng người đó không ai khác chính là Phượng Vũ Y, nàng ôm lấy Phượng Uyển Thanh đầu cọ sát qua lại trước bộ ngực to lớn của Phượng Uyển Thanh mà mở giọng nũng nịu than trách.
“Haha, tiểu Y ngươi mau buông ta ra, coi chừng bọn họ cười ngươi đấy!”
Phượng Uyển Thanh cười đùa xoa đầu con gái của mình mà nói.
“Hả?”Phượng Vũ Y nghe được lời nói của mẫu thân liền nghi ngoặc nhìn qua thì mới thấy Lục Dạ, Long Như Nguyệt, Ngọc nhi và cả tiểu Lam Vũ đều đang nhìn mình nén cười.
Cũng đúng, Đế nữ của Phượng Hoàng Tộc thế mà lại nhào vào ngực mẫu thân làm nũng thật sự là một cảnh tượng lịch sử a~
“Ahh!”
Phượng Vũ Y nhìn thấy Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt liền hơi thất thần, nhưng rất nhanh nàng liền lấy lại thần thái mà kinh hoảng hét lên.
“Các ngươi tại sao lại ở đây?”Phượng Vũ Y đỏ mặt xấu hổ nhảy ra khỏi mẫu thân lòng ngực nhìn Lục Dạ, Long Như Nguyệt hai người hỏi.
“Khà khà, bổn đại gia chỉ là tình cờ xuất hiện ở đây thôi!”
Lục Dạ nhìn Phượng Vũ Y cười nói, Phượng Uyển Thanh cũng nói với hắn rằng giờ chưa phải lúc tiết lộ quan hệ của hai người họ.
“Vũ Y~”Long Như Nguyệt thì càng trực tiếp nhào tới sờ mó khắp người Phượng Vũ Y.
“Ngươi con này dâm dang long mau thả ta ra!”Phượng Vũ Y tuy là một khuôn mặt khó chịu muốn đẩy Long Như Nguyệt ra nhưng Lục Dạ vẫn có thể nhìn thấy quan tâm cùng vui mừng trong mắt nàng.
Qua hai năm Phượng Vũ Y tu vi cùng tăng lên đến Đại La Ngọc Tiên Viên Mãn.
Thế là sau một hồi giằng co với Long Như Nguyệt, Phượng Vũ Y mới thoát ra được mà hỏi về Ngọc nhi cũng như tiểu Lam Vũ.
Tất nhiên sau khi được Lục Dạ giới thiệu và làm quen thì Phượng Vũ Y liền như cái tiểu mê mà ôm lấy tiểu loli Lam Vũ, nhất là nàng hai cái tai thỏ.
Nhìn cảnh này Lục Dạ chỉ có thể cảm thán tiểu Lam Vũ đúng là thần vật tán gái a~ nhất định phải thường xuyên đem theo nàng đi tán khụ khụ đi chu du mới được.
Đúng lúc Long Như Nguyệt định tiến tới nhập cuộc sờ soạn tiểu Lam Vũ thì bất chợt có điều gì đó khiến nàng khựng lại.
“Đây là?”
Long Như Nguyệt ngay lập tức lấy ra một khối ngọc bội truyền tin, khối ngọc bội kia đang run lên mới khiến Long Như Nguyệt khựng người lại.
“Đây là ngọc bội truyền tin của ta và phụ thân! Chắc ông ấy cảm nhận được ta đã trở về nên mới vội vã liên lạc!”
Long Như Nguyệt nhìn Lục Dạ đám người giải thích.
Long Như Nguyệt chạm nhẹ vào ngọc bội kết nối với đầu bên kia.
……….
Trở lại vài phút trước ở một nơi xa xôi nằm ở một vũ trụ khác, một tiên giới khác.
“Phu Quân, sắp đến lễ mừng thọ của ngươi rồi! Thực sự không tổ chức sao?”
Trong đại điện nguy nga tráng lệ, hai thân ảnh một nam một nữ liền hiện ra.

Nam tử tuổi khoảng 30-40, cơ thể tráng lệ khí thế hào hùng dữ tợn, nhưng hai mắt đuộm buồng của hắn lại không hề thích hợp với khí thế kia.
Nam tử ngồi trên bảo tọa sáng chói như được làm bằng vàng rồng.
Bên cạnh hắn là một mỹ phụ tuyệt sắc, nàng tuổi chỉ như đôi mươi, nhưng khuôn mặt buồn bã cố gắng cười an ủi phu quan của mình lại khiến nàng như già đi chục tuổi.
“Tịnh Nhi, chúng ta nhi tử thì vốn dĩ kì tài ngút trời nhưng lại không may tẩu hỏa nhập ma khiến tâm thần bất ổn! Hai năm trước lão thiên còn khiến chúng ta nữ nhi biến mất vô tung tích!”
“Ngươi nghĩ ta còn tâm trạng để tổ chức cái gọi là lễ mừng thọ sao?”
Nam tử trung niên đau khổ cắn răng từng câu từng chữ nói, nếu không phải vì đang ở trước mặt thê tử của mình, phải kiên cường lên thì có thể hắn đã đổ lệ!
“Phu quân……”Nữ tử tên Tịnh Nhi kia nghe lời nói của phu quân mình liền không kiềm được mà rơi lệ.
Nam tử trung niên chỉ còn cách ôm lấy thê tử vào trong ngực mà an ủi cố gắng không đổ lệ.
“!!”
Bất chợt hắn như cảm thấy gì đó mà đứng bật người dậy khiến thê tử của mình đang nức nở cũng phải ngơ ngác không hiểu.
Khuôn mặt nam tử trung niên liên hồi biến hóa, từ lúc đầu là ngơ ngác đến sau đó là không thể tin được và cuối cùng là mừng rỡ.
“Phu quân ngươi…..”
Tịnh Nhi nhìn phu quân của mình nghi ngờ muốn nói gì đó thì đã bị hắn ngăn cản.
Nam tử trung niên ra hiệu cho vợ mình im lặng rồi run rẩy hai tay lấy ra một miếng ngọc bội.
Chỉ thấy miếng ngọc bội vốn dĩ vô quang nay lại tỏa sáng rực rỡ.
Nhìn lấy miếng ngọc bội này mỹ phụ hốt hãi bưng bít miệng của mình không thể tin được nhìn phu quân.
“Tịnh Nhi, ngọc…..ngọc bội của Như Nguyệt có phản ứng!”Nam tử run rẩy nhìn mỹ phụ nói.
“Phu quân ngươi….ngươi mau thử liên lạc!”Mỹ phu hấp tấp nhìn lấy nam tử nói.
Nam tử trung niên khó khăn gật đầu, hắn chạm nhẹ vào ngọc bội truyền tin, truyền vào đó một tia nhỏ nhoi Đế lực.
Cả hai cùng nhau chờ đợi, mỗi giây khối ngọc bội run lên tim họ lại đập chậm một nhịp.
“A nha, Phụ thân ngu ngốc, ngươi gọi ta có gì không a?”
Khi khối ngọc bội im ắng lại cũng là lúc giọng nói của một thiếu nữ thanh thoát lại chứa một tia phiền nhiễu truyền tới.

Nhưng dù vậy, đôi nam nữ phu thê kia không hề tức giận, họ vui sướng ôm chặt lấy nhau.
“Như……Như Nguyệt là con đó sao?”
“Hả? Còn có cả mẫu thân sao?”
Mỹ phụ run rẩy lên tiếng thì bên kia thiếu nữ liền ngay lập tức trả lời.
Đôi phu thê nhìn nhau một hồi lâu cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng thiếu nữ ở bên kia thì lại không như vậy.
“Phụ thân, ngươi có việc gì thì nói luôn đi a!”
“Haha, tiểu nữ oa ngươi dạo chơi bên ngoài lâu như thế nên lá gan mập ra rồi đúng không? Có tin khi gặp lại ta đánh ngươi cái mông!”Nam tử trung niên khóe mắt lấp lánh giọt lệ mỉm cười nói.
“Phi, ta mới không tin ngươi dám làm như thế!”Thiếu nữ bên kia liền khinh thường nhổ nước bọt một câu.
“Được rồi, một tháng sau là phụ thân con lễ mừng thọ.
Như Nguyệt con đang ở đâu?”
“Ta hiện đang ở Vô Lượng Hỏa Vực! Mẫu thân ngươi không cần lo, một tháng sau nhất định ta sẽ trở về!”
“Ừm!”
Theo một tiếng đáp của mỹ phụ, ngọc bội truyền tin liền cắt đứt liên kết.
“Giờ thì có tổ chức không?”Mỹ phụ ánh mắt đầy vui vẻ trêu chọc nhìn nam tử trung niên hỏi.
“Haha, tất nhiên!”
“Người đâu? Mau cho ta chuẩn bị tổ chức lễ mừng thọ của bổn tọa vào 1 tháng sau.
Nhớ phát thiệp mời đầy đủ hết các thế lực!”
Nam tử trung niên bật cười lớn, âm thanh uy nghiêm vang vọng khắp đất trời vang vào tai từng người ở bên ngoài đại điện!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.