Chung Cực Nhân Loại

Chương 6: Bí Cảnh!!!






“Vụt….Vụt…”
Trong khu rừng, thân ảnh Lục Dạ cùng Hoa Vô Tuyết lướt đi cực nhanh, Lục Dạ lúc đầu cũng rất bất ngờ khi nàng có thể bắt kiệp với tốc độ của mình trong khi đang gia trì tiên lực mà lại không thể đánh thắng hai tên Ngọc Tiên kia.
Nhưng suy nghĩ thoáng chốc thì Lục Dạ cũng nghĩ ra được lí do.
Thứ nhất là nàng dù có thể vượt cấp chiến đấu nhưng phải biết khoảng cách Đại Tiên với Ngọc Tiên dù chỉ cách có một cảnh giới thôi nhưng mỗi khoảng cách lại khác nhau như trời và đất, với lại đây là Tiên Giới nếu nàng bọc phát Ma lực quá mức thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của Sát Ma Điện.
Thứ hai là nàng không có nhiều phần mềm hack như hắn a, phải biết hắn có được khả năng [Phá nát ban ân] nên có thể phá nát tiên lực bảo vệ cơ thể của hai tên kia một cách dễ dàng và còn có Vô Hạn Chú Thuật khiến hai tên đó bất ngờ nên mới thắng được thôi.
Với lại lúc đó Hoa Vô Tuyết đang dính xuân dược nên chiến lực bị suy yếu trên diện rộng rồi.
Theo lời của nàng nói thì hai tên kia truy đuổi nàng suốt mười ngày đêm nên nàng cũng không biết phương hướng để thoát khỏi khu rừng này nữa.
“….”
“Vạn Giới Các người chưa đến nữa sao?!”Ngay khi Lục Dạ và Hoa Vô Tuyết còn đang chạy thì lại nghe được âm thanh của một tên thanh niên phát ra ở gần đó, cả hai nhìn nhau rồi liền chạy theo hướng phát ra âm thanh kia.
“Thiếu chủ, ngươi đừng gắp chắc là họ cũng sắp tới rồi.”Ở nơi cách hai người Lục Dạ không xa, một đám người đang đứng trước một cái hang động cực kì lớn với đại môn đen tuyền được đóng kín.
Người lúc nãy vừa mở miệng là một ông lão râu tóc trắng tuyền, ông lão cúi đầu nhìn người thanh niên đứng trong đám người kia mà nói.
“Vậy thì chờ thêm một chút nữa đi!”Tên thanh niên khi nghe như vậy cũng chỉ đành gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đại môn khổng lồ kia, ánh mắt hắn lóe lên sự tham lam.
“Ai!!”Bất chợt ông lão đi cùng tên thanh niên kia liền quay đầu lại nhìn về phía mấy cái cây mà hét lớn khiến cho tất cả những người ở đây đều giật mình nhìn lại.
“Vậy mà phát hiện được bổn đại gia, đúng là không tệ!!”Chỉ thấy từ hướng mấy cái cây, Lục Dạ cùng Hoa Vô Tuyết liền lao ra, cả hai nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Lục Dạ thì nhìn lão già kia một mặt tán thưởng nói, còn Hoa Vô Tuyết vẫn như cũ lạnh như băng.
“Hai ngươi là ai?!”Tên lão già kia liền nhìn hai người quát lớn.
“Tất nhiên là thấy bên này có động tĩnh nên đến xem rồi!”Lục Dạ vẫn một mặt bất cần đời đáp.
Nhìn bộ dáng của Lục Dạ, trán lão già kia liền nổi gân xanh hai tay của hắn đã bắt đầu lưu động tiên lực.
“Khoan đã, Đại trưởng lão việc này cứ để ta!”
“Nhưng mà, thiếu chủ…”
“Không sao!”
Ngay lúc tên Đại trưởng lão kia định động thủ thì tên thanh niên đi cùng hắn liền đứng ra ngăn cản, tên Đại trưởng lão còn định nói gì đó thì đã bị tên thanh niên dùng một ánh mắt mà im miệng lại.
“Tại hạ tên Thanh Lưu, tu vi Kim Tiên Viên Mãn, thiếu tông chủ của Thanh Huyền Tông một trong tứ đại ngọc cấp thế lực của Sơn Lâm Tiên Giới này, lúc nãy Đại trưởng lão hắn có hơi nóng tính mong hai người bỏ qua cho.”Tên Thanh Lưu này bước tới trước mặt Lục Dạ cùng Hoa Vô Tuyết chấp hai tay lại mặt tươi cười ra vẻ chào hỏi, thậm chí cả tu vi xuất thân đều nói ra, Lục Dạ có thể thấy được ánh mắt hắn khi nhìn Hoa Vô Tuyết lại chứa đầy tham lam cùng tà dục, tất nhiên hắn tỏ vẻ như vậy là nhắm vào Hoa Vô Tuyết vì hắn thấy nàng chỉ có tu vi Đại Tiên Trung Kỳ nên không sợ hãi gì còn Lục Dạ thì không có tu vi nên hắn liền coi thường chỉ là chào hỏi cho có thôi.
“Không biết, tiên tử xưng hô như thế nào?!”Rất nhanh tên Thanh Lưu này liền bọc lộ ý định của mình giống y như Lục Dạ đoán, nhưng rất tiếc người hắn gặp lại là Hoa Vô Tuyết, nàng liếc cũng không thèm liếc tên Thanh Lưu này một cái, môi không hé nữa lời chứ nói gì đến việc làm quen.
“Tiện nữ, thiếu chủ hỏi ngươi mà ngươi không nghe à!!”
Tên Đại trưởng lão thấy thái độ của Hoa Vô Tuyết liền tức giận, Thanh Huyền Tông thế nhưng là một trong bốn thế lực mạnh nhất Sơn Lâm Tiên Giới với 1 Ngọc Tiên Viên Mãn cùng hơn 10 tên Ngọc Tiên từ sơ kỳ đến hậu kỳ, thiếu chủ của hắn Thanh Lưu lại là thiên tài số một của Thanh Huyền Tông, chưa đến 5000 tuổi đã đạt đến Kim Tiên Viên Mãn lại hạ mình trò chuyện cùng một nữ nhân chỉ có tu vi Đại Tiên, vậy mà nữ nhân này lại không thèm đáp lời.
“Vậy vị huynh đệ này, ngươi tên là gì?”
Ngay lúc này Thanh Lưu lại phất tay ngăn cản Đại trưởng lão, hắn giả vờ lúng túng rồi quay qua chào hỏi Lục Dạ.
Theo hắn thấy tên thiếu niên không có tu vi này đi cùng vị mỹ nhân này chắc là sẽ biết một ít thông tin về nàng nên định lôi kéo quan hệ.
“Hả? Bổn đại gia với ngươi thân lắm sao?!”Lục Dạ nhìn tên Thanh Lưu này, tuy cảm thấy khá là khó chịu nhưng hắn cũng không vội sử lí tên này mà làm một mặt cá chết nói.
“Ngươi….”
“Haha, nếu tiểu huynh đệ đây không muốn làm quen thì thôi vậy.
Mong là ngươi sẽ bình yên.”
Tên Đại trưởng lão định lao lên dạy dỗ tên nhân loại hỗn láo này thì lại bị Thanh Lưu dùng một ánh mắt mà buông tay xuống.
Tên Thanh Lưu cười gượng rồi bước trở về vị trí củ của mình.
Ánh mắt hắn lóe lên sự tức giận, nếu không phải sắp tiến vào bí cảnh cùng với không muốn để lại ấn tượng xấu với người Vạn Giới Các thì hắn đã giết chết Lục Dạ từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ chính sự quan trọng, chờ đến lúc rời khỏi bí cảnh hắn nhất định sẽ cho tên nhân loại sau kiến kia chết không toàn thay.
Nhắc đến Vạn Giới Các thì đó là một nơi liên kết hàng ngàn hàng vạn tiên giới lại với nhau để tiến hành những cuộc buôn bán, đấu giá.
Tuy là Vạn Giới Các không tham gia đấu tranh của bất cứ thế lực nào nhưng nếu ngươi đụng đến họ thì chắc chắn kết cuộc của ngươi sẽ không tốt chút nào.
Vì chuyên buôn bán các mặt hàng quý hiếm khác nhau nên Vạn Giới Các có mối quan hệ rất tốt đối với nhiều gia tộc khác nhau, thậm chí là Đế cấp gia tộc cũng không ít.
Vụt.
Đúng lúc này trên trời nơi bọn họ đang đứng liền bị nứt ra một vết nứt không gian, từ đó hai thân ảnh một già một trẻ liền đi ra.

Già là một ông lão rau tóc bạc trắng, trẻ là một nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ không kém gì Hoa Vô Tuyết.
Điều quan trọng là ông lão kia, ngay khi thấy ông ta Lục Dạ liền co rụt hai mắt, tại sao ư, bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm, đúng vậy cực độ nguy hiểm, không giống như tên Đại trưởng lão của Thanh Huyền Tông kia chỉ mang đến cho Lục Dạ vài tia uy hiếp nhỏ nhoi thì ông lão này lại cho hắn cảm giác nguy hiểm chí mạng.
Ngay cả nữ tử kia cũng cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn cả tên Đại trưởng lão Thanh Huyền Tông kia.(Mọi người nghĩ có thể khiến anh tôi cảm thấy như vậy thì phải là cảnh giới nào nhể?)
“Xin lỗi, để chư vị phải chờ đợi rồi!”Cả hai cùng lúc đáp xuống, nữ tử đi đầu mở miệng nhìn đám người nói.
“Tiên tử không cần xin lỗi, tại hạ là Thanh Lưu không biết quý danh của Tiên tử là gì?!”Thấy nữ tử này xuất hiện, Thanh Lưu liền đi đầu mở miệng nói, ánh mắt hắn nhìn thiếu nữ cũng lóe lên tham niệm không khác gì khi nhìn Hoa Vô Tuyết, thạm chí là có phần hơn.
“Tiểu nữ Lam Ngọc, còn đây là trưởng lão của Lam gia, hân hạnh được gặp mọi người!”Lam Ngọc cũng thấy được ánh mắt kia của Thanh Lưu, nàng chỉ hơi nhíu mày rồi liền lễ phép mà giới thiệu.
Tên trưởng lão đi bên cạnh nàng cũng chỉ liếc nhẹ qua toàn trường, hắn hơi dừng lại ở Lục Dạ một chút rồi liền nhắm mắt dưỡng thần.
“Thì ra là Lam Ngọc tiểu thư a, tại hạ hân hạnh được quen biết!”Nghe được âm thanh thánh thót của Lam Ngọc, Thanh Lưu liền hai mắt tỏa sáng.
Lam gia thế nhưng là Thái Ất cấp thế lực a, không chỉ vậy bọn họ còn là người bản lí chi nhánh Vạn Giới ở Sơn Lâm Tiên Giới này, dù chỉ là cưới đệ tử bình thường thôi thì cũng đem đến cho Ngọc Cấp thế lực như Thanh Huyền Tông rất nhiều chỗ tốt.
“Thanh Lưu công tử có thể cho ta biết tình huống của bí cảnh này được không?”Không lằng nhằng nhiều Lam Ngọc liền vào ngay luôn chủ đề chính, nàng nhìn chăm chú Đại môn đen tuyền đang đóng chặt kia mà hỏi.
“Bí cảnh này được Thanh Huyền Tông ta phát hiện ra.
Đại trưởng lão Thanh Huyền Tông ta đã thử đẩy ra đại môn này rồi nhưng mà vẫn không làm gì được nó.
Bây giờ có thêm trưởng lão Lam gia thì việc mở ra đại môn chắc chắn không có gì khó rồi, haha”Thanh Lưu cười cười, hắn nhìn thoáng qua trưởng lão đi cùng với Lam Ngọc nịnh nọt nói.
“Thanh Lưu công tử quá khen….”Ngay khi Lam Ngọc còn đang định nói gì đó thì một thân ảnh lại thu hút sự chú ý của nàng.
Đó là một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn nhưng lại biểu hiện đầy chán chường, với mái tóc màu vàng kim nhạt, đôi đồng tử màu tím đậm, trên đầu hắn lại đeo một thứ gì đó vô cùng kì lạ mà nàng chưa thấy bao giờ, y phục mà hắn đang mặc cũng khiến nàng nhíu mày lại vì nàng cũng chưa từng thấy y phục kiểu đó bao giờ.
Giờ này nàng mới để ý là tên thiếu niên kia vậy mà lại không có bất kì tu vi nào cả.
“Thằng nhóc kia….”
“Đại trưởng lão khoan đã, nhìn xem hắn muốn làm gì trước đi.”Tên Đại trưởng lão thấy Lục Dạ thế mà lại tiến chậm về phía đại môn, không xem bọn hắn ra gì thì định lao lên nhưng bị Thanh Lưu ngăn cản lại, hắn nhìn về phía Lục Dạ bằng ánh mắt khinh bỉ, một tên nhân loại rác rưởi lại muốn thể hiện.
Lam Ngọc cũng được tên trưởng lão bên cạnh mình nói cho biết Lục Dạ thật sự không có tu vi nào cả.
Thế là nàng lại càng tò mò muốn biết hắn sẽ làm gì.(ae thấy main giả heo ăn thịt hổ đỉnh không, Lạc Nam bên CĐBC thì Tiên Vương chơi Tiên Tôn, đây tôi cho main không tu vi luôn:)))
“Cạch.”
“Oáp…..Các ngươi thật sự là dài dòng quá đấy, bổn đại gia không có nhiều thời gian mà chờ các người đâu.”
Lục Dạ trước ánh nhìn chăm chú của toàn trường liền tiến đến sát bên đại môn, hắn dùng chân đạp lên cánh cửa mệt mỏi ngáp một cái.
Giọng điệu cùng bộ dáng của hắn khiến cho Hoa Vô Tuyết vừa tiến tới bên cạnh hắn cũng không nhịn được mà nhếch môi.
“Ngươi…”Đám người nghe được lời hắn nói liền tức giận vô cùng, bọn họ đang đinh lao lên Gangbang tên phách lối này thì cảnh tượng tiếp theo lại làm họ đứng im như chập mạch.
“Nếu không tên nào làm thì để bổn đại gia làm giúp cho!”
“Răng rắc…”

“Ầm.”
“Két….két…”
Trong ánh mắt kinh hãi của toàn trường, Lục Dạ nâng cao chân của mình lên rồi đạp mạnh xuống, theo một âm thanh răng rắc, tấm chắn vô hình bao quanh cánh cửa được tạo ra bởi Tiên lực liền bị Lục Dạ chấn vỡ, sau đó đại môn liền bị đẩy ra bởi cú đá từ bàn chân nhìn có phần gày gò nhưng lại chứa đựng sức mạnh kinh người.(Một đạp đi tông hành tinh đấy chứ đùa gì.)
“Haha, đi thôi nào.”Lục Dạ nắm lấy tay của Hoa Vô Tuyết cười lớn rồi tiến vào bí cảnh này, hắn muốn xem thử bí cảnh này có thể cho hắn niềm vui gì.
“….”
“Mau…mau đuổi theo!!”Sau khi Lục Dạ cùng Hoa Vô Tuyết tiến vào bí cảnh thì đám ngươi kia cũng rất nhanh phản ứng lại, thế là tất cả đều chen lấn nhau tiến vào vức luôn việc mà Lục Dạ vừa làm ra sau đầu.
“Đây là, bí cảnh này chỉ có người dưới 5000 tuổi mới có thể tiến vào!!”
Rất nhanh tên Đại trưởng lão liền phát hiện được hắn không thể tiến vào nơi này, cả tên trưởng lão Lam gia kia cũng bị chặn lại.
“Tiểu thư…”
“Lâm lão, ngươi cứ chờ ở ngoài đi!”
“Được, tiểu thư bảo trọng!”
Thế là hai tên trưởng lão đều ở ngoài đợi lấy.
“Két….Ầm!”
Ngay khi đám người đều tiến vào trong hang động này thì cánh cửa đại môn kia liền tự động đóng lại.
“Thật rộng….”
“Đúng vậy, nhưng sao lại tối thế này…”
Đám người tiến vào hang động liền quan sát xung quanh.
“Bí cảnh này….có gì đó rất lạ.”Hoa Vô Tuyết đứng bên cạnh Lục Dạ cảm nhận luồng không khí kì quái trong hang động này liền nhíu mày nói.
“Đúng vậy, nơi này khá nguy hiểm đấy… nhưng như vậy càng thú vị, hahaha.”Lục Dạ cũng cảm nhận được điều này, nhưng hắn vẫn không để tâm mà cười ha hả.
“Khoan đã….”Đúng lúc hai người định tiến vào sau hơn thì bất chợt Lam Ngọc liền tiến về phía họ.
“Hửm? Cô muốn gì?!”Lục Dạ nhíu mày hỏi, hắn không nhớ là mình có chọc cô nàng này a.
“Ta muốn kết bạn cùng hai vị không biết có được không?”Lam Ngọc nhìn Lục Dạ cùng Hoa Vô Tuyết, trong mắt cô xuất hiện sự tò mò.
“Muốn kết bạn với tôi thì cũng được nhưng mà…”
“Vựt!!”
“Rắc…rắc…rắc…”
"Rống!!!"
Lục Dạ đang định nói gì đó thì bất chợt, hang động u tối liền bừng sáng lên từng ngọn lửa đỏ rực.
Âm thanh kì lạ vang lên, bây giờ xung quanh họ là vô số thân ảnh quái vật cùng nhân loại và đủ loài sinh vật có hình hài khác nhau được bao phủ bởi bóng đêm!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.