Chung Cực Nhân Loại

Chương 43: Tề Tụ Bí Cảnh!!






Với tốc độ của chòm Bạch Dương, Lục Dạ ba người cũng chỉ tốn vài ngày là đã tới được bí cảnh.
Lúc họ đến nơi ngay trước bí cảnh đã tập hợp vô số người, thậm chí không có bất kì ai có tu vi dưới Thái Ất, Đại La cũng nhiều vô số kể, thậm chí còn loáng thoáng bóng dáng Tiên Vương.
“Tới rồi sao?!”Lục Dạ cùng Hồ Ngọc Ly đứng trên mũi thuyền mà nhìn hàng ngán thiên tài của vô số Đế Cấp thế lực.
Ngọc nhi hiện đang đột phá Kim Tiên nên Lục Dạ đã thu nàng vào Dạ Linh Châu.
“Đó là?”
“Ta biết nàng! Ngọc Ly Tiên Tử, Đế Nữ của Hồ Linh Tộc!”
“Tên thiếu niên bên cạnh nàng là ai?”
“Chắc là Đế Tử của gia tộc nào đó?!”
Những người đứng trước bí cảnh đều bị thu hút bởi sự đồ sộ của Chòm Bạch Dương, họ cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì.
Chỉ nhìn thoáng qua đã biết được thân phận của Hồ Ngọc Ly.
Còn Lục Dạ tuy vang danh ở Vạn Yêu Tinh nhưng do thông tin bị phong tỏa cực kì gắt gao nên những Đại Thiên Giới khác tạm thời vẫn chưa biết về hắn.
Khi nhìn thấy vẻ đẹp cùng mị hoặc của Hồ Ngọc Ly vô số nam nhân từ các thế lực khác đều rục rịch nhưng họ vẫn giữ lại được chút lý trí, dù sao Hồ Linh Tộc nổi tiếng là cấm nam nhân, thiếu niên này lại có thể đi bên cạnh Đế nữ của họ, nhất định không đơn giản.
Bí cảnh gần như sắp mở ra rồi, ở đây cơ bản đều là thế lực Đế Vương cấp trở lên.
Đế giả tuy cũng có nhưng chỉ chiếm một phần rất nhỏ, bọn họ đều là đệ tử tinh anh trong tinh anh dù không chiến đấu nhưng vẫn có thể cảm thấy thiếu niên đi bên cạnh Hồ Ngọc Ly vô cùng nguy hiểm.
Lục Dạ khi vừa đặt chân xuống bí cảnh đã bị hai thân ảnh thu hút.
Một chính là thanh niên đang ôm kiếm dựa sát vào gốc tường kia, còn thứ hai chính là một nữ tử với mái tóc đỏ rực.

“Ngọc Ly, ngươi biết hai ngươi họ sao?”Lục Dạ ngay lập tức truyền âm hỏi Hồ Ngọc Ly, hắn có thể cảm thấy thanh niên ôm kiếm kia thậm chí đã đạt đến Tiên Vương, còn nữ nhân tóc đỏ tuy chỉ là Đại La nhưng vẫn mang đến cho Lục Dạ cảm giác nguy hiểm nhất định.
“Tất nhiên là biết rồi! Kiếm Thiên Hành tu vi Tiên Vương Sơ Kỳ, đứng thứ 9 trong thiên kiêu bảng! Còn…..”
“Ngọc Ly!”
Hồ Ngọc Ly còn chưa kiệp nói xong thì thiếu nữ tóc đỏ kia đã lao tới ôm lấy nàng .
“Ngươi mau thả ta ra! Mất mặt quá a!”Hồ Ngọc Ly bị nữ tử ôm lấy, nhìn ánh mắt kì quái của Lục Dạ.
Nàng liền xấu hổ đẩy nữ tử tóc đỏ ra.
“Hừm, lâu lắm rồi mới gặp ngươi nên ta mới ôm một chút thôi mà!”
“Ngọc Ly, đây là ai nha? Ta nhớ rằng Hồ Linh Tộc, không phải là cấm chỉ nam nhân sao?
Nữ tử tóc đỏ bĩu môi nhìn Hồ Ngọc Ly than phiền, rồi nàng lại nhìn qua Lục Dạ mà tò mò hỏi.
“Đây là ta bằng hữu Lục Dạ, hắn cũng là khách quý của Hồ Linh Tộc!”Đùa giỡn, Lục Dạ thậm chí cả mẫu thân đều cho lên, còn kẻ nào dám đuổi hắn khỏi Hồ Linh Tộc sao? Đó là suy nghĩ của Hồ Ngọc Ly lúc này.
“Khách quý của Hồ Linh Tộc? Không đơn giản nha~”
“Ta là Phượng Vũ Y, Đế nữ của Phượng Hoàng Tộc! Rất vui được gặp ngươi, Lục Dạ!”Phượng Vũ Y hai mắt tràn đầy hứng thú nhìn lấy Lục Dạ giới thiệu.
“Hân hạnh! Các ngươi có vẻ rất quen thuộc?”Lục Dạ chỉ cười đơn giản chào hỏi Phượng Vũ Y, hắn nhìn Hồ Ngọc Ly cùng Phượng Vũ Y hai người tò mò hỏi.
“Tất nhiên! Chúng ta thế nhưng là không đánh không quen biết nha.
Ta thế nhưng là đứng thứ 29 trên thiên kiêu bảng, còn Ngọc Ly là hạng 30!”
“Hừ, ngươi chỉ thắng ta nữa chiêu, làm gì huênh hoang như thế!”
Phượng Vũ Y ngẩng cao đầu có phần tự hào nói, giọng điệu của nàng khiến Hồ Ngọc Ly khó chịu hừ một tiếng không chịu thua nói lại.
“Nhưng mà ngươi vẫn thua! Haha!”Phượng Vũ Y không để ý cười lấy khiến Hồ Ngọc Ly nhất thời không biết cãi như thế nào, đúng là nàng thật sự thưa.
“Các ngươi nói đến thiên kiêu bảng là thứ gì?”
“Ngươi không biết thiên kiêu bảng?”
“Ngọc Ly, hắn rốt cuộc là từ đâu tới a? Ngay cả thiên kiêu bảng cũng không biết!”
Cả hai nàng nói làm Lục Dạ càng tò mò về thứ được gọi là thiên kiêu bảng kia.
Câu hỏi của hắn khiến Phượng Vũ Y thậm chí là cả Hồ Ngọc Ly đều kinh ngạc.
“Thiên kiêu bảng là bảng xếp hạng của tất cả tu sĩ thế hệ trẻ của cả hai Tiên Ma nhị giới.
Mỗi 100 năm thiên kiêu bảng sẽ lại đổi mới một lần bằng cách tổ chức Chư Thiên Đại Đấu Trường!”Hồ Ngọc Ly không còn cách nào khác đành giải thích cho Lục Dạ biết.
Càng nghe hai mắt Lục Dạ càng tỏa sáng lên, hắn không ngờ còn có việc thú vị như vậy!
“Vậy hai ngươi chỉ ở hạng 30 cùng 29 thôi sao?”Lục Dạ nhìn hai người hỏi, hắn cảm thấy cả hai nàng cũng không tệ chút nào, vậy mà chỉ xếp hạng 30, 29.
“Đó là do ngươi không biết thôi! Mấy tên top đầu thiên kiêu bảng đều là kẻ điên a, tu luyện mặc sống chết! Nghĩ đến thôi là lạnh người rồi!”Phượng Vũ Y rùng mình nói, Hồ Ngọc Ly đứng bên cạnh nàng cũng gật đầu.
“Vậy….”
“Vũ Y, ngươi mau trở về đây!”
Lục Dạ còn chưa kiệp nói tiếp thì một giọng nói liền vang lên, từ phía xa một nam tử tóc đỏ đạp không mà tới, hắn nhìn Phượng Vũ Y ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Nhưng Lục Dạ có thể thấy được khi hắn nhìn qua Hồ Ngọc Ly lại lóe lên tham lam nhưng được che giấu rất tốt.
“Phượng Thanh Quân, ngươi muốn gì đây? Ta đã nói là đừng gọi ta thân mật như thế!”Phượng Vũ Y nhìn nam tử tóc đỏ ánh mắt tràn đầy chán ghét nói.
“Haha, bí cảnh sắp mở rồi! Vũ Y ngươi phải trở về đây!”Phượng Thanh Quân mỉm cười nói, nhưng ánh mắt nhìn liếc qua Lục Dạ lại chứa đầy ác ý.
“Ngọc Ly, Lục Dạ hẹn gặp lại trong bí cảnh nhé!”Phượng Vũ Y không còn cách nào khác đành quay lại chào tạm biệt Hồ Ngọc Ly cùng Lục Dạ.
Rồi tung người bay về phía Phượng Hoàng Tộc.
“Tiểu tử, khôn hồn tránh xa Vũ Y ra!”Phượng Thanh Quân trước khi rời đi, lại bí mật truyền âm uy hiếp Lục Dạ.
“Nhám chán nha~”
Lục Dạ chỉ một mặt khinh thường cùng nhàm chán truyền âm lại.
Hắn quen nhất chính là loại người như thế này, không biết tán gái mà cứ tỏ ra nguy hiểm.
Lục Dạ nói thật cũng khá bất ngờ khi tên Phượng Thanh Quân này tu vi cao tới Đại La Viên Mãn.
“Ngươi! Hừ…..”
Phượng Thanh Quân tức giận hừ lạnh rồi xé rách hư không rời đi, hắn âm thầm trong lòng ghi nhớ lên Lục Dạ quyết định sau này gặp lại nhất định phải giết chết hắn.
“Lục Dạ, ngươi phải cẩn thận.
Tên Phượng Thanh Quân kia đứng thứ 15 trên thiên kiêu bảng, hắn nổi tiếng vô cùng ác độc!”Hồ Ngọc Ly đứng cạnh Lục Dạ cũng nhận ra ánh mắt ác ý của Phượng Thanh Quân, nàng hơi nhắc nhở hắn một tiếng.
“Ừm, ta…..”
“Rống!!”
Lục Dạ đang định nói Hồ Ngọc Ly không cần lo lắng thì một tiếng Long ngâm đã vang lên, Long uy tỏa ra khắp cả không gian thu hút ánh mắt của vô số thiên kiêu.
Ngay cả Kiếm Thiên Hành nãy giờ mặc kệ sự đời cũng ngưng trọng mở mắt.
“Nàng…cũng đến đây sao?”Hắn chỉ lẩm bẩm một câu vô nghĩa như thế rồi lại nhắm mắt dưỡng thần tiếp.
Chỉ thấy từ vết nứt hư không, một con rồng to lớn thậm chí còn hơn cả một hành tinh liền xuất hiện.
Tu vi của con rồng này thậm chí đạt đến Tiên Vương.
Nhưng ánh mắt của mọi người chỉ dừng lại trên con rồng to lớn kia một vài giây mà thôi, thân ảnh đứng trên đầu con rồng to lớn kia mới khiến họ chú ý.
Đó là một nữ tử với mái tóc trắng bạc như tuyết, da thịt trắng nõn nà, trước ngực hai đại hung khí sát người cùng cơ thể nẩy nở có thể miểu sát bất kì nam nhân nào, nhưng chẳng ai dám dùng ánh mắt bất thiện nhìn nàng, đôi mắt huyết sắc mỹ lệ cao ngạo mà ngắm nhìn đám người ở dưới.
“Long Như Nguyệt tu vi Tiên Vương Hậu Kỳ, đứng thứ 3 trên thiên kiêu bảng! Đế nữ Long Tộc!!”Hồ Ngọc Ly nhìn nữ tử trên cự Long kia mà trầm giọng nói.
“Hửm, Lục Dạ? Người đâu?”
Đợi chờ vài giây vẫn không thấy ai đáp lại, Hồ Ngọc Ly nghi ngờ quay đầu thì không biết Lục Dạ đã từ lúc nào biến mất.
Chỉ thấy khung cảnh lóe lên, Lục Dạ liền xuất hiện trước mắt Long Như Nguyệt trên đầu rồng.
Hắn nhìn nàng hai mắt híp lại.
“Hắn không phải là tên đi cùng Hồ Linh Tộc Đế nữ sao?”
“Hắn muốn chết hay sao mà lại đi đến trước mặt mẫu bạo long này a!”
Vô số tiếng bàn tán vang lên, đám thiên kiêu nhìn Long Như Nguyệt sợ hãi rùng mình, không nhịn được cầu nguyện cho Lục Dạ.
Tên Phượng Thanh Quân thì trong lòng đang điên cuồng cười chửi một câu ngu xuẩn
“Ngươi…..tại sao lại có nó?!”Mặc kệ đám người kia, Lục Dạ chỉ vào Long Như Nguyệt mà hỏi.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ ác bào thêu thùa các hoa văn cực kỳ đẹp mắt nhưng đang chú ý là thứ trên cổ nàng, đó không gì khác chính là cái tai nghe mà Lục Dạ làm mất khi đối chiến với Liệt Dư lúc trước.
Hắn cứ tưởng nó đã bị tan nát trong cuộc chiến rồi, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
“Thứ này sao? Bản tiểu thư lụm được nha~”
Long Như Nguyệt nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình liền vô cùng bất ngờ.
Ai gặp nàng lúc nào cũng phải đi vòng, không ngờ lại có một người dám đối mặt với nàng.
Long Như Nguyệt nhìn Lục Dạ rất nhanh liền nhớ đến bóng dáng thiếu niên cùng cây quang trụ kia, thế là nàng không chỉ không sợ hãi mà còn vô cùng hứng thú mà nhìn lấy Lục Dạ.
“Sao nào? Ngươi muốn lấy lại sao? Vậy thì không được rồi nha, thứ này là bổn tiểu thư lụm được!”Long Như Nguyệt vô cùng không thục nữ mà nhìn lấy Lục Dạ khiêu khích cười nói.

“Lấy lại? Không không! Bổn đại gia chỉ là muốn kiểm tra xem ngươi có đủ năng lực đeo nó không thôi!”
Lục Dạ lắc đầu như qua lại, hắn nhìn Long Như Nguyệt nở nụ cười hưng phấn, đây là lần đầu hắn gặp một người có cách nói chuyện giống mình như thế.
Ánh mắt Lục Dạ lóe lên, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Long Như Nguyệt tung ra một quyền.
“Ầm!”
Long Như Nguyệt không hoảng hốt mà cũng mỉm cười tung quyền, cả hai nắm đấm như vô lực chạm vào nhau lại tạo ra lực xung kích kinh khủng.
“Không tệ, haha! Lần nữa!”
Lục Dạ nhíu mày lùi lại một bước, nhìn lấy nắm đấm có phần tê dại của mình mà cười lên lao tới lần nữa.
Lần này hắn dùng đến máy gia tốc hạt thể, trực tiếp nâng sức mạnh lên gấp ba lần.
“Ầm…..rầm….bành!”
Vài giây ngắn ngủi cả hai đã tung ra vô số nắm đấm, chỉ đơn thuần lực lượng thân thể lại khiến Tiên Vương cảnh cự long kia run rẩy.
“Hahaha!!”
“Rầm!”
Cả hai đồng loạt nở nụ cười, nắm đấm lại va chạm lần nữa.
Xung lực tỏa ra xung quanh thậm chí làm một vài tên Thái Ất cảnh hộc máu, Đại La cũng phải lùi lại một bước.
“Không tệ!”
“Ngươi cũng vậy!”
“Haha!”
Cả hai nhìn nhau cùng cười lên, Lục Dạ hiện giờ tâm tình vô cùng tốt.
Hắn không ngờ lại gặp được một người có tính cách vô cùng giống hắn.
Sức mạnh cũng vô cùng kinh khủng, chỉ cần nhìn vào hai tay còn đang run rẩy của Lục Dạ là hiểu.
“Ngươi có thể giữ nó, bổn đại gia dù sao cũng đã có cái mới rồi!”
“Cái đó đẹp đấy! Hay là ngươi đổi với ta đi!”
“Còn lâu nhé!”
Hai người vui vẻ trò chuyện mà không quan tâm đến ánh mắt như muốn lòi ra của đám người phía dưới.
Bọn họ thấy cái gì? Tên kia thế mà còn sống khi chọc mẫu bạo long! Thậm chí nhìn hai người không khác gì tri kỉ bằng hữu lâu năm a.
Ngay cả Kiếm Thiên Hành cũng mở mắt bất ngờ nhìn Lục Dạ.
“Ta tên Nghịch Hồi Thập Lục Dạ! Ngươi có thể gọi ta Lục Dạ!”
“Long Như Nguyệt! Ngươi cũng có thể gọi ta Như Nguyệt!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.