Chung Cực Nhân Loại

Chương 132: Âm Thanh Quen Thuộc!!






“Ầm…..rầm…..rầm…..”
Lục Dạ đưa tay ôm lấy Chu Hải Yên thân thể vào trong ngực mặc kệ đòn tấn công kinh khủng kia giáng xuống.
Tất nhiên hắn đã kích hoạt Thái Dương Chủ Quyền-Chòm Sư Tử khiến cơ thể trong giây lát không thể bị đâm chém hay xuyên thủng.
Nhưng dù vậy, dư lực từ đòn tấn công kia vẫn là đánh văng Lục Dạ ra xa hàng trăm vạn dặm.
“Phốc!”
Lục Dạ toàn thân run rẩy đứng lên hắn khóe miệng không kiềm được tuông ra một ngụm máu tươi, vài giọt thậm chí còn rơi vào trên mặt Chu Hải Yên còn trong ngực của hắn.
“Phụt!”
“Bản năng của ta…..đúng là không hề sai!”
Lục Dạ xoay đầu phun ra một chút máu bầm còn vương trong miệng, hắn đưa tay lên lâu lấy khóe miệng dính máu vừa lẩm bẩm.
Chỉ thấy ở phía xa ngay chỗ lúc nãy Lục Dạ và Chu Hải Yên vừa đứng, một thân ảnh khoát áo choàng đen bao phủ xung quanh hắn là nồng đậm huyết khí hôi tanh không biết là của bao nhiêu người.
“Ngươi……”Chu Hải Yên sững sờ nhìn lấy Lục Dạ khóe miệng tuông ra liên tục máu tươi, cùng trên mặt nàng vài giọt máu hôi tanh mà run rẩy không nói nên lời.
“Cẩn thận, tên mới đến…..rất nguy hiểm!”
Lục Dạ đặt Chu Hải Yên xuống đất, hắn âm thanh vang lên cùng lúc quay lưng lại để lộ ra tấm lưng da thịt hoàn toàn rách nát nhuộm đỏ máu tươi của mình.
“Ừm!”
Chu Hải Yên hai mắt tràn đầy đều là rung động cùng khác lạ cảm giác, nàng nghe được lời nói của Lục Dạ cũng nhanh chống đứng lên nhưng ánh mắt chứa cảm xúc khác thường của nàng khi nhìn hắn vẫn là không thay đổi.
“Ngươi là tên chủ nhân kia?”
Lục Dạ lại không nhìn thấy điểm khác thường của Chu Hải Yên, hắn cảnh giác cùng cực nhìn lấy hắc ảnh kia trầm giọng nói.
Trong người hắn sinh chi lực điên cuồng chưa trị lục phủ ngũ tạng gần như bị đánh nát của hắn trong đòn vừa rồi, dù vậy nổi đau đớn vẫn khiến Lục Dạ chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.

“Chủ nhân? Khặc khặc, tiểu tử ngươi đúng là đã biết, cũng không trách được, tên phế vật Đan Kiệt này quá chi là vô dụng!”
“Phóc phóc!!”
Hắc ảnh kia như khinh thường cùng cực đưa tay lên hướng mà thi thể lạnh băng của Đan Kiệt đang nằm trên mặt đất, chỉ thấy từ trong Đan Kiệt thân thể và của hai tên Đế Vương sát thủ và vô số thành viên khác của Đan Viêm Cốc máu tươi trong người họ điên cuồng tuông ra tràn về phía hắc ảnh kia.
Đến khi toàn thể đều đã bị hút thành cái xác khô thì trước mặt hắc ảnh đã hội tụ một quả cầu huyết dịch tỏa ra uy năng không lồ.
“Đó là….”
Lục Dạ hai mắt hiếp lại chăm chú cùng cảnh giác nhìn hắc ảnh kia, hắn có thể cảm thấy uy hiếp chí mạng từ hắc ảnh kia truyền tới, có thể cho Lục Dạ cảm giác như này rất ít người và tên này nhất định còn vượt qua cả những người đó.
“Khặc khặc, tiểu tử ngươi vẫn là đầu hàng cho đỡ đau đớn.
Ngươi không thể trốn thoát khỏi ta được đâu!”
“Xoẹt!”
Hắc ảnh truyền tói giọng cười kinh dị khiến Lục Dạ biến sắc.
Chỉ thấy từ trong huyết cầu khổng lồ kia vô số tiểu huyết kiếm được bao phủ bởi hồn lực bắn mạnh mà ra với tốc độ kinh hoàng nhắm thằng Lục Dạ cùng Chu Hải Yên.
“Chết tiệc!”
“Rầm rầm rầm!!”
Lục Dạ không còn cách nào khác chỉ có thể sử dụng Như Nguyệt Luân Ý Ngọc tạo thành lá chắn vô hình đỡ lấy hết tất cả tiểu huyết kiếm lao tới, dù vậy Lục Dạ lại kinh hãi phát hiện lá chắn vốn bất phá của Như Nguyệt Luân Ý Ngọc giờ lại xuất hiện từng vết nứt nhỏ.
“Lân nhi, ngươi không sao chứ?”
Lập tức Lục Dạ liền lo lắng nhìn Luân Ý Ngọc trên cổ mình hỏi.
“Chủ nhân, ta không sao.
Nhưng mà lá chắn không thể chịu được bao lâu nữa đâu!!”
Âm thanh của Lân nhi lập tức liền vang lên bên trong lá chắn kiến cố, ngay cả Chu Hải Yên bên cạnh Lục Dạ cũng là nghe được, nàng có chút không thể tin nhìn khối bát diện ngọc trên cổ Lục Dạ.
“Có gì nói sau đi, chúng ta phải phối hợp đánh bại tên hắc y kia cái đã!”
Lục Dạ cũng biết Chu Hải Yên nghi hoặc nên nhìn nàng nói, hắn cũng nhận ra trong giọng của Lân nhi có chút suy yếu chứng tỏ lá chắn không còn được bao lâu nữa.
Vì vậy, hiện giờ cần nhất chính là phối hợp của hai người để đánh bại tên nguy hiểm này.
Nếu không đến trường hợp xấu nhất thì Lục Dạ thực sự không muốn dùng Cực Quang Trụ, theo như lúc trước Long Phượng Uyển Thanh nói thì một đòn đó của hắn đã xóa sổ vài cái Đế cấp thế lực xấu số.
Với lại tên hắc ảnh này tốc độ đặt tới trình độ kinh khủng, một thứ có phương thức sử dụng đơn giản dễ đoán như Cực Quang Trụ muốn nhắm trúng hắn cũng là chuyện khó như lên trời.
“Ngươi cùng ta từ hai phía giáp công hắn, nhớ rằng phải cố gắng không để bị đánh trúng nhiều nhất có thể, tên này có vẻ như điều khiển được huyết dịch và còn là hồn sư cấp cao!”
Lục Dạ nhìn Chu Hải Yên trầm giọng cực kỳ nghiêm túc nói, kẻ thù lần này, dù muốn hắn cũng không thể coi thường.
“Ừm, ta biết rồi!”
Chu Hải Yên cũng là trịnh trọng gật đầu, nàng vốn không thích nói nhiều, giờ lại là thời khắc quan trọng càng không nên nhiều lời.
Tuy có chút cảm giác khác lạ quấy phá trong tâm nàng khi nhìn Lục Dạ nhưng nàng vẫn là mạnh mẽ áp chế xuống cảm giác đó.
“Răng rắc…….”
“Đi!”
“Bành!!”
“Vụt!!”
Ngay khi lá chắn của Luân Ý Ngọc bị phá hủy, Lục Dạ cùng Chu Hải Yên liền hai hước lao ra.
“Hử? Muốn giáp công ta, các ngươi vẫn là còn non lắm!!”
Hắc ảnh lập tức nhận ra hai người mục đích, hắn dưới lớp áo vang lên âm thanh trêu chọc khinh thường, huyết cầu kia lại hình thành vô số tiểu kiếm mục tiêu lại bất ngờ là Chu Hải Yên.
“Đừng hòng!”
“Luân Ý-Phạm Thiên Thương!”
“Xoẹt!”
Lục Dạ không cho hắc ảnh kia cơ hội, hắn lập tức sử dụng Chòm Sư Tử, máy gia tốc thể hạt cùng một loạt năng lực khác, trong thời gian ngắn tăng chiến lực của mình lên mức kinh khủng.
Trên tay hắn là Phạm Thiên Thường sáng chói đâm về phía hắn y nhân.
“Đế Binh….không! Đây là gần chạm tới Thánh Khí!!”Hắc ảnh kinh hoảng khi nhìn thấy Phạm Thiên Thương đâm tới, hắn nhanh chống né tránh.
Hắc ảnh nhìn Phạm Thiên Thương sáng rực lôi cùng phong hai loại nguyên tố trên tay Lục Dạ mà hơi hoảng hốt.
“Khặc khặc, cuối cùng thì nó vẫn là của bổn tọa!!”
Hắc ảnh lại đột nhiên cười lên dữ tợn cùng tham lam, hắn chuyển hướng từ Chu Hải Yên sang tấn công Lục Dạ, chớp mắt vô số tiểu huyết kiếm liền nhắm thẳng Lục Dạ lao tới.
“Muốn cùng ta chơi?”
“Phạm Thiên Thức-Thiên Quân Vạn Tinh!!”
Cố Tuyên không chịu thua, hắn cảm thấy được cơ thể mình đã gần đến giai đoạn nứt vỡ vì áp lực từ máy gia tốc và nhiều thứ khác, vì vậy hắn liền dồn sức vào một đòn này.
Phạm Thiên Thương trong tay Lục Dạ như hóa thành ngàn vạn sao trời giáng xuống như thiên quan hành pháp trừ gian diệt ác.
Hư ảnh Phạm Thiên Thương thoáng ẩn lại hiện khiến người hoa cả mắt, cuồng phong nổi lên cùng sấm sét ầm vang liền hồi không dứt.
“Keng…..cheng….ầm….”
“Tiểu tử chết đi!! Haha!!”
Đến cuối cùng, vẫn là hắc ảnh kia mạnh hơn một bậc, Lục Dạ chiêu thức bị phá tan hộc máu đứng im tại chỗ.
Thấy vậy, hắn ảnh liền cười lớn muốn tung đòn lần nữa giết chết Lục Dạ.
Hắn thật ra trong lòng đã vô cùng kinh hãi khi Lục Dạ có thể cầm chân mình trong 0,0000001 giây, phải biết hắn lúc trước là Thánh Quân cường giả giờ còn được chủ nhân cho công pháp nghịch thiên mà vẫn có chút lép vế trước tên thiếu niên Tiên Vương này.
“Vậy sao?”
“Ầm!!”
Lục Dạ đúng lúc này chợt nở một nụ cười khiến hắc ảnh cảm thấy ông ổn định né tránh nhưng từ phía sau hắn, Chu Hải Yên thân ảnh xuất hiện tung một kiếm khiến hắn động tác dừng lại trong tích tắc, nhưng vậy là đã quá đủ.
“Vĩnh Hồn Kỹ-Khống Hồn Thiên Tỏa+Hồn Ấn Phi Thiên!”
Lục Dạ lập tức vận dụng Vĩnh Hồn Kỹ kìm lại hắc ảnh thân thể trong giây lát, rồi lại dịch chuyển tới bên cạnh Chu Hải Yên.
“Mô Phỏng Sáng Tinh Đồ-Cực Quang Trụ!!”
Lục Dạ không chút do dự đưa tay ôm lấy Chu Hải Yên thân thể mềm mại, hắn đưa tay lên hét lớn.
Trên tay hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một cốt sáng như được cực quang tề quái mà hội tụ, cột sáng nhỏ theo tiếng gầm thét của Lục Dạ liền bắn ra xuyên thẳng tới đường chân trời.
“Agh!!”
“Không!!”
Lục Dạ cánh tay nổi lên gân xanh, hắn dùng một tay điều khiển cực quang trụ quét qua thân thể của tên hắc ảnh kia trong tiếng gào thét vô vọng của hắn.
“Hộc….hộc….hộc….”
“Phụt!!”
Lục Dạ thu hồi Cực Quang Trụ lại, hắn dựa vào Chu Hải Yên thở hồng hộc, trên người hắn da thịt nứt ra dữ trợn tràn ra vô số máu tươi ướt đẫm cả mặt đất.
Nếu không phải do hắn có được quá nhiều skill buff cùng hồn kỹ đẳng cấp cao và cả thể chất như hack game này thì việc đánh với hắc ảnh kia là vô vọng.
Dù vậy, với cực quang trụ Lục Dạ vẫn là chiến thắng.
“Mau…..mau rời khỏi đây!”
“Nhưng….”

“Nhanh lên!!”
Lục Dạ đang thở dốc chợt cảm nhận được điều gì đó, cái cảm giác chí mạng kia vẫn chưa biến mất, nói chính xác thì nó biến mất vài giây nhưng giờ đã xuất hiện trở lại!
Lục Dạ nhìn Chu Hải Yên gầm thét, nhưng đã không còn kiệp.
“Phóc!”
“Khặc khặc, tiểu tử ngươi phải chết!!!”
Theo một âm thanh lạ vang lên, bụng của Lục Dạ liền bị một cái huyết mâu đỏ bừng xuyên thủng, khóe miệng hắn máu tươi tràn ra vô bờ.
Từ sau lưng hai người, âm thanh kinh dị như ma quỷ từ luyện ngục liền xuất hiện.
Chỉ thấy sau lưng Lục Dạ hai người, vô số máu huyết tán loạn xung quanh nhanh chống hội tụ lại một thân ảnh người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Ngươi…..”
“Phập!!”
“Hộc!!”
Lục Dạ còn chưa kiệp thốt ra lời nói gì thì hắc ảnh đã rút mạnh huyết mâu ra, khiến phần bụng Lục Dạ lộ ra một vết thủng to lớn dữ tợn cực kỳ.
“Lục Dạ…..ngươi….ngươi không sao chứ?”Chu Hải Yên sắc mặt trắng bệch nhìn Lục Dạ trên bụng lỗ hổng kia, nàng run rẩy hỏi.
“Hỏi…..xàm thế……bổn đại gia…..bị vậy…..còn có thể…..hộc…..không có chuyện gì sao…..”
Lục Dạ cười thảm nhìn Chu Hải Yên phun ra một ngụm máu nói.
“Khặc khặc, tiểu tử ngươi suýt nữa đã giết được ta rồi đấy…..đòn vừa rồi, bảo sao chủ nhân lại muốn giết ngươi đến thế!”
Hắc ảnh thân thể nữa có nữa không nhìn Lục Dạ cười quỷ dị nói, hắn trong lòng là kinh dị không thể tả.
Nếu không phải nhờ công pháp của chủ nhân đưa thì hắn chắc là phải chết không chớp mắt.
“Giờ thì ngươi cũng nên chết đi, khặc khặc….đừng lo, ta sẽ giúp ngươi hưởng thụ mỹ nhân cùng pháp bảo kia…..khặc khặc….”Hắc ảnh cười quỷ dị nhìn Lục Dạ đang hấp hối nói, lời nói hắn vừa ra liền khiến Chu Hải Yên trắng bệch cả khuôn mặt xinh đẹp, Luân Ý Ngọc trên cổ Lục Dạ cũng run lên sợ hãi.
“Ngươi dám bước tới một bước, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!”
Lục Dạ hai mắt đỏ ngầu, hắn dù trên người tàn tạ hấp hội những vẫn mở lời uy hiếp hắc ảnh kia.
“Khặc khặc…..tuyệt vọng dẫy giụa!!”Hắc ảnh dù cảm thấy nguy cơ nhưng vẫn không thể kìm lại cơ hội ngàn vàng trước mắt này, hắn bên tung ra một chưởng ẩn chứa huyết lực quỷ dị kinh hồn về phía Lục Dạ cùng Chu Hải Yên.
Chu Hải Yên chỉ biết ôm chặt lấy Lục Dạ thân thể phòng tránh hắn ngã xuống mà tuyệt vọng nhìn một chường kinh thiên đang lao tới.
“Gah!”
“Nhân Loại Cuối Cùng Thí Luyện-Đệ….”
“Oành!!”
Lục Dạ trong tâm vốn đã định sử dụng át chủ bài cuối cùng của mình, đó chính là kích hoạt Thể Hạt Ngôi Sao, nhưng đúng lúc này dị biến lại xảy ra.
Chỉ thấy bên cạnh Lục Dạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vết nứt không gian.
Từ trong vết nứt không gian một chưởng ấn khác liền lao ra, chưởng ấn này mang theo sáu loại màu sắc ẩn chứa sức mạnh cực kỳ quỷ dị thần bí vượt qua cả Đế Lực.
Hai chưởng ấn va chạm vào nhau tạo thành dư chấn khiến cả Thanh Thủy Tinh run chuyển.
Dù vậy, Lục Dạ và Chu Hải Yên vẫn là không bị ảnh hưởng chút nào, nói đúng hơn thì bọn hắn được thứ gì đó bảo vệ khỏi dư chấn kinh thiên kia.
“Tiểu Dạ, nhóc vẫn là khiến người ta không thể yên lòng nhỉ?”Bỗng một âm thanh quen thuộc lại xa lạ chợt vang lên bên tai Lục Dạ khiến hắn ngẩng người giây lát, rồi cứng đờ đưa ánh mắt lên.
“Bà già?!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.