Chung Cực Nhân Loại

Chương 121: Miểu Sát Hoàng Đế!






“Cạch!”
Tào Thiết đưa tay mở ra gian phòng trong trang viên của mình, nhất thời đập vào mắt hắn là hình ảnh nữ nhi đang ngủ say trên giường, trên tay nàng vẫn còn đang ôm lấy chiếc đàn tranh, khóe môi thì vẫn nhếch lên, có vẻ nàng đang mơ thấy điều gì đó rất vui vẻ.
Cách nơi Tào Diệu đang nằm ngủ không xa là thân ảnh thiếu niên đang thản nhiên nhâm nhi ly trà, Tào Thiết tiến vào mới khiến hắn hơi chú ý nhìn lên một chút.
“Con bé ngủ rồi sao?”
“Ừ, ta cũng mất không ít công sức.
Nàng còn muốn ta ngủ chung nữa kìa, có vẻ Tào tướng quân ngươi con giá sắp lọt vào bổn đại gia tay rồi, haha”
Lục Dạ nghe Tào Thiết hỏi cũng liền gật đầu, hắn nhìn Tào Diệu hạnh phúc chìm vào giấc mộng, giọng điệu có chút trêu đùa nhìn Tào Thiết nói khiến ông gân xanh nổi lên cực kỳ muốn đấm chết tiểu tử trước mặt này.
“Phù…..không giỡn với tiểu tử ngươi nữa, chuẩn bị một chút đi rồi cùng ta tiến vào hoàng cung.
Tên khốn đó vừa nghe thấy ta nữ nhi tên đã sáng mắt, lần này hành động phải khiến hắn vạn kiếp bất phục!”
Tào Thiết nhìn Lục Dạ hai tay siết chặt gắn từng chữ nói ra, trong mắt hắn là lửa giận đang được kiềm chế vô hạn.
Tào Thiết cũng biết giận quá thì mất khôn, tuy vậy vẫn là không thể kiềm chế được cơn giận đang tuông trào, giận là giận như thế nhưng hắn vẫn là còn lý trí mà kiềm chế không phát tiếc ra, kế hoạch hắn ấp ủ bao nhiêu năm giờ đã đến bước quan trọng nhất, chỉ một sơ suất cũng có thể khiến hắn ôm hận cả đời.
“Tiểu tử, nhớ giả trang thành Diệu nhi đấy!”Thở ra một hơi Tào Thiết liền nhìn Lục Dạ ánh mắt như thường không đáng kể nói.
“Phụt!”
“Cái…..ngươi kêu ta giả gái?”

Lục Dạ nghe được lập tức phun ra một ngụm trà lên thẳng mặt Tào Thiết khiến ông khuôn mặt vốn đắc ý liền co giật lông mày, Lục Dạ thì lại chẳng để ý, hắn nghón tay không thể tin được chỉ vào Tào Thiết hỏi lại một lần.
“Chứ ngươi muốn sao? Tên khốn kia biến thái chỉ thích nữ nhân, ta đem theo ngươi một thằng đực rựa đến để hắn thêm cảnh giác à?”
Tào Thiết như không để ý Lục Dạ ánh mắt giết người thản nhiên nói.
“Được, giả thì giả!”
Lục Dạ trầm xuống ánh mắt một lúc rồi liền tùy tiện nói, dù sao hắn có Như Ý Thiên Diện, một ý niệm là có thể biến hóa thành bất kỳ ai.
Cả hai nhìn nhau gật đầu, Lục Dạ lập tức đứng dậy hắn vòng tay qua ôm lấy Tào Diệu thân thể mềm mại chớp mắt biến mất tại chỗ để lại Tào Thiết ánh mắt u buồn cùng kiên quyết.
…….
“Nha nha?!”
“Tiểu yêu quái, ngươi sao suốt ngày cứ nằm một chỗ ngủ thế?”
Trong Dạ Linh Châu, Thanh Nhã Tâm thoải mái nằm trên thảo nguyên xanh thẫm ngay dưới Thế Giới Thụ, trên ngực nàng là tiểu yêu quái đang thoải mái cuộn tròn thân thể lăn qua lại lười biếng ngủ, điều này khiến Thanh Nhã Tâm cực kỳ nghi hoặc, con này tiểu yêu quái mấy ngày nay ngủ cực kỳ nhiều, thời gian nó thức còn chưa bằng 1/10 thời gian nhủ nữa.
“Không biết hắn đang làm gì nữa…….”
Thanh Nhã Tâm chợt nghĩ đến Lục Dạ hình dáng cùng lời hứa giữa bọn họ, nếu là một người khác dù là bất cứ thiên tài nào trên Thiên Kiêu Bảng nói rằng có thể giúp nàng giết chết hoàng đế của một Đế Vương đỉnh tiêm cấp thế lực thì nàng nhất định chết cũng không tin.
Nhưng chứng kiến khả năng xuất quỷ nhập thần cùng pháp bảo chứa đựng cả thế giới như này khiến Thanh Nhã Tâm không hiểu sao có cảm giác bất kỳ điều gì Lục Dạ nói ra dù cho vô lý đến đâu thì cũng có thể thành hiện thực.
“Tiểu dâm nữ, ngươi đang nhớ bổn đại gia sao?”
Bất chợt ngay khi Thanh Nhã Tâm còn đang vu vơ nghĩ đến Lục Dạ thì giọng nói của hắn lại đột nhiên rõ ràng vang lên bên tai nàng khiến nàng sững sờ.
“Ngươi……ai là dâm nữ hả?!!”
Thanh Nhã Tâm kiệp phản ứng lại, nàng ngồi phắt dậy nhìn lấy Lục Dạ hét lên một tiếng không cam lòng.
Tên này từ sau lần thấy nàng đưa tay xoa xoa nơi đó liền mỗi lần gặp là một tiếng tiểu dâm nữ, tiểu dâm nữ khiến nàng hận không thể tìm một cái hố chui xuống.
“Xuỵt, đừng la lớn như thế!”
Lục Dạ cũng không đùa nàng, hắn đưa tay ra hiệu rồi chỉ vào Tào Diệu đang ngủ say trên tay mình.
“Đây là…..không lẽ ngươi!!”Thanh Nhã Tâm giờ mới để ý đến Tào Diệu, nàng ánh mắt ủy khuất cùng không thể tin pha lẫn chút sợ hãi chỉ thẳng Lục Dạ lắp bắp nói, tên này không lẽ đi bắt dân nữ nhà lành rồi đem vào trong đây ấy ấy hả? Vậy nàng có bị hắn ném lên giường luôn không a…
Nhất thời Thanh Nhã Tâm thiếu nữ tâm tư liền kịch liệt tuông ra vô số ảo tưởng.
“Này, ngươi nghĩ gì thế hả?”
“A da!”
Lục Dạ khóe miệng co giật tiến tới cốc một cái vào đầu Thanh Nhã Tâm, khiến nàng ôm đầu kêu lên một tiếng đau đớn.
Cô nàng này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì a? Bổn đại gia rõ ràng rất chính trực……có phần chính trực được hay không.
“Ta chỉ là đem nàng vào trong này nhờ ngươi chăm sóc một hồi mà thôi!”
“Chăm sóc?”
“Đúng vậy, bổn đại gia hứa với một người phải chăm sóc nàng.
Một lúc nữa ta sẽ cùng người kia xâm nhập vào hoàng cung giết chết hoàng đế, nên cần đem nàng vào trong đây cho an toàn!”
Lục Dạ tìm một chỗ thích hợp rồi liền đặt Tào Diệu xuống, thiếu nữ dù đang ngủ say có vẻ vẫn cảm thấy Lục Dạ muốn rời đi liền níu lại không thôi những vẫn là bị Lục Dạ nhé thoát.
“Vì vậy, trong khoảng thời gian ta hành động, việc của ngươi chỉ đơn giản là giúp ta chăm sóc một chút nàng!”Lục Dạ làm xong liền nhìn Thanh Nhã Tâm nói.
“Không vấn đề….cứ giao cho ta!”
Thanh Nhã Tâm đáng lẽ phải vui mừng vì sắp trả được mối thù nhưng trong lòng nàng vẫn là nặng nề vô cùng, dù sao Thanh Vũ Phiên dù khốn nạn vô cùng nhưng vẫn là nàng phụ thân, nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, không phải nói vứt là vứt dễ dàng như vậy.
“Bộp!”
“Ta biết trong lòng ngươi còn thắc mắc rất nhiều, nhưng đừng lo.
Lúc trở về, bổn đại gia nhất định cho ngươi biết những gì ngươi muốn!”
Lục Dạ đặt tay lên Thanh Nhã Tâm mái tóc mượt mà, hắn biết nàng còn nhiều điều nghi hoặc vì vậy mới quyết định sau khi giết chết Thanh Vũ Phiên phải khảo soát ký ức của hắn để cho nàng giải đáp nghi ngờ trong lòng.
Hai mắt Lục Dạ nhìn thẳng Thanh Nhã Tâm nói thì đúng lúc lướt qua tiểu yêu quái đang nằm ngủ trong lòng nàng, lập tức hai mắt hắn liền nhíu lại.
“Nó, bị như vậy lâu chưa?”
Lục Dạ đưa tay tiếp lấy tiểu yêu quái hơi quan sát nó thân thể rồi quay qua hỏi Thanh Nhã Tâm.
“Từ hai ngày trước đã bắt đầu như vậy rồi, nó ngủ nhiều như vậy không có sao chứ?”
Thanh Nhã Tâm có phần lo lắng nhìn tiểu yêu quái, mấy ngày nay bên trong Dạ Linh Châu thường đều là nó bồi nàng chơi nên cảm tình cũng không ít.
“Không có gì đáng ngại, phải nói là nó đang thuế biến cũng được!”
Lục Dạ có phần vui mừng nói, những vết nứt trên cơ thể tiểu yêu quái có vẻ tu vi Tiên Vương như Thanh Nhã Tâm vẫn không phát hiện được nhưng Lục Dạ thì khác, hắn vừa nhìn là liền phát hiện được tiểu yêu quái là đang ngủ để tích trữ năng lượng thuế biến trở thành chân chính Ranh Giới Yêu, thông thường thì quá trình nay sẽ mất thời gian rất lâu, vạn năm cũng không chừng.
Nhưng đừng quên phần thưởng của nhiệm vụ lần này là huyết mạch Ranh Giới Yêu, có nó thì tiểu yêu quái thuế biến quá trình sẽ rút ngăn lại chỉ trong vòng vài tháng là cao nhất.
Lục Dạ cầm lấy tiểu yêu quái lại xem xét một hồi rồi liền để nó vào lại trong tay Thanh Nhã Tâm.
“Ta phải đi trước đây, nếu nàng có tỉnh lại thì Nhã Tâm ngươi giúp ta trấn an nàng một hồi nhé!”
Lục Dạ để lại một câu như vậy dặn dò cho Thanh Nhã Tâm rồi liền biến mất rời khỏi Dạ Linh Châu để lại Thanh Nhã Tâm buồn chán đành đi tới bên cạnh Tào Diệu xem xét.
“Nàng….”
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì Thanh Nhã Tâm đã nhân ra điều bất thường đó là nàng cùng thiếu nữ này có diện mạo khá giống nhau.
……..
“Xong rồi sao?”
Tào Thiết thấy Lục Dạ xuất hiện liền như vậy hỏi một câu, hắn cũng không quá nghi ngờ Lục Dạ sẽ làm gì mờ ám, với thực lực cùng pháp bảo kinh khủng của hắn không cần phải lừa dối ông làm gì.
“Ừm, đi thôi!”
Lục Dạ gật đầu một cái, hình dạng hắn thoắt cái liền biến thành thiếu nữ tuyệt sắc, không ai khác chính là hình dạng của Tào Diệu.
Ngay cả Tào Thiết cũng ngơ ngác khó khăn lắm mới nhận ra điểm khác biệt nhỏ nhoi khi Lục Dạ dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình, nếu là nữ nhi của hắn thật thì sẽ không bao giờ dùng ánh mắt như thế.
“Ngươi nhìn cái gì hả? Mau đi thôi, ta muốn kết thúc truyện này thật là sớm!”
Lục Dạ khó chịu nhìn Tào Thiết nói rồi cất bước đi về phía hoàng cung, Tào Thiết thấy vậy cũng lật đật theo sau.
Chớp mắt thân ảnh hai người liền biến mất trên đoạn đường váng hiu quạnh.
…….
“Bệ hạ, Tào tướng quân đem theo một thiếu nữ muốn cầu kiến ngài!”
Bên trong hoàng cung lộng lẫy, một tên lính canh tiến vào chấp tay nhìn Thanh Vũ Phiên báo cáo.
“Mau cho Tào tướng quân cùng thiếu nữ kia vào cho trẫm!”
Thanh Vũ Phiên hai mắt nhất thời sáng rực, hắn liếm liếm môi khuôn mặt vẫn tỏ vẻ uy nghiêm phất tay ra lệnh.
“Tuân lệnh!”

Tên lính canh liền cúi đầu một cái cấp tốc đi ra chính điện làm theo lệnh của hoàng đế.
Không bao lâu sau khi tên lính canh đi khỏi, Tào Thiết liền cất bước uy phong như thường tiến vào, bên cạnh hắn là một nữ tử yểu điệu thanh xuân tràn đầy khiến Thanh Vũ Phiên vừa nhìn thấy liền hai mắt sáng rực.
“Bệ hạ, đây là ta nữ nhi.
Lần này tới cho ngươi đánh một thủ khúc bình tĩnh lại nội tâm!”
Tào Thiết chấp tay hơi cúi đầu nhìn Thanh Vũ Phiên nói, trong lòng hắn đã kích động hận không thể hiện giờ lập tức giết chết tên hoàng đế này.
“Kính chào bệ hạ….”Lục Dạ trong hình dáng Tào Diệu cũng là nhẹ nhàng cúi người, hắn âm thanh cũng chuyển đổi thành nhẹ nhàng thanh thoát để qua mặt tên Thanh Vũ Phiên này.
“Tốt tốt, không ngờ Tào tướng quân lại có một nữ nhi tuyệt sắc như này.
Trẫm rất mong chờ ngươi biểu diễn!”
Thanh Vũ Phiên cũng không nóng nẫy hắn trước tiên khen lấy lệ, trong lòng hắn đã coi thiếu nữ này là người của mình ngay khi mới nhìn thấy rồi.
“Vậy thì tiểu nữ đành xấu mặt cho bệ hạ biểu diễn một khúc vậy!”
Lục Dạ trong hình dáng Tào Diệu ôn tồn nói, hắn đi qua một bên lấy ra một cây đàn tranh nhìn Thanh Vũ Phiên lễ phép cúi đầu một cái.
Nhất thời cả đại điện liền yên tĩnh lại, Thanh Vũ Phiên ngồi trên ngai vàng chuẩn bị nghe thủ khúc được đánh ra, Tào Thiết thì lại đến bên cạnh Lục Dạ đứng nghiêm.
Tiếng đàn du dương cứ thế vang vọng trong không gian tĩnh lặng, tuy rất hay nhưng không hiểu vì sao Thanh Vũ Phiên vẫn cảm thấy nó cực kỳ không giống lúc hắn nghe lén ngoài Tào Tướng Phủ, dù vậy hắn vẫn là không mấy để ý.
“Bốp bốp bốp!”
“Hay lắm! Tào tướng quân nữ nhi ngươi đúng là tài sắc vẹn toàn, không biết nhi nữ tên là gì?”
Thanh Vũ Phiên sau khi tiếng đàn kết thúc liền đứng lên vỡ tay liên hồi, hắn không kiệp chờ đợi chớp mắt liền xuất hiện ngay bên cạnh Lục Dạ ánh mắt nhìn chăm chú thiếu nữ xinh đẹp.
“Bệ hạ muốn biết ta tên sao?”
“Đúng vậy!”
Nghe tiếng nói thanh thoát của thiếu nữ, Thanh Vũ Phiên chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết sôi sục, nếu không phải Tào Thiết còn ở đây thì hắn chắc chắn đã lao tới như con sói đói đè nữ tử này xuống.
“Vậy ngươi xuống hỏi diêm vương đi cho nhanh!”
“Hả?”
“Phập!”
Nhất thời trong ánh mắt kinh hãi không kiệp phản ứng của Thanh Vũ Phiên, Tào Diệu trên tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đại đao đỏ ngầu như máu đâm xuyên qua yết hầu của của hắn.
“Nhớ lần sau tán gái thì phải đẹp trai lên!”
“Ầm!!!”
Âm thanh thân thể của Thanh Vũ Phiên bay ngược ma ra đâm xầm vào vách tường chớp mắt ầm vang khắp cung điện, hắn không ngờ mình một đời hoàng đế tu vi Đế Vương đỉnh tiêm cứ thế chết đi mà trước khi chết còn nhận lấy lời trêu chọc của kẻ khác như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.