Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 20: Chương 19 Nếu Ta Không Đi Với Các Người Thì Sao?




" Đừng sợ.”
Thiên Hàn ngẩn người, cậu đột nhiên phát hiện mình cũng không bị bất cứ thương tổn gì, mà tất cả mọi thứ chung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Cậu ngẩng đầu, đoàn cường quang kia vẫn chói mắt như cũ, nhưng không biết vì cái gì, chúng lại cứ như vậy mà ngừng giữa không trung.
Tiếng la khóc đã không còn, tiếng thét chói tai cũng đã không còn tất cả mọi thứ chung quanh đều trở nên an tĩnh lại, mà động tác của mỗi người cũng đều ngừng lại.
Thế nào? Đây là thế nào vậy?
Đúng lúc này, hai bàn tay nhẹ nhàng dặt vào đầu Hoắc Trạm Dực. Cậu giật mình mà quay người, thứ cậu thấy chính là một khuôn mặt mang khăn che màu đen.
Sợi tóc đen sáng rực rỡ dưới cường quang, ánh mắt của nàng lại có vẻ hơi băng lãnh.
Nhìn qua 1 chút nữa là thân ảnh đang đứng bên trái của cậu, mái tóc màu xanh buộc gọn phần đuôi để sau lưng
" Lão sư, papa " Thiên Hàn hô hoán lên một tiếng vui vẻ mà ôm lấy cả hai
" Thiên Hàn đừng sợ có lão sư ở đây không ai làm hại được con đâu " Bắc Nguyệt mỉm cười xoa đầu của Thiên Hàn an ủi
Hôm nay Thiên Hàn đến Thiên Tế cao ốc chơi nhưng không ngờ lại bị Tội ác chi thành tấn công đột ngột
Nàng xoay người nhìn về phía bộ cơ giáp màu đen, còn có đoàn cường quang đang dừng giữa không trung.
Ánh mắt nàng trở nên băng lãnh mà trầm tĩnh, nháy mắt sau đó, mặt ngoài bộ cơ giáp dần xuất hiện vết nứt.
“phanh” một thanh âm vang lên, cả đài cơ giáp đã bị phá toái, tính cả người điều khiển, toàn bộ biến mất không còn một mảnh.
“ầm, ầm ầm, ầm...” Dưới tình huống như vậy, từng tiếng giòn vang vang lên, từng đám đạo tặc trôi nổi giữa không trung cứ như vậy mà biến mất.
Thiên Hàn muốn ngẩn đầu lên coi nhưng bị bàn tay to lớn của Hoắc Trạm Dực che lại

“Toàn bộ rút lui?” đáy mắt Bắc Nguyệt lại một lần nữa lóe lên một tầng lãnh ý. Một tầng quang mang màu trắng nhạt lóe lên, mọi thứ chung quanh đều khôi phục như bình thường.
Từng vòng sáng màu bạc cũng nhộn nhạo lên từ trên người Bắc Nguyệt, người đã chết thì không có biến hóa, nhưng những người bị thương thì lại nhanh chóng khôi phục dưới tầng sáng bạc. Trong lúc nhất thời, những tiếng thống khổ tiếng rên rỉ giảm bớt rất nhiều. Mà ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng tập trung vào bóng người màu xanh lam bạc phía trên.
Ngay vừa rồi, dù bọn hắn không thể di chuyển nhưng thị giác cùng thính giác vẫn còn, bọn hắn cũng đã thấy được một màn Bắc Nguyệt giải quyết những cơ giáp kia một cách rõ ràng.
Bọn hắn hoàn toàn không hiểu, nữ tử tóc đen này đến tột cùng là cái tồn tại như thế nào, những đám đạo tặc kia ở trước mặt nàng lại như giấy vậy, thậm chí ngay cả cơ hội động thủ cũng không có đã bị giải quyết.
Trọng yếu nhất chính là dân chúng đã được cứu!
“Đi, chúng ta đi đối phó người xấu.”
Anh bạc lóe lên, nàng cứ như vậy mà mang theo Hoắc Thiên Hàn biến mất.Từng đạo thân ảnh màu đen bay lên trời, rơi vào đỉnh mái của cao ốc Thiên Tế. Một chiếc chiến hạm dài đến trăm mét, độ rộng vượt qua ba mươi mét cứ như vậy mà lơ lửng tại mái nhà.
Tiếp dẫn chiếc chiên hạm là chùm sáng chiếu rọi xuống mái, từng cái cơ giáp cỡ nhỏ xông vào trong chùm sáng, liền bị hút vào chiến hạm.
Bọn hắn hành động vô cùng cấp tốc, không có nửa phần dừng lại, cứ như vậy, chỉ một lát sau, tuyệt đại đa số đạo tặc đều đã tiến vào chiến hạm..
Đúng lúc này, một bóng người bay lên từ bên cạnh, vững vàng rơi xuống đỉnh mái nhà, chẳng phải là Chiêm Kinh sao.
"Đã thành công. Vĩnh Dạ Quân Vương, ngươi thật sự không cân nhắc mà thoáng một phát đã thả một đám thuốc nổ xuống Tử La Thành? Cái này thật là đáng giá làm Tội Ác Chi Thành kiêu ngạo thật lâu a! Dù sao khoản thu nhập này cũng đủ để chèo chống Tội Ác Chi Thành rất lâu." Ánh mắt Chiêm Kinh có chút điên cuồng, với hắn mà nói thì thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là cái cảm giác thỏa mãn sau khi phạm tội này.
"Câm miệng, lập tức lên chiến hạm. Ngươi có biết hay không, mấy lão gia hỏa kia của Liên bang đáng sợ đến cỡ nào? Chẳng lẽ ngươi muốn kéo người Chiến Thần Điện tới đây sao? Còn có Đường Môn cùng Sử Lai Khắc Học Viện. Ngươi muốn muốn chết thì tự nhảy xuống mà chết đi, đừng có làm liên lụy toàn bộ Tội Ác Chi Thành." Âm thanh lạnh như băng của Vĩnh Dạ Quân Vương truyền tới, tuy nghe không có tâm tình chấn động nhưng lại làm cho Chiêm Kinh rùng mình một cái. Vĩnh Dạ Quân Vương nhắc tới mấy cái tên này, với hắn mà nói, thật là như sấm bên tai a!
"Không có, không có! Ta đương nhiên không có ý đó. Vậy lui lại a, có điều, tiểu đội thứ tư mất liên lạc rồi." Chiêm Kinh nói.
"Mặc kệ bọn hắn, lập tức ly khai. Thời gian phong tỏa tín hiệu đã đến cực hạn."
Hào quang lóe lên, Chiêm Kinh cũng đã biến mất tại chùm tia sáng. Nháy mắt sau đó, hắn đã tới trên chiến hạm. Chiếc chiến hạm này tuy rằng không tính là lớn nhưng tốc độ nhanh vô cùng, có thể dùng tốc độ xấp xỉ với tốc độ ánh sáng mà phi hành, khi Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía nó thì đã chỉ còn một cái quang điểm thật nhỏ, nàng lẩm bẩm: "Nghĩ chạy thoát sao?"

Nàng cầm chặt lấy tay phải của Hoắc Thiên Hàn, chiếc nhẫn trên ngón tay cái của hắn rất tự nhiên liền rơi vào lòng bàn tay của nàng. Nháy mắt sau đó, Bắc Nguyệt nghiêng người, dưới sự ngạc nhiên của Hoắc Thiên Hàn, nàng làm ra một cú ném. Một đạo quang ảnh màu ám lam phóng lên trời. Quang ảnh biến lớn giữa không trung, lóe lên rồi biến mất.
" lão sư."cậu cũng không có phát hiện ngón tay mình đã thiếu đi chiếc nhẫn, cậu chỉ có chút khó hiểu rằng Bắc Nguyệt đã làm cái gì.
Bắc Nguyệt cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu"Không sao, đều đã xong rồi."
"Oànhhhhh — "
Xa xa phía chân trời, tại nơi tiếp cận tầng khí quyển, một tiếng nổ cực lớn vang lên, quang điểm kia nở rộ thành một trái cầu lữa khổng lồ. Quả cầu lửa kia cháy tới mấy chục giây mới dần dần biến mất.
" Lão Sư đó là cái gì? " Thiên Hàn nhìn hỏa quang phía xa xa trong không trung nghi ngờ hỏi
"Hẳn là... Pháo hoa a." Bắc Nguyệt khẽ cười.
Mà cũng đúng lúc này, ngân quang lại hiện lên ở đáy mắt nàng, một cỗ sóng tinh thần vô hình lập tức khuếch tán ra xung quanh, gần như chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ Tử La Thành.
Lúc này Diệp Phong đang đứng ở bên cửa sổ tầng thứ một trăm mười một trí khố trung tâm, hắn ngơ ngác nhìn cái hỏa cầu thật lớn ngoài kia.
Cái kia...hình như là.... chiến hạm của Tội Ác Chi Thành bị nổ tung?
Hoắc Trạm Dực mỉm cười một tiếng Bắc Nguyệt ra tay cũng đủ độc ác. Hoắc Trạm Dực biến mất giữa không trung nào đã đến giờ thực hiện kế hoạch rồi!
Trận tập kích này đã làm chấn động toàn bộ Thiên La tinh. Hiện tại Thiên Tế cao ốc đã bị quân đội tiếp quản hoàn toàn, cụ thể số thương vong còn không rõ ràng lắm. Vô luận như thế nào, lần này Thiên Tế cao ốc chỗ bị tổn thất đều là cực lớn đấy.
Chuyện phát sinh trong Tử La Thành nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thiên La tinh, đêm đó, hệ thống tin tức cũng đã tiến hành đưa tin trường thiên về việc này( đưa tin tới hành tinh khác). Cuối cùng, con số thương vong vẫn còn ở trong công tác thống kê, Thiên Tế cao ốc bị hao tổn nghiêm trọng nhưng đạo tặc cũng bị toàn diệt.
Trong báo cáo tin tức cũng không có giảng thuật đạo tặc là bị toàn diệt như thế nào. Những nhân vật cao tầng của liên bang đều tức giận, hạ lệnh tra rõ, trong phạm vi toàn bộ Liên bang tìm tòi Tội Ác Chi Thành, đồng thời trợ cấp người nhà dân chúng bị tử thương.
" Có bị thương ở đâu hay không? " Bắc Nguyệt mỉm cười hỏi

Thiên Hàn tươi cười nói " Con vẫn khỏe lắm, Nguyệt lão sư ngươi thật lợi hại . Lúc nào ta mới có thể lợi hại như ngươi a? "
Bắc Nguyệt mỉm cười: "Vậy ngươi cần phải học tập thật giỏi mới được a! 
....................
- leng keng, leng keng, leng keng!
Chuông cửa nhà của Hoắc Trạm Dực vang lên, hân thì đến tập đoàn rồi còn Thiên Hàn thì đi luyện tập rồi nên nhà chỉ còn Bắc Nguyệt mà thôi
Bắc Nguyệt đi ra cửa phòng mình mà nhìn ra, lông mày không khỏi cau lên, nàng nhẹ nhàng mà lắc đầu tự nhủ: "Rốt cuộc cũng vẫn phải tới."
Nàng đi đến trước cổng chính mà mở cổng. Bên ngoài đang đứng bảy tám người, trong đó, người đứng đầu tiên rõ ràng là người quen của nàng.
"Nguyệt! Ngươi thật đúng là để cho ta dễ tìm a! Ngươi như thế nào lại chạy đến Thiên La tinh?" Na Na vừa thấy đã giữ lấy tay nàng, vẻ mặt rất vội vã
Bắc Nguyệt bất động thanh sắc mà rút tay về, cũng không có ý để cho bọn chúng vào cửa, thản nhiên nói: "Các ngươi tới tìm ta làm gì?"
Na Na cười khổ nói: "Ngươi vẫn còn trong thời gian giám sát và điều khiển nên không thể ly khai Thiên Đấu tinh đấy. Ngươi đi như vậy ta còn bị một cái phạt rất lớn. Còn nữa, Thiên Tế cao ốc là chuyện gì xảy ra? Cái kia thật sự là do ngươi làm đấy sao?"
Na Na đang nói chuyện, thì hồn đạo thông tin trong tay nàng sáng lên, một đám hào quang chiếu ra thành ảnh lập thể. Hình ảnh chính là tầng cao nhất của Thiên Tế cao ốc, Bắc Nguyệt một tay ôm Hoắc Thiên Hàn, tay kia ném một đạo quang ảnh màu ám lam. Đạo quang ảnh phóng lên trời, nháy mắt sau đó, chiến hạm của Tội Ác Chi Thành liền nổ tung.
Bắc Nguyệt có chút kinh ngạc, nói: " tài liệu này các ngươi lấy từ đâu?"
Na Na nói: "Lúc ấy vệ tinh đã bị quấy nhiễu, đây là hình ảnh đầu tiên quay được sau khi vệ tinh thoát khỏi quấy nhiễu, ta quả thực không thể tin được, đây thật sự là ngươi?"
"Ừm." 
Nguyệt chí ít cũng đã có nghìn năm lịch sử băng cứng tan ra đó a! Thật không ngờ nàng lại cường đại tới vậy! Nhưng vì cái gì mà tất cả kiểm tra đo lường dụng cụ lúc trước đều không có kiểm được ra tình huống của nàng vậy?
" Nguyệt nữ sĩ, thỉnh ngươi theo chúng ta quay về Thiên Đấu tinh tiếp nhận điều tra." một trung niên đứng bên người Na Na đột nhiên mở miệng.
Người này mặc bộ đồng phục màu bạc. Trên ngực trái có một thanh trường kiếm màu vàng, trên chuôi kiếm còn có huy chương của Liên bang. Lúc nói hắn nói chuyện thì cũng chậm rãi bước tới nửa bước, hai con ngươi cũng phát sáng lên. Một cỗ uy áp vô hình lập tức bao phủ tới hướng Bắc Nguyệt, tràn đầy ý đe dọa.
Bắc Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn hắn, nàng thản nhiên nói: "Nếu ta không đi với các ngươi thì sao?"

Gã trung niên kia đột nhiên như bị sét đánh, kêu lên một tiếng đau đớn rồi lập tức rút lui ba bước, khóe miệng có tơ máu tràn ra.
"BOANG..., BOANG..., BOANG...!" Phía sau hắn, mấy người khác nhanh chóng phóng xuất ra hồn đạo khí mà nhắm tới phía Bắc Nguyệt
"Đừng động thủ!" 
"Dừng tay!" Gã trung niên kia cũng hét lớn một tiếng, trên mặt hắn đã tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Sâu không lường được" để hình dung nữ tử này, nàng cũng không phải người hắn có khả năng đối kháng đấy.
" Nguyệt nữ sĩ, thỉnh ngài không nên hiểu lầm. Tuy rằng lần này là ngươi tự tiện rời đi Thiên Đấu tinh nhưng ngươi lại hăng hái làm việc chính nghĩa tại Thiên La tinh, cũng đã giúp Liên bang vãn hồi được số tổn thất rất lớn. Cho nên ngươi không cần phải lo lắng, hy vọng ngươi có thể theo chúng ta quay về Thiên Đấu tinh hỗ trợ điều tra." Gã trung niên kia rõ ràng đã trở nên khách khí hơn rất nhiều.
Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói: "Thế nhưng ta không muốn trở về, ta ở chỗ này còn rất nhiều chuyện."
"Vì đứa bé kia?" Na Na bật thốt lên
Ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn " đúng "
Na Na sững sờ nàng chưa bao giờ thấy Nguyệt như vậy cả " Làm sao vậy? "
Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói: "Các ngươi đều nhớ kĩ đi... nếu như ai dám đả thương đứa bé kia, thì thứ hắn đối mặt sẽ là ta không tiếc bất cứ giá nào." Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, nhưng không biết vì cái gì, tất cả mọi người ở đây lại đều có cảm giác linh hồn run rẩy.
Na na cười khổ " Nguyệt, nể ta chút mặt múi đã từng đi với ngươi vài năm đi, hơn nữa, viện nghiên cứu cũng làm tan tuyết vì ngươi, đã cho ngươi xuất hiện một lần nữa, theo chúng ta trở về đi. Nếu không ta thật sự sẽ bị phạt nặng đấy. Cầu van ngươi, được không? "
Bắc Nguyệt cau mày
Na Na dò hỏi " Đứa bé kia rốt cuộc là có quan hệ gì? "
" Hắn là đệ tử của ta "
" Đệ tử? " Na Na ngẩn ngơ
nói: "Hắn có thiên phú rất tốt, ta dạy hắn. Hắn đi Thiên Tế cao ốc chơi lại gặp nguy hiểm, ta tới đó cứu hắn."
Na Na thở dài một hơi: "Ngươi theo ta quay về Thiên Đấu Thành rồi đem sự tình nói rõ ràng được không? Hơn nữa, ngươi thật vất vả mới được liên bang công nhận làm công dân tạm thời, bây giờ lại đang trong thời kì giám sát. Nếu ngươi cứ tùy tiện vi phạm luật pháp như vậy thì có thể công nhận làm công dân chính thức hay không cũng là vấn đề lớn, thậm chí còn liên lụy tới đệ tử của ngươi a! Coi như là ngươi rất cường đại, có thể bảo hộ hắn, thế nhưng ngươi muốn cho hắn và chính ngươi đều trở thành tội phạm của Liên bang không? Ngươi chỉ còn có chín năm nữa là có thể không chịu giám sát điều khiển rồi, để xảy ra vấn đề vào thời điểm này thật sự là không đáng a! "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.