Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 299: Lưu Phong bái sư




Dịch: Đức Thành
Thế này cũng được? Lam Hiên Vũ lập tức mở to hai mắt, hắn càng ngày càng cảm thấy, mình lựa chọn hệ Chỉ Huy Không Gian này là một lựa chọn vô cùng chính xác. Chính như lúc trước Đường Chấn Hoa nói vậy, có vị lão sư này, mình thật sự có khả năng giảm bớt đi rất nhiều đường vòng, tiết kiệm rất nhiều tài nguyên.
"Tạm thời ta có thể nghĩ tới hai thứ này, cụ thể còn phải xem danh sách." Lam Hiên Vũ nói.
Đường Chấn Hoa khẽ gật đầu, nói: "Ngươi nhớ kỹ, huy chương có bao nhiêu cũng không đủ dùng. Bởi vì trong tương lai, vô luận học tập tri thức phương diện nào cũng tốn huy chương, thí dụ như chế tác cơ giáp sẽ cần kim loại hiếm, cần đổi một vài loại hồn đạo pháp trận. Mà bây giờ ngươi muốn thiên tài địa bảo thì ta cho rằng không cần thiết, thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng của ngươi có một lựa chọn tốt hơn. Hôm nay đến đây, ta sẽ cấp cho ngươi quyền trao đổi. Nhưng ngươi không nên gấp, trước hết cứ học tập như bình thường, ta sẽ xin cho ngươi một đợt trao đổi đặc thù, sau đó sẽ đích thân dẫn ngươi đi một chuyến."
"Được rồi, ta nghe ngài."
Trong lòng Lam Hiên Vũ đã hoàn toàn khẳng định về vị lão sư mới này. Đối với Lam Hiên Vũ mà nói, Sử Lai Khắc là xa lạ, nhưng có một vị lão sư dẫn dắt như vậy sẽ tuyệt đối là một chuyện rất tốt. Cầm lấy một đống huy chương vàng, Lam Hiên Vũ chuẩn bị rời đi.
"Ngươi chờ một chút." Đường Chấn Hoa đột nhiên gọi hắn lại, sau đó đứng lên đi tới một bên cửa phòng, hình như bên kia là một cái phòng nghỉ. Chỉ chốc lát sau hắn đã bước ra từ bên trong, đưa một hộp kim loại màu ám kim cho Lam Hiên Vũ.
"Cái này là cho ngươi mượn, không phải cho ngươi, tới lúc ta cần sẽ tìm ngươi lấy lại. Ngươi đem nó đặt trong phòng minh tưởng, lúc tu luyện chỉ cần mở nắp hộp ra là được. Chuyện này đừng nói cho bất kỳ ai, nếu bị người ta phát hiện, ngươi liền nói là đã phải đánh đổi khá nhiều để mượn ta, rõ chưa?"
Lam Hiên Vũ có chút tò mò nhìn cái hộp này, nhịn không được hỏi: "Lão sư, đây là cái gì?"
Đường Chấn Hoa thản nhiên nói: "Huy chương đen của học viện Sử Lai Khắc. Đây là thứ ngươi không thể lấy được tại ngoại viện. Nó được chế tác từ nhánh cây rụng của Vĩnh Hằng Chi Thụ, bản thân có sinh mệnh năng lượng cực kỳ nồng đậm. Chính xác là một kiện bảo bối, phối hợp với thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng của ngươi, hẳn là nó sẽ có trợ giúp không nhỏ. Nếu vòng xoáy huyết mạch kia của ngươi xuất hiện xao động, ngươi đem nó kề sát ở ngực, hẳn là có thể giúp ngươi bình phục."
Huy chương đen? Lam Hiên Vũ nghe xong liền không khỏi kích động lên. Hắn đã được cảm nhận độ khó của việc thu hoạch được huy chương tím. Mà tầng thứ cao hơn, thứ có thể đổi lấy mười viên huy chương tím trở lên, đây là tồn tại như thế nào chứ!
"Lão sư, cái này quá trân quý, ta..." Lam Hiên Vũ mặt hơi hơi ửng hồng.
"Đồ trong học viện Sử Lai Khắc còn không lạc mất được, cầm lấy đi. Đâu không phải cho, mà là cho ngươi mượn để phụ trợ tu luyện. Tới lúc ta cần ta sẽ lấy lại. Nếu trong lần sát hạch kế tiếp ngươi không thể thu được hạng nhất, vậy cũng phải trả lại." Trong mắt Đường Chấn Hoa chứa đầy thâm ý.
"Vâng, ta hiểu."
Lam Hiên Vũ hài lòng rời khỏi Trung Tâm Không Gian, hắn nghĩ thầm, lần này thật đúng là không uổng công a! Mặc dù vị Đường lão sư này nhìn qua có chút không dám khen tặng, nhưng hắn thật sự ủng hộ hết mức đối với mình. Rốt cuộc Đường lão sư cũng không còn là "chiến cơ khiêu khích". Nhưng đồng thời với sự hỗ trợ này, Lam Hiên Vũ cũng cảm nhận được áp lực rất lớn.
Tương lai một năm tới, nhất định hắn phải làm hết khả năng đề thăng bản thân mới được, bởi vì ai cũng không biết khảo hạch cuối kỳ sẽ thế nào. Nếu giống lần sát hạch tổng hợp này thì hắn vẫn có chút lòng tin. Nhưng nếu là lôi đài thi đấu thì sao? Một đối một, hắn có thể đánh được ai trong những đệ tử mới này? Nhưng dĩ nhiên, áp lực lớn cũng không phải chỉ mình hắn.
Lưu Phong đã đứng trước bàn làm việc của Tiếu Khải chừng nửa giờ, lúc này nét mặt của hắn quả thực có chút cổ quái.
"Lần trước ngươi tiến hành sát hạch cá nhân, thương thế nghiêm trọng, vì để ngươi có thể tham dự vòng sát hạch tổng hợp sau đó, ta đã cho ngươi ăn chút vật. Nhưng học viện có quy củ của học viện, không ai có thể vi phạm. Vật ngươi ăn lúc đó có giá trị một viên huy chương tím, là phải trả cho ta. Ngươi đánh tính lúc nào trả đây?" Tiếu Khải thản nhiên nói.
Lưu Phong trợn mắt hốc mồm: "Một viên huy chương tím? Sao ngài không đi ăn cướp đi?! Ta không nói muốn ăn đâu đó! Là ngài chủ động cho ta ăn."
Tiếu Khải liếc mắt nhìn hắn: "Nói như vậy, việc ta giúp ngươi thi đậu học viện Sử Lai Khắc là có lỗi?"
Khóe miệng Lưu Phong khẽ nhăn một cái, thầm nghĩ, rõ ràng là Hiên Vũ giúp ta thi đậu a! Nhưng lời này hắn làm sao dám nói ra khỏi miệng? Chỉ số thông minh của hắn còn không có thấp tới mức như vậy.
"Nhưng ta không có huy chương tím trả lại ngài, có lẽ một thời gian ngắn cũng không kiếm được. Làm sao bây giờ?" Lưu Phong một mặt bất đắc dĩ, hiện tại hắn cũng chỉ có thể nói thật.
Tiếu Khải thở dài một tiếng: "Đây là quy củ của học viện, lúc ấy ta đã tuyên thề không vi quy, nên hiện tại ta nhất định phải cho học viện một cái công đạo, bằng không thì vị trí lão sư này của ta cũng khó mà giữ được, ngươi cũng phải bị khai trừ ra học viện. Không phải Lam Hiên Vũ thu được một viên huy chương tím sao? Ngươi có thể mượn hắn mà."
Lưu Phong quả quyết nói: "Như vậy sao được! Hiên Vũ đã giúp ta nhiều lắm, không có hắn thì căn bản ta cũng không thể thi đậu Sử Lai Khắc, sao có thể lại lấy đồ của hắn? Hắn cũng rất cần huy chương tím để đổi lấy tài nguyên gia tăng hồn lực, ta không thể làm như thế."
Tiếu Khải nhìn hắn một cái thật sâu, trong đáy mắt lóe lên một vẻ hài lòng: "Vậy cũng chỉ còn một biện pháp. Học viện ngoại trừ lão sư phổ thông thì còn có lão sư đích truyền. Tương đối mà nói, học viện có thể chấp nhận việc lão sư đích truyền cho đệ tử một chút tài nguyên, thí dụ như cho vay trong một hạn mức nhất định. Ta có thể miễn cưỡng thu ngươi làm đệ tử đích truyền. Như vậy là có thể cho ngươi mượn huy chương tím một năm, chờ ngươi hoàn thành sát hạch một năm sau rồi trả lại cho ta. Nhưng có một vấn đề, ngươi yếu như vậy, có thể thông qua sát hạch của năm sau chứ?"
"Ta nhất định có thể." Lưu Phong nói không chút do dự.
Lưu Phong có thể thi đậu Sử Lai Khắc, thật sự là quá khó khăn. Hắn đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ liều mạng nỗ lực để được ở lại. Hắn hiểu rất rõ, Lam Hiên Vũ chỉ có thể dẫn hắn và Tiền Lỗi tiến vào Sử Lai Khắc. Còn có thể ở lại hay không thì phải dựa vào chính bọn hắn. Hắn biết rõ mình là kẻ thiên phú không tốt, vậy sẽ phải dựa vào những nỗ lực vô hạn đến đề thăng chính mình.
"Tốt, cứ như vậy đi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử đích truyền của ta. Ngoài việc học thông thường thì mỗi ngày đều tới tìm ta sau bữa cơm chiều."
"A?"
Lưu Phong ngẩn người, làm sao mình lại biến thành đệ tử đích truyền của vị này rồi?
"Ngươi không muốn? Vậy trả huy chương cho ta." Tiếu Khải vươn tay, một bộ dáng nghiêm túc. Nhưng trong mắt Lưu Phong, có thế nào hắn cũng cảm thấy vị này có chút không giống vẻ bề ngoài.
"Ta, ta nguyện ý..." Lưu Phong có chút bất đắc dĩ nói ra.
"Ừm, được rồi, vậy ta cũng cố mà nhận lấy ngươi. Thứ ngươi ăn hôm đó là một loại thiên tài địa bảo, một cánh Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc mười vạn năm." Tiếu Khải lạnh nhạt nói.
"Cánh hoa?" Lưu Phong lập tức mở to hai mắt mà nhìn, hoảng sợ nói.
Tiếu Khải tức giận nói: "Ngươi hô cái gì? không bình tĩnh được chút sao?"
Lưu Phong có chút khó hiểu, nói: "Lão sư, ta chỉ không nghĩ cánh hoa cũng có thể là thiên tài địa bảo!"
Tiếu Khải có một loại cảm giác như bị chặn họng, hắn ho khan một tiếng: "Được rồi, ngươi hãy nghe ta nói hết, chớ xen mồm."
"Vâng."
Tiếu Khải nói: "Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc không chỉ có thể chữa trị thân thể của ngươi, đồng thời cũng sẽ thay đổi thân thể của ngươi một cách vô tri vô giác. Ngươi mới hai mươi mấy cấp hồn lực, hẳn là có thể cảm nhận được biến hóa của mình. Rất nhanh ngươi sẽ có thể đột phá đến cấp ba mươi. Nếu lúc đó cần một Hồn Linh mới thì đến tìm ta, ta dẫn ngươi đi chọn lựa. Thực sự mà nói, Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc gây ra thay đổi lớn nhất cho ngươi là căn cốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.