Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 532: Thách Đố





Cùng với thanh âm của Dược Vương Cốc thánh tử thì toàn trường bắt đầu reo hò lên một cách phấn khích.
Tuy bọn họ không biết vị thánh tử này là ai nhưng kể từ khi có sự xuất hiện của người thanh niên này thì đám trưởng lão của mười đại tông môn đó kiềm hãm khí thé và sự hách dịch.
Được lệnh của thánh tử, một lão giả đứng ở trung tâm lôi đài lớn giọng lên tiếng.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ thì ta tuyên bố buổi lẽ trưởng thành chính thức bắt đầu”.
“Nhưng trước lúc đó ta sẽ nhắc lại quy định của lễ trưởng thành, sở dĩ ta nhắc lại là vì năm nay sẽ có một vài điểm khác biệt so với năm trước”.
Lão giả đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Dược Vương Cốc thánh tử và mười vị trưởng lão rồi nói với một giọng điệu kính cẩn.
“Điều mà chư vị và các vị thiên kiêu mong muốn nhất chính là phần thưởng và phần thưởng năm nay sẽ to lớn hơn những năm trước gấp nhiều lần”.
“Đối với các thiên kiêu trẻ tuổi khi đạt mười vị trí cao nhất trên thiên kiêu bảng Minh Vương Thành sẽ nhận được một viên Ngưng Khí Đan Huyền cấp hạ phẩm và một vạn linh thạch làm phần thưởng”.
“Ngoài ra, mười thiên kiêu xếp hạng cao nhất còn có thể bái nhập vào một trong mười đại tông và ba vị trí cao nhất còn nhận được phần thưởng từ thánh tử lần lượt là Thăng Cấp Đan có phẩm chất Huyền cấp trung phẩm”.
“Và vị trí thứ nhất còn nhận được sự chỉ điểm từ trưởng lão Dược Vương Cốc”.
Lời nói vừa dứt thì toàn trường không kiềm lòng được mà thốt ra thành tiếng và bàn tán một cách phấn khích.
Còn các thiên kiêu sắp sửa tham gia thì ai ai cũng tràn đầy sự vui mừng và tự tin trên gương mặt vì mục tiêu của tất cả chính là vị trí thứ nhất.
Chỉ cần nhận được sự chỉ điểm của trưởng lão Dược Vương Cốc thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cường giả một phương.
Ngồi ở trên cao, Minh Viễn đưa mắt nhìn qua Minh Hoàng, Minh Ngọc với ánh mắt đầy sự tin tưởng và nói nhỏ.
“Phần thưởng của vị trí thứ nhất rất lớn nhưng theo ta thấy thì với thực lực của hai con sẽ rất khó đạt được.

Ta thấy đám đệ tử của mười tông môn dẫn tới có thực lực rất mạnh nên lúc giao chiến không cần phải liều mạng, ta muốn hai con phải đảm bảo tính mạng”
“Cả hai con không cần phải đặt nặng xếp hạng của bản thân vì nó chỉ là gánh nặng.
Ta chỉ muốn hai con hãy cố gắng hết sức mình còn phần thưởng gì đó thì ta không cần.
Cái cốt yếu nhất chính là sự an nguy của hai con”.
“Nếu như có chuyện gì xảy ra, ta chắc chắn sẽ ra tay nên đừng quá lo lắng”.
“...”.
Minh Hoàng, Minh Ngọc nghe thấy vậy thì cúi đầu đáp.
“Vâng thưa cha”.
Mặc dù cả hai đều gật đầu đồng ý nhưng trong thâm tâm lại nổi lên không ít sóng gió, trên gương mặt thì hiện lên vẻ kiên định và ánh mắt nói lên sự chắc chắn.
Đối với cả hai người mà nói thì họ chắc chắn phải đạt được vị trí thứ nhất bởi vì muốn không bị mười tông môn đó nhắm trúng thì họ phải nhận được sự công nhận và bảo vệ của Dược Vương Cốc.
Để đạt được điều đó thì vị trí thứ nhất chắc chắn phải đạt được!
Bằng mọi giá!
Trong lúc đám người đang còn bàn tán sôi nổi thì thanh âm của lão giả tiếp tục vang lên.
“Điều mà ta muốn nói tiếp theo chính là màn cá cược của mười đại tông môn và Minh gia chủ”.
“Theo ước định của hai bên thì nếu như thiên kiêu Minh gia không đạt được vị trí thứ nhất thì nhi nữ Minh Huyên sẽ phải bái nhập một trong mười đại tông.

Còn nếu như thiên kiêu Minh gia thật sự đạt được vị trí thứ nhất thì mười đại tông phải thực hiện theo lời hứa”.
“Không được đánh chủ ý lên người Minh Huyên và sau này không được phép đặt chân tới Minh Vương Thành một bước”.
Sau đó, ánh mắt của lão giả nhìn về phía cả hai bên rồi hạ thấp giọng, nói.
“Minh gia chủ, các vị trưởng lão đồng ý chứ?”
Ngồi ở trên cao, mười vị trưởng lão nhếch mép khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt rồi gật đầu lên tiếng.
“Ta đồng ý”.
‘Ngày này cuối cùng cũng đến?’
Còn phía bên kia, Minh Viễn toàn thân khẽ run lên một cái và không kiềm chế được liền nắm chặt tay lại.
Tuy trong lòng đang rất lo lắng nhưng trên gương mặt vẫn cố thể hiện sự bình tĩnh nói.
“Ta đồng ý”.
“Nếu cả hai bên đều đã đồng ý thì ta sẽ nói đến quy định của buổi lễ trưởng thành”.
“Hiện tại có hơn ba trăm vị thiên kiêu từ các gia tộc đủ điều kiện tham gia, tuy số lượng năm nay có giảm so với những năm trước nhưng quy định vẫn được giữ nguyên”.
“Vòng đầu tiên sẽ là phần thi chịu uy áp và sẽ kết thúc khi còn một trăm người còn trụ lại”.
“Vòng thi thứ hai sẽ là phần cảm ngộ, thiên kiêu sẽ đón nhận một chiêu của công pháp mà lão phu đưa ra và điều kiện để vượt qua vòng thứ hai này là trong vòng một nén nhang phải nhập được tiểu thành”.
“Vòng cuối cùng chính là phần tranh tài, các thiên kiêu sẽ tiến hành bốc thăm số thứ tự và sẽ tiến thành tranh đấu.

Sau mỗi trận dành chiến thắng đầu tiên, Thiên kiêu sẽ được nhận một lệnh bài thách đấu và tù bỏ thách đấu”.
“Điều này có nghĩa một thiên kiêu sẽ có một quyền thách đấu và một quyền từ chối duy nhất”.
Đột nhiên, gương mặt lão giả trở nên trầm xuống và nói với một giọng điệu nặng nề.
“Và điều cuối cùng ta muốn nói chính là trong lúc tranh đấu không thể tránh được việc trọng thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng nên khi muốn nhận thua hãy lên tiếng hoặc trực tiếp nhảy xuống lôi đài”.
Một lúc sau!
Ở trên lôi đài, ba trăm thiên kiêu trẻ tuổi vẻ mặt kiêu ngạo mà đứng, ánh mắt đồng thời nhìn về phía lão giả với ánh mắt tràn đầy sự tự tin vô cùng.
Trước khi bọn họ đến đây đều đã tu luyện và rèn luyện qua không ít lần nên ba vòng này đối với họ không còn quá xa lạ nhưng có một điều khiến họ cảm thấy có chút lo lắng là vì người tiến hành sẽ không nương tay với bất kỳ một ai.
Tuy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng nhưng đối thủ của họ cũng chính là những thiên kiêu của gia tộc khác vừa có thiên phú vừa có thực lực mạnh mẽ!
Đạp không đứng ở trên cao, lão giả đưa mắt nhìn xuống rồi lên tiếng.
“Vòng thứ nhất, bắt đầu”.
Ngay sau đó, lão giả vung tay đánh ra một cổ uy áp mạnh mẽ đ è xuống giống như một tòa sơn nhạc nặng nề vừa đè lên lôi đài khiến hàng trăm thiên kiêu trực tiếp khụy gối.
Nhưng rất nhanh, những người đó đã cố gắng gồng mình đứng dậy và tiếp tục bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài để chống đỡ.
Sau một lúc nhưng chưa có người nào gục xuống thì lão giả tiếp tục vung tay đánh ra khiến uy áp nặng tề tăng lên gấp hai lần.
Ngay tức khắc, có hơn hai mươi thiên kiêu chịu đựng không được liền phun ra một ngụm máu rồi trực tiếp khụy xuống và ngất đi.
Tiếp đó, lão giả tiếp tục gia tăng uy áp cho đến khi đạt tới gấp mười lần thì dần dần thu tay lại và không tiếp tục gia tăng thêm.
Vì ở dưới lôi đài lúc này chỉ còn hơn một trăm người còn trụ lại.
Đứng ở dưới lôi đài, một trăm hai mươi thiên kiêu đang gống mình chống đỡ và trong đó có khoảng hơn ba mươi người có thực lực hơi yếu một chút đang liều mình chống đỡ.
Có người thậm chí đã thổ huyết ở thất khiếu nhưng vẫn cố gồng mình để chống đỡ cho đến cuối cùng, có người thì đứng dưới uy áp mà mảy may giống như không có chút ảnh hưởng nào cả.

Đứng ở giữa đám người, Minh Hoàng đứng ở sau lưng Minh Ngọc và nhìn cô đang cố gắng dùng chân nguyên để ngăn chặn thì nói nhỏ với giọng điệu lo lắng.
“Tỷ, hãy để ta ra tay cùng ngươi? Nếu không thì ngươi sẽ không trụ được mất?”
Đáp lại, Minh Ngọc khẽ nở một nụ cười nhẹ nói với giọng điệu tự tin.
“Tiểu đệ, ngươi chính là con bài tẩy của Minh gia ta nên không thể bại lộ thực lực ngay lúc này được? Ta bây giờ vẫn đang kìm nén cảnh giới của mình nên không sao đâu”.
“Chỉ cần chịu thêm một lúc nữa thôi thì ta sẽ vượt qua thôi?”
Ở trên cao lúc này, Hùng Bá Đồ dùng ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn qua Minh Viễn và nói với một giọng điệu đầy trào phúng.
“Minh Viễn ơi là Minh Viễn, ta còn tưởng ngươi sẽ làm điều gì đó dặc biệt nhưng không ngờ ngươi lại nghĩ ra cách trong hoàn cảnh như thế này?”
“Chẳng lẽ Minh gia các ngươi xuống cấp tới nỗi cho một tên bại gia chi tử tham gia lễ hội trưởng thành? Nếu như ngươi chịu mở lời thì ta có thể cho một tên nô gia đến tham dự cũng tốt hơn quý tử Minh gia các ngươi? Haha…”
Hùng Bá Đồ chỉ tay xuống lôi đài và nói lớn.
“Ngươi đang tính làm trò cười cho cả Minh Vương thành này hay sao? Haha…”
Ngay lập tức, ánh mắt của những người khác bắt đầu nhìn xuống và thì thầm to nhỏ.
“...”.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Minh Viễn liếc mắt nhìn qua Hùng Bá Đồ rồi nhàn nhạt lên tiếng.
“Hùng Bá Đồ, ngươi đừng đắc ý quá sớm?”
“Buổi lễ trưởng thành chỉ mới bắt đầu và chưa ai nói trước được điều gì có thể xảy ra đâu? Nói không chừng thiên kiêu Hùng gia lại bị người mà các ngươi khinh thường đánh bại cũng nên?”
“Nếu như không muốn bị mất mặt nhiều hơn thì ngươi tốt nhất nên giữ yên lặng và quan sát? Ta muốn nhìn xem, người có thể cười cuối cùng là ta hay là ngươi?”
“Được… Được…”.
Hùng Bá Đồ nghe thấy vậy thì khoái chí đáp lại.
“Nếu ngươi đã dám thách đố ta như vậy thì ta cũng muốn nhìn xem? Người cười cuối cùng là ta hay là ngươi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.