Phương gia, Hồ gia, Ngu gia,… Các ngươi muốn đối đầu với bọn ta sao?!
Cảm nhận khí thế bức người từ trưởng lão của mười đại tông môn khiến đám người vừa mới đến không khỏi lo lắng.
Tuy bọn họ đều thuộc cường giả của Minh Vương thành nhưng khi đứng trước mặt những người này lại không kiềm lòng được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong lúc những gia chủ khác đang có chút ngập ngừng và lo lắng thì một thanh âm lạnh lùng vang lên khiến bầu không khí nặng nề dần trở nên trầm xuống.
“Chư vị trưởng lão? Hà cớ gì dùng khí thế bức người như thế này để ép bọn ta?”
“Các vị cũng biết ở đây là Minh Vương thành chứ không phải tông môn của mấy người?”
Phương Mạnh vừa nói vừa bộc phát cảnh giới mạnh mẽ của mình ra ngoài.
Chỉ thấy khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong từ trên người hắn tuôn ra giống như một cơn phong bạo vô cùng kh ủng bố cùng mười vị trưởng lão đối chiến.
Những gia chủ khác thấy vậy thì nhìn nhau một cái rồi gật đầu.
Bọn họ biết rằng, bản thân đã đặt chân tới đây thì đã chính thức vạch mặt với mười tông môn đó.
Nếu như bọn họ lúc này không thể hiện ra khí thế của mình thì chắc chắn sẽ bị bọn họ đàn áp không thương tiếc.
“Đúng thế, nơi đây là Minh Vương thành nên mong các vị thu liễm lại ý định của mình?”
Ngay lập tức, bầu không khí nặng nề được đẩy cao lên đến đỉnh điểm và khí tức của cả hai bên va chạm lẫn nhau khiến cả Minh phủ rung lắc dữ dội.
Ngồi ở trên cao, Minh Viễn nhìn những người đến thì khẽ nhếch mép nở một nụ cười nhẹ và trong lòng thì vui mừng vô cùng.
‘Minh Ngọc, ta biết con sẽ làm được mà?’
Kiềm chế cảm xúc của bản thân, Minh Viễn bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh ra ngoài rồi hạ thấp giọng, nói.
“Các vị đến đều là khách của Minh gia nên mong các vị hãy nễ mặt? Hãy thu lại khí tức của bản thân, ta không muốn các vị đối đầu với nhau? Như thế thì không hay một chút nào cả?”
“Mời các vị gia chủ?”
Nghe thanh âm mạnh mẽ vang vọng khắp chính điện khiến ánh mắt của tất cả dần thu liễm lại ý định của mình.
Nhìn các vị gia chủ ngồi xuống, Minh Viễn lên tiếng.
“Minh phủ hôm nay đang có việc quan trọng nên không đích thân ra đón tiếp các vị gia chủ nên cảm thấy có chút áy náy?”
“Ta rất hiếu kỳ, không biết các vị đến Minh phủ vì chuyện gì?”
Ngầm hiểu ý, Phương Mạnh khẽ gật đầu rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Minh huynh đứng nói nặng lời như vậy? Thân là những gia tộc lớn ở trong thành thì ta thiết nghĩ nên tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhau”.
“Chuyện ta cùng các vị gia chủ khác đến cũng vì một chuyện mà thôi? Bọn ta muốn tạo một liên minh giữa các gia tộc, vừa giúp đỡ nhau cùng đi lên vừa…”
Phương Mạnh vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía mười vị trưởng lão rồi hạ thấp giọng nói tiếp.
“Chống lại những kẻ hà hiếp người quá đáng và quan trọng nhất là đối mặt với những nguy cơ sau này?”
Mười vị trưởng lão nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên tối sấm lại và trong ánh mắt không giấu được sự tức giận khi khi nhìn qua Phương Mạnh.
Bọn họ hiễu rõ, ý định của hắn cùng những gia tộc tới đây là vì chuyện gì?
Nhưng mà họ không trực tiếp vạch mặt mà thu liễm lại sự tức giận rồi lên tiếng đáp.
“Ta thấy các vị kết minh là một chuyện tốt nhưng Phương gia chủ hà cớ gì lại nói nặng lời như vậy? Ngươi nói thế làm ta còn tưởng ý đỉnh của các ngươi là đang nhắm đến mười đại tông bọn ta?”
Phương Mạnh nghe thấy thế thì nhếch mép nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ta chỉ thay mặt những gia tộc khác nói ra tiếng lòng mà thôi? Các vị trưởng lão cũng biết Minh Vương thành có vị thế quan trọng như thế nào đối với Thượng Nguyên vương triều?”
“Nếu như những gia tộc không hợp lực lại với nhau thì lúc thú triều đánh tới thì cả thành sẽ lâm nguy? Chẳng nhẽ các vị trưởng lão sẽ vì Minh Vương thành mà ra mặt?”
Phương Mạnh vừa nói vừa để lộ rõ sự khinh thường.
“Mong các vị trưởng lão thứ lỗi vì ta nói nặng lời nhưng ta không thể không nói vì ai ai cũng biết được sự nguy hiểm của thú triều? Nhưng mà nếu như có được sự giúp đỡ của các vị trưởng lão, cao hơn chút là tông môn thì khi thú triều đến bọn ta cũng yên lòng phần nào?”
“Các vị trưởng lão nghĩ gì khi ta nói ra suy nghĩ hơi hão huyền như thế nào?”
“Ngươi…”.
Mười vị trưởng lão tối sầm mặt, trong ánh mắt nổi lên từng sợi tia máu.
Bọn họ biết được ngụ ý cả Phương Mạnh là gì?
Ngoài miệng thì nhắc đến thú triều nhưng trong ý vị lại mượn thú triều để thử lòng bọn họ.
Mười vị trưởng lão hiểu rõ, tuy bản thân là cường giả của một tông nhưng khi đối mặt với thú triều thì nguy cơ vẫn trùng trùng nguy hiểm.
Ngay cả Tinh Cực cảnh cưởng giả cũng không dám khinh suất chứ đừng nói gì đến bọn họ là Thiên Địa cảnh đỉnh?
Đối với bọn họ mà nói thì lợi ích của bản thân và của tông môn được đặt lên hàng đầu còn sự an nguy của Minh Vương thành thì liên quan gì đến họ?
Thấy mười vị trưởng lão không lên tiếng, Phương Mạnh lên tiếng nói tiếp.
“Tại sao các vị lại không trả lời? Ta biết yêu cầu này là hơi quá đáng nhưng thật lòng mà nói thì ta rất muốn nhận được sự giúp đỡ? Nếu như được thì ta thay mặt thành chủ và con dân ở trong thành đa tạ các vị cùng tông môn”.
“…”.
Biết bản thân bị Phương Mạnh kéo xuống hố, một vị trưởng lão phất tay lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
“Phương gia chủ thật có lòng? Vì sự an nguy của cả thành mà không tiếc hạ mình cầu được sự giúp đỡ?”
“Nhưng các vị gia chủ cũng biết, tông môn có quy định, bọn ta thân là trưởng lão nhưng không có quyền tự quyết một chuyện lớn như thế này?”
“Như vậy đi, đợi bọn ta quay về tông môn sẽ báo lại chuyện này lên tông chủ”.
‘Đám lão già này? Các ngươi tưởng ta không biết gì sao?’
Phương Mạnh cố nở ra một nụ cười nhẹ, đáp.
“Nếu trưởng lão đã nói vậy thì ta cảm thấy vui rồi, ta sẽ đợi tin tốt từ các vị.
Ta thay mặt con dân trong thành đa tạ chư vị nhưng mà có một chuyện khiến lòng ta canh cánh, ta chỉ mong trưởng lão nói được thì có thể làm được?”
“Ta tin vào lời nói của trưởng lão và mặt mũi của tông môn?”
Bị Phương Mạnh châm chọc nhưng đám trưởng lão vẫn cố diện ra một nụ cười nhẹ để cho qua.
Sau đó, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Minh Viễn rồi lên tiếng nói tiếp.
“Minh gia chủ, ta không biết các ngươi liên minh như thế nào nhưng ta cũng muốn nhắc ngươi? Mục đích cảu bọn ta đến đây là vì chuyện gì?”
“Ta không muốn vì chuyện này mà mối quan hệ giữa các tông môn và Minh gia sẽ trở nên xấu đi? Vậy nên ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi chọn bọn ta một câu trả lời?”
“Minh Huyên, con gái ngươi sẽ bái nhập tông môn nào?”
“Các vị, ta…”.
Minh Viên tối sấm mặt, trong ánh mắt không giấu được sự băng lãnh.
Tuy trong lòng hắn không vui nhưng cũng không dám để lội ra ngoài, hắn chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía các gia chủ và nói.
Minh Viễn chưa kịp nói dứt lời thì gia chủ Hồ gia, Hồ Mộc lên tiếng.
“Chà, các vị trưởng lão nói thế sẽ khiến Minh gia chủ khó mà đưa ra được câu trả lời? Ta tuy không biết thực lực của các tông môn hơn kém nhau như thế nào nhưng đứng trên vị thế là một người cha thì ta cũng sẽ khó mà đưa ra sự lựa chọn?”
“Như thế này đi?”
“Ba tháng sau, Minh Vương thành tổ chức buổi lễ trưởng thành cho các thiên kiêu ở trong thành? Hay là nhân cơ hội này các vị hãy phô ra sức mạnh của tông môn, nếu như đệ tử của tông môn nào đứng đầu thì Minh gia chủ sẽ đễ Minh Huyên bái nhập vào tông môn đó?”
Sau đó, ánh mắt của Hồ Mộc nhìn Minh Viễn, nói tiếp.
“Minh gia chủ thấy thế nào?”
Đáp lại, Minh Viễn gật đầu trả lời.
“Ta thấy ý của Hồ gia chủ rất hay? Cứ quyết định như vậy đi?”
“”.
Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau một cái rồi gật đầu.
“Được, ta thấy ý của Hồ gia chủ không tệ? Vậy nên ba tháng sau bọn ta sẽ đưa để tử đến tham dự?”
“Đến lúc đó mong Minh gia chủ giữ lời hứa? Nếu đến lúc đó mà người trở mặt thì đừng trách bọn ta vì sao không nề mặt?”
Nói xong, mười vị trưởng lão đồng thời đứng dậy rồi quay người rời đi trước ánh mắt của đám người.
Lúc này, Minh Viễn ngồi ở trên cao mà trong lòng cảm thấp thỏm vô cùng và trên gương mặt không giấu được sự lo lắng.
‘Bây giờ cũng chỉ còn cách này nữa mà thôi?’.