Ở trong căn phòng tối, Đế Nguyên Quân sau khi bị hàng trăm hàng ngàn đạo ma văn điều khiển cơ thể và mất đi nhận thức suốt mấy ngày liền thì lúc này mới từ từ tỉnh dậy.
Hai mắt từ từ mở ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy ma khí ở trong căn phòng tối đã tan biến, căn phòng lan tràn những vết nứt lớn và trông có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Gồng mình ngồi dậy, Đế Nguyên Quân thấy bản thân không còn một mảnh vải che thân và nền đá tại nơi mà hắn nằm lúc mất nhận thức đã lỏm xuống thành một cái hố lớn từ lúc nào không hay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đế Nguyên Quân cảm thấy không thể tin được vào những thứ đã xảy ra trong lúc hắn bị như thế.
Đúng lúc này, một cơn đau từ sâu thẵm ở trong đại não truyền đến khiến hai hàng lông mày hắn chợt nhíu chặt lại.
Đưa tay lên ôm đầu, Đế Nguyên Quân nhắm mắt, vận chuyển chân nguyên đi khắp nơi trong cơ thể thì đột nhiên giật mình một cái.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hàng trăm hàng ngàn đạo ma văn đang trôi nổi bất định.
Đế Nguyên Quân nhìn thấy những ma văn đó không giống như một loại công pháp bình thường mà tất cả không được sắp xếp cố định.
Thả mình vào trong ma văn đó, Đế Nguyên Quân cuối cùng cũng hiểu lý do mà lão giả đó nói sẽ trao cho hắn một cơ duyên tốt nhất từ trước cho đến bây giờ.
Ngay cả Ngũ Hành Bá Thể Quyết lẫn Tiên Diễn Ba Mươi Sáu Đạo!
Thình lình, một tiếng tim đập ở trong lồng ngực vang lên khiến con ngươi đột nhiên co rút lại.
Trong vô thức, bàn tay hắn đặt nhẹ lên lồng ngực thì cảm nhận được bản thân vậy mà có hai tiếng nhịp đập cùng một lúc.
Cảm thấy mọi thứ có chút mộng, Đế Nguyên Quân tiếp tục thả mình vào trong thể nội thì trông thấy trong lồng ngực lại có thêm một quả hắc tâm vẫn đang đập.
Nhìn nó giống như quả tim bình thường nhưng lại có phần khác biện và khí tức nó toát ra khiến hắn không kiềm lòng được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đây… Đây là?”
Liếc mắt nhìn di thể lão giả, Đế Nguyên Quân để ý trên ngực lão có một cái lỗ lớn thì mới biết quả hắc tâm đang đập là của lão giả!
Bất chợt, trong đầu hắn bỗng nổi lên một ý nghĩ thì ngay lập tức ngồi xếp bằng xuống và bắt đầu phát động ma văn ở trong đại não.
Chỉ thấy từng đạo bị hắn thúc động đang không ngừng ánh lên và phát ra từng cổ lực lượng bá đạo.
Đợi tất cả ma văn đồng loạt sáng lên, Đế Nguyên Quân đưa tay kết ấn ở trước ngực rồi dùng toàn lực ép ma văn đi theo huyết dịch ở trong cơ thể chảy về phía hắc tâm.
Dần dần, toàn bộ ma văn bị đẩy xuống và chưa đợi hắn kịp vận chuyển thì chúng giống như bị thứ gì đó tác động liền lao nhanh về phía hắc tâm.
Từng đạo ma văn bắt đầu đan xen lại với nhau tạo thành từng đạo tiên luân đang xoay chuyển ở xung quanh.
Cùng lúc vận chuyển ma văn và phát động ma khí ở trong hắc tâm thì cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái rồi ma khí ở trên người hắn giống như một cơn phong bao quét ra xung quanh.
Chưa dừng lại ở đó, toàn bộ ma văn ban đầu đang bị sắp xếp hỗn loạn thì nay đã được viết lại và trong đầu hắn bỗng hiện lên một cái tên.
Hai mắt từ từ mở ra, Đế Nguyên Quân cúi đầu nhìn ma khí ở trong lòng bàn tay thì nở ra một nụ cười nhẹ nói.
“Thì ra công pháp này có tên là ‘Ma Tâm Đạo Quyết’”.
“Quả không hổ là công pháp chí cao ở Tiên giới, uy năng quả thật bá đạo nhưng đáng tiếc thay? Ta hiện tại quá yếu nên chỉ có thể dùng nó để tu luyện ma khí chứ không thể phát huy được một phần nhỏ uy năng nếu không thì với cảnh giới này của ta đã có thể diệt sát Tinh Cực cảnh đỉnh là chuyện quá dễ dàng”.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.
“Nhưng đối với ta mà nói thì như thế này đã quá đủ rồi, có hắc tâm tại thì ta chẳng phải có thêm một cái mạng hay sao?”
“Thử hỏi thế gian này có thứ gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân mình”.
Nhìn di thể của lão giả, biểu cảm trên gương mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ đượm buồn.
Đứng trước di thể, hai chân Đế Nguyên Quân quỳ xuống rồi dập đầu ba cái và trong mắt hiện lên vẻ thành kính vô cùng.
Tuy lão giả không phải là lão sư nhưng ơn huệ mà lão ban tặng cho hắn thậm chí còn vượt xa hơn thế nữa.
Sau khi khấu đầu, Đế Nguyên Quân đứng dậy và nhìn di thể một lần cuối cùng rồi cất bước đi ra ngoài.
“Cuối cùng thì ta cũng chẳng biết tên của tiền bối là gì? Nếu như sau này cơ hội thì ta nhất định sẽ báo đáp hết mình? Chỉ cần sợi nhân quả còn thì ta chắc chắn sẽ gặp lại?”
“Cho dù trăm vạn năm có trôi qua đi nữa thì sợi nhân quả này vẫn tồn tại mãi mãi”.
Cùng lúc này, ở phía bên ngoài!
Cả năm người đang đứng đợi hắn thì cảm nhận được từng đạo khí tức khủng bố ở ngoài xa đang lão đến với số lượng ít nhất cũng phải hai ba trăm người.
Biết kẻ đến là ai, cả năm người đều biết kẻ đến là ai?
Kẻ đó không ngoài ai khác chính là Lý Mộ Viên!
Nhìn hàng trăm người từ xa kéo đến, trên gương mặt La Thiên hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Cuối cùng thì ngày này cũng đến?”
Đứng vào tư thế sẵn sàng đối mặt bất cứ lúc nào, cả năm người đồng thời bộc phát toàn bộ lực lượng và rút ra vũ khí của mình chuẩn bị nghênh chiến.
Phất tay ra hiệu cho đám người dừng lại, Lý Mộ Viên đạp không nhìn xuống với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường và nói.
“La Thiên, ta còn tưởng ngươi bây giờ vẫn sẽ sống chui sống lủi ở một xó nào đó chứ? Ta không ngờ ngươi lại có gan dám xuất hiện ở nơi này đấy?”
“Ngươi nghĩ đến nơi này sẽ thoát khỏi tai mắt của ta hay là chờ đợi đến lúc bí cảnh mở ra rồi rời đi trước?”
“...”.
Đáp lại, La Thiên vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn ta rồi lên tiếng đáp.
“Lý Mộ Viên…”.
Không đợi La Thiên kịp nói dứt lời, Lý Mộ Viên nhanh miệng cắt ngang.
“La Thiên, ta đã nói hết đầu mà ngươi dám ngắt lời ta?”
Tiếp đó, ánh mắt hắn ta nhìn liếc qua năm người thì bổng nở một nụ cười lạnh, nói.
“Theo như ta được biết thì các ngươi đâu phải năm người? Còn cái tên Đế Nguyên Quân đó đi đâu rồi? Hắn sợ ta tìm đến nên đã bỏ chạy trước hay liều mình mở đường xông ra nơi hỗn loạn đó?”
“Nếu như hắn không có ở đây thì có lẽ đã phơi thây ở trong đó rồi cũng nên? Thật đáng tiếc khi ta không phải…”
“Câm miệng?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ tức giận, cô không giấu được sát ý và chỉ mủi kiếm về phía Lý Mộ Viên và quát.
“Ngươi là cái thá gì mà dám nói đến hắn?”
“Nếu như ngươi còn dám nói lời không hay như thế thì đừng có trách?”
Lý Mộ Viên nghe thấy thế thì bật cười, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ trào phúng, nói.
“Chà, ngươi vẫn kiêu ngạo giống như trước đây nhỉ? Mới có một thời gian không gặp mà ngươi đã tu luyện đến Tinh Cực cảnh rồi, nhưng mà ngươi từ đầu đến cuối cũng chỉ là bình hoa đứng ở bên cạnh tên tiểu tử đó mà thôi”.
“Nếu như nhi tử của ta không vì tên đó thì ngươi bây giờ là cái thá gì?”
Vung mạnh tay một cái, ánh mắt của Lý Mộ Viên đột ngột thay đổi từ vẻ trào phúng chuyển qua sát ý và thanh âm hắn ta dần trở nên nặng nề vô cùng.
Tiếp theo đó, một cổ khí tức khủng bố từ trên người hắn ta bộc phát và uy áp Tinh Cực cảnh tầng bốn đỉnh phong nặng nề đè xuống khiến cả năm người không phản ứng kịp và bị ép cho đến mức thổ huyết.
Vân Diệp và Dực Hoành hơi yếu một chút liền bị uy áp khủng bố ép cho đến mức không thể thở được và trực tiếp khụy chân quỳ xuống.
“Ép người quá đáng?”
La Thiên hơi cúi người, mặc dù gánh trên mình uy áp nặng tựa như thái sơn và cơ thể thì đang không ngừng run lên nhưng hắn từ đầu cho đến cuối vẫn đang gồng mình chống lại.
Cả ba người đồng thời bộc phát toàn lực để chống trả nhưng trước sức mạnh áp đảo của Lý Mộ Viên thì cũng chỉ có thể duy trì được thêm một lúc mà thôi.
Phốc!
Không chịu được uy áp nặng nề, khóe miệng cả ba người ẩn ẩn có một dòng máu tươi.
Thấy ba người yếu đuối sức sức mạnh áp đảo của mình, Lý Mộ Viên nhìn họ với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường rồi lên tiếng.
“Ta còn tưởng các ngươi có thực lực nhưng mà ngay cả uy áp của ta cũng không thể chịu đựng được thì lấy gì để chống lại ta?”
Gồng mình chống đỡ, Lâm Tuyết Nhi trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Mộ Viên rồi bước về phía trước một bước.
Chỉ thấy ở trên mi tâm cô bỗng có một đạo ấn ký hình vàng kim phát ra và khí tức trên người cô đột ngột tăng mạnh.
Tuy cảnh giới vẫn chỉ dừng lại ở Tinh Cực cảnh tầng thứ nhất nhưng thực lực đã mạnh hơn trước ít nhất cũng phải gấp hai lần.
Ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lưỡi kiếm, Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng, khí tức trên người thình lình bộc phát.
Chỉ thấy cô quát lớn một tiếng rồi vung tay đánh ra một đạo kiếm mang mang theo lực lượng khủng bố đánh thẳng về phía Lý Mộ Viên.
Nhưng khi lưỡi kiếm sắp sửa đánh trúng thì trước mặt hắn bỗng có hai đạo thân ảnh thình lình xuất hiện.
Hai người đó cùng nhau hợp lực tạo thành một màn chắn chân nguyên cứng chắc để ngăn lại.
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên và đẩy lùi hai người đó ra sau mấy bước và phần nào đó cắt đứt được uy áp khủng bố của Lý Mộ Viên.
Cảm nhận uy lực của một kiếm này, Lý Mộ Viên khẽ nhíu mày và ánh mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ kinh ngạc.
“Uy lực này đúng là không tệ nhưng chỉ với chừng này thực lực mà muốn ngăn ta?”
Lý Mộ Viên vừa nói vừa hướng lòng bàn tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi đánh ra một chưởng với uy thế còn kinh khủng hơn uy áp lúc trước gấp nhiều lần.
“Kết thúc thôi?”
Oanh!
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm ở ngoài xa bỗng vang lên và cùng với đó là một đạo kình lực từ ngoài xa đánh tới trực tiếp va chạm với chưởng ấn khiến công kích trực tiếp bạo nổ rồi triệt tiêu lẫn nhau.
“Lý Mộ Viên, khí thế của ngươi lớn thật nhỉ?”
Liếc mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến, trong mắt Lý Mộ Viên hiện lên thân ảnh một nam tử trẻ tuổi với khí thế bá đạo thì cau mày, khóe miệng khẽ run lên một cái rồi thốt ra.
“Là ngươi?”.