Thời gian qua đi, Vân Diệp cùng Dực Hoành bế quan gần bốn canh giờ thì thương thế và chân nguyên trên người mới hồi phục được hơn phân nửa.
Còn cảnh giới của hai người hiện tại đang bị ảnh hưởng do vận dụng quá độ khi cảnh giới còn chưa ổn định nên khí tức trên người đã giảm xuống không ít.
Đế Nguyên Quân thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn cả hai thì thầm lắc đầu thở dài.
Hắn biết hai người này vì mỗi thân thù đại hận nên mới dốc sức nhưng như thế liệu có đáng hay không? Kẻ thù lớn vẫn còn đang ở trước mắt mà hai người đã tự mình gây tổn thất không đáng có.
Nếu như hai người không chủ động xin chiến thì hắn cũng chẳng lo lắng vì một mình La Thiên đã đủ sức để tiêu diệt tất cả và thực lực của tất cả vẫn được giữ lại mức đỉnh phong.
Nhưng đối với hắn mà nói thì chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn.
Với thực lực của hai người trong trận chiến với Lý Mộ Viên cũng chỉ là gánh nặng, nếu như gây trở ngại thì hắn cũng không tiếc việc sẽ mặc kệ, thậm chí hy sinh cả hai.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt nhìn ra xa rồi lên tiếng.
“La gia chủ, làm phiền ngươi dẫn đường”.
La Thiên gật đầu, hắn cùng Thanh Lương các chủ dẫn đầu thẳng hướng một đường đi về phía vùng ngoài.
Lúc họ vừa đi được một lúc và vừa rời khỏi chỗ sâu thì đột nhiên bị một nhóm người mười người chặn lại.
Khí tức trên người chúng đều là Tinh Cực cảnh và trong đó có một trung niên nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi có cảnh giới đạt tới tiểu cảnh thứ hai đỉnh phong.
Ngay khi nhìn thấy sáu người, đám người kia chủ động đạp không đứng chặn ngay trước mặt và tản mát khí tức khủng bố của bản thân giống như muốn tung đòn phủ đầu.
Nhìn mười người này có ý không thiện, La Thiên ánh mắt hiện lên vẻ sát ý nhưng vẫn cố giữ lại.
Với bọn họ bây giờ thì chuyện cấp bách nhất chính là đi cứu người Đường gia và gia tăng thế lực trước khi đối đầu với Lý Mộ Viên.
Không muốn xảy ra xung đột để bảo lưu thực lực bản thân, La Thiên đưa tay lên thi lễ và nói với giọng điệu đầy hòa nhã.
“Ta thấy các vị rất lạ, ta trước đây hình như chưa từng gặp mặt và cũng chẳng có ân oái gì với nhau? Hà cớ gì các vị chặn đường bọn ta? Vì lý do gì?”
“Ta cùng người trong tộc chỉ muốn đi ra khu bên ngoài, không muốn gây gỗ hay xung đột gì với ai.
Nếu phía trước là địa bàn của các vị thì bọn ta sẽ đi vòng qua đường khác”.
“...”.
Nhưng đáp lại sự thiện ý và hòa nhã của La Thiên, mười tên kia vẫn như thế.
Chúng gần như chẳng mảy may quan tâm đến những lời nói đó và trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ sát ý.
Ngay khi La Thiên định lên tiếng nói tiếp thì Đế Nguyên Quân đã lên tiếng nói trước.
“Không cần nói nữa? Nếu đối phương là người bình thường thì có thể nói được nhưng những người này đâu phải con người nữa đâu?”
La Thiên nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt hắn nhìn mười người đứng ngay trước mặt rồi liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân lộ vẻ kinh hãi thốt ra.
“Ý của công tử là?”
“Đúng như những gì ngươi đang nghĩ”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, ánh mắt nhìn mười người kia thì hiện lên sự khinh thường, nói.
“Mười người này vẫn còn sống như đã bị người nào đó tế luyện trở thành con rối rồi.
Bây giờ có nói gì thì chúng chẳng nghe được đâu”.
Năm người khác nghe thấy vậy thì hiện lên vẻ kinh hãi trên gương mặt.
Tuy họ đã chứng kiến và nghe được không ít chuyện về những chuyện đốn mạt do những tu luyện giả làm ra nhưng việc biến một người còn sống trở thành con rối thì lần đầu tiên họ nhìn thấy.
Vẫn còn có sinh mệnh, vẫn còn có cảnh giới nhưng bọn họ lúc này chẳng khách gì một người không có linh hồn, không có cảm xúc và bị kẻ đứng ở sau lưng tùy ý điều khiển và vui đùa.
Sắc mặt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên trầm xuống, sát ý trong ánh mắt cứ thế tuôn ra, khóe miệng cô khẽ run lên một cái rồi thốt ra thành tiếng.
“Thủ đoạn thật ác độc? Thật không ngờ, một kẻ như thế thật là đáng khinh?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhàn nhạt rồi lắc đầu.
Ánh mắt hắn nhìn mười tên kia thì lộ ra vẻ tầm thường nói.
“Chừng này thì đáng gì? Nếu như ngươi gặp ma tu chân chính thì thủ đoạn này chẳng là cái thá gì cả, nếu ngươi muốn biết sự tàn độc của ma tu thì chẳng có một từ dùng để hình dung mà thôi”.
“Khi nào ngươi đối mặt sẽ thấy việc biến người bình thường thành con rối chẳng là gì?”
Thanh Lương các chủ đừng bên cạnh cũng gật đầu, trong ánh mắt hiện lên sự ghê tởm, tiếp lời.
“Không sai, thủ đoạn của ma tu có rất nhiều, bây giờ ta nghĩ lại vẫn còn cảm thấy hãi hùng ở trong người”.
“Nếu có ai đó hỏi ta cảm thấy lo lắng khi đối mặt với ai nhất thì ta chắc chắn sẽ nói là ma tu? Kể cả thực lực của chúng có yếu hơn nhưng chỉ cần ta lơ là không để ý một chút thôi thì tính mạng khó giữ”.
“Không chỉ có thế, ma tu đáng sợ nhất chính là điên cuồng và tàn động.
Chúng sẽ không bao giờ từ bỏ thủ đoạn, để đối phó thì không phải có thực lực mà được”.
“Ta chỉ có thể nói như thế này, nếu như có cơ hội thì hãy ra tay, trực tiếp giết chết và tuyệt đối đừng để chúng có thời gian.
Chỉ cần lơ là một chút thì người bỏ mạng chính là ta chứ không phải chúng”.
Vân Diệp nghe thấy vậy thì rùng mình, tuy chưa từng đối đầu với ma tu nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt và ánh mắt của Thanh Lương các chủ đã nói lên tất cả.
Cô chỉ nghĩ đến thôi nhưng trong lòng đã nổi lên không ít gợn sóng.
Bất giác, Vân Diệp lên tiếng hỏi.
“Nếu ma tu đáng sợ như vậy thì sao không chủ động tấn công ta?”
Đế Nguyên Quân thở dài, ánh mắt nhìn về phía mười người kia thì nở một nụ cười nhàn nhạt, đáp.
“Chuyện này thì ai mà biết được? Có lẽ kẻ đứng ở đằng sau đang có một âm mưu hay có một dự định nào đây?”
“Mà thôi, ta không quan tâm kẻ đứng đằng sau đang có dự định gì? Nếu như hắn ta không ra mặt thì thì cần gì để ý, cứ đi vòng qua là được”.
Năm người gật đầu rồi quay người rời đi.
Nhưng khi vừa đặt chân được một bước thì mười tên đó một lần nữa di chuyển.
Chúng bao vây lấy sáu người, ngăn cản không cho họ rời đi vậy.
Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài xa thình lình xuất hiện, tuy khí tức trên người đã bị thu liễm nhưng cảnh giới ít nhất cũng đạt tới Tinh Cực cảnh tầng thứ ba.
Ngay khi vừa xuất hiện, lão giả đó liền đánh ra cổ khí tức nguyên thần mạnh mẽ của bản thân cuốn chặt lấy sáu người.
Khi họ ngoái đầu nhìn lại thì trông thấy một lão bà lưng gù râu tóc bạc phơ che kín cả gương mặt, vóc dáng bà nhỏ bé và giống như người đang ở cuối con đường nhưng kỳ lạ thay, khí tức trên người lại mười phần thu liễm.
Thậm chí không có một chút khí tức nào toát ra mà cả năm người đều cảm thấy kinh hãi.
Trong mắt họ thì lão bà này chính là người cực kỳ đáng sợ, tuy không rõ cảnh giới nông sâu như thế nào nhưng so với Lý Mộ Viên thì lão bà càng khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Liếc mắt nhìn, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên trầm xuống.
Tuy lão bà đã thu liễm khí tức rất kỹ nhưng trong mắt hắn lại thể hiện rất rõ ràng.
Mặc dù cảnh giới vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể đột phá tầng thứ tư nhưng thực lực lại không thua kém Lý Mộ Viên một chút nào cả.
Lão bà này rất nguy hiểm!
Ngay lúc đang người vẫn chưa định thần lại thì thanh âm khàn khàn và âm trầm của lão bà vang lên.
“Các vị rời đi vội như thế làm gì? Lão thân vẫn còn có việc muốn nói với các vị đây?”
Thanh âm nghe thì có vẻ nhỏ tiếng nhưng thực chất lại mang trong mình một cổ lực lượng khiến ai ai nghe thấy cũng phải rùng mình.
Vân Diệp và Dực Hoành hơi yếu một chút liền bị dọa sợ đến mức không dám thở mạnh.
Trong mắt họ, một cường giả có thể điều khiển cùng lúc mười Tinh Cực cảnh đã là thứ gì đó hết sức khủng bố.
Tuy chỉ là tầng thấp nhưng họ dù sao cũng là cường giả Tinh Cực cảnh.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt và lo lắng của năm người, Đế Nguyên Quân thở dài rồi lên tiếng.
“Không cần lo lắng như thế, lão bà này tuy là ma tu nhưng không mang địch ý mà đến”.
Đám người nghe thấy vậy thì lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng tâm thế lúc nào cũng sẵn sàng thủ thế.
hắn quay người nhìn về phía lão giả rồi lên tiếng đáp lời.
“Không biết tiền bối có gì muốn nói với bọn ta? Xin cứ nói thẳng”..