Ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót?!
Ở trên Hoang Đảo!
Đế Nguyên Quân sử dụng bản mệnh kiếm ý của bản thân đánh ra năm đạo kiếm mang phân tòa sơn nhạc to lớn ra thành nhiều mảnh.
Chỉ trong một thời gian ngắn chưa đến năm tức hơi thở thì một tòa sơn nhạc sừng sững nay chỉ còn lại chưa đến ba phần.
Nhưng tảng sơn nhạc lớn cứ thế trượt xuống theo hướng của vết kiếp rồi đổ sầm khiến toàn bộ khu vực xung quanh bị rung chuyển một cách kịch liệt.
Không chỉ có thế, một phần lớn của hoang đảo này giống như bị nhô lên và một phần thì hạ sâu xuống giống như bị mất cân bằng.
Đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn phần gốc còn lại của tòa sơn nhạc thì khẽ nhíu mày.
Hai đầu ngón tay hợp chỉ và ngưng kết một lượng chân nguyên cực kỳ khủ ng bố.
Sau đó, đầu ngón tay khẽ hương lên rồi di chuyển lên cao thì phần sơn nhạc còn lại từ từ bị nhấc bổng lên không trung khiến ai ai cũng phải há hốc mồm và không thể tin được.
Trong mắt họ, Đế Nguyên Quân lúc này giống như tôn thần nhân có thể dùng lực lượng của bản thân và ý niệm để nâng phần gốc của cả tòa sơn nhạc cao hơn ba mươi trượng và dài gần tới một trăm trượng.
Biết cảnh giới phân ra cũng có mạnh yếu nhưng mà biến thái đến mức này thì trong đám người không có ai có thể làm được.
Ngay cả Lâm Tuyết Nhi cũng cẳng thể, tuy thực lực của cô mạnh hơn nhưng về trình độ sử dụng lực lượng của bản thân và ý niệm thì cô còn kém hắn một đoạn rất xa.
Nhìn gốc tòa sơn nhạc bị nhấc bổng để lộ một cái hố lớn khiến cả năm người phải há hốc mồm không thể tin được.
Nhìn hắn một tay nhấc bổng được một thứ nặng nề giống như không có gì khiến ai ai cũng phải giật mình kinh hãi.
“Đây còn là lực lượng của Tinh Cực cảnh hay sao? Dĩ khí ngự vật thì ta nghe đã nhiều rồi nhưng để đạt tới trình độ và đẳng cấp như này thì tuyệt đối không thể?”
La Thiên ngẩng đầu nhìn lên cao thì rùng mình một cái, khóe miệng khẽ run lên rồi thốt ra.
“Ta tự hỏi, Nguyên Quân công tử còn là con người nữa hay sao?”
“Đúng thật là khó tin, nếu như không chính mắt nhìn thấy thì với trình độ như thế này có nói là Hóa Cảnh thì ta cũng tin?”
Thanh Lương các chủ nở một nụ cười đầu sự phấn khích trên gương mặt.
Hắn tuy chẳng còn cảm thấy lạ lẫm trước thực lực của Đế Nguyên Quân nhưng từ đầu cho đến giờ vẫn cảm thấy không thể tin được giống như lúc vừa mới gặp.
Còn Vân Diệp và Dực Hoành thì chết đứng tại chỗ, cả hai ngẩng đầu nhìn lên cao mà không thể khép miệng của mình lại.
Lúc trước khi biết hắn, trong đầu cả hai người chỉ biết Lý Mộ Viên là người đáng sợ và mạnh nhất ở trong bí cảnh.
Nhưng trong mắt họ hiện tại thì Lâm Tuyết Nhi và Đế Nguyên Quân mới là người khiến cả hai có cảm giác sâu không thể lường được.
Khác với Lâm Tuyết Nhi, một người có thực lực cực kỳ mạnh, nếu như so với cùng cảnh giới thì gần như cả bí cảnh này chẳng có một ai có thể sánh ngang được với cô.
Ngay cả tên thiên kiêu vừa mới nổi thời gian gần đây của Hồng gia cũng không thể sánh bằng.
Còn Đế Nguyên Quân thì khác, mặc dù thực lực yếu hơn nhưng lại khiến cả hai cảm thấy hắn còn mạnh hơn.
Hắn không phải mạnh về thực lực nhưng về những thủ đoạn thông thần, một người vừa có thực lực và vừa sở hữu những thủ đoạn kinh khủng như thế này mới đáng sợ nhất.
Lúc này, Đế Nguyên Quân một tay nâng phần gốc của tòa sơn nhạc lên cao.
Chỉ thấy hắn vung mạnh tay hướng lòng bàn tay lên cao một cái thì thình lình từ đâu xuất hiện hai đạo, một thiên thủ từ trên cao đánh xuống và một địa thủ từ dưới đánh lên.
Oanh!
Chỉ thấy hai đại thủ hướng thẳng về phía nhau mà đánh và đồng thời nghiền ép gốc sơn nhạc vào trong tay giống như đang bóp nát một miếng đậu hũ.
Khóe miệng khẽ run lên một cái, Đế Nguyên Quân quát.
“Hợp”.
Ngay lập tức, hai đại thủ siết chặt lại rồi đang chéo từng đầu ngón tay lại với nhau và từ trong miệng hắn bắn ra từng đạo phù chú dung nhập vào trong đại thủ.
Chỉ thấy phù chú cuốn chặt lấy thứ ở trong đó rồi ánh lên một đạo quang mang sáng chói và cùng với đó là một cổ linh khí cực kỳ nồng đậm quét ra xung quanh giống như một cơn phong bạo sẵn sàng thổi bay mọi thứ chắn đường.
Sau đó không lâu, Đế Nguyên Quân vung tay thu lại đại thủ và để lộ thứ ở bên trong là một đầu linh mạch dài khoảng chừng hai mươi trượng và rộng khoảng chừng 3 trượng.
Nếu bình thường để linh mạch ra ngoài không khí thì sẽ bị linh khí ở xung quanh kéo đi hết nhưng vì có phù chú phong bế và cưỡng ép đông kết hình dáng mới ngăn được việc linh mạch bị hao tổn.
Vung tay thu lấy linh mạch vào trong giới chi, Đế Nguyên Quân quay người đằng không đi xuống.
Ngay khi hắn vừa đặt chân xuống thì ánh mắt của đám người nhìn hắn và muốn hỏi hắn chuyện vừa rồi nhưng không thể nói nên lời.
Bởi vì họ biết, thứ đó và ý định của Đế Nguyên Quân là gì nên mới không thốt ra.
Và bây giờ họ mới biết, thứ đáng giá nhất ở trong bí cảnh không phải là linh đan diệu dược mà chính là truyền thừa và linh mạch.
Với truyền thừa có thể biến một người từ phàm nhân trở thành cường giả đỉnh tiêm còn linh mạch lại có thể khiến cả một gia tộc, một tông môn bước lê n đỉnh cao danh vọng và thực lực.
Nhìn dáng vẻ kinh hãi cùng không thể tin hiện lên trên gương mặt, Đế Nguyên Quân đã đoán được ý định của những người này là gì nhưng hắn không có nói ra mà chỉ nở một nụ cười nhẹ xem như câu trả lời.
Dứt khoát quay người, Đế Nguyên Quân hướng mắt nhìn ra xa rồi thở dài một hơi.
“Bí cảnh sắp mở lối ra, đây cũng là lúc để giải quyết tất cả mọi chuyện? Để Lý Mộ Viên sống sót và đạt được kỳ ngộ lớn nhất từ trước cho đến giờ thì chắc hắn đang hứng khởi và tự tin vào thực lực của bản thân?”
“Ta tự hỏi, một kẻ cao ngạo như hắn sẽ có cảm giác như thế nào khi bản thân đang ở trên mây xanh lại đột ngột rơi xuống vực thẳm?”
“Đi thôi”.
Đạp không phi hành, cả sáu người thẳng hướng một đường rời đi.
Cùng lúc này, tại trong Kim Tự Tháp!
Một bóng nữ tử thướt tha đang ngồi dựa mình ở trên bảo vị và ánh xa xăm hướng nhìn ra xa giống như đang nhìn thấu thế gian vạn vật.
Người đó không một ai khác ngoài Thương Thiên Đại Đế!
Trên mắt cô hiện lên vẻ xa xăm cùng có chút đượm buồm, đôi môi cô khẽ run nhẹ một cái rồi thở dài.
“Đến lúc rồi sao? Đúng là Tiên Diễn lão nhân có khác? Xét về phương diện xuy xét nhân quả, dự đoán tương lai thì ta không bằng ngươi?”
“Người đó cuối cùng cũng đã tới, rồi sẽ có người đến đưa ta cùng chúng tiên thoát khỏi chốn lao ngục này? Dù sao thì chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ sụp đổ nhưng trước một trăm, một ngàn hay một vạn năm thì đều là trước”.
“Nhưng ngươi có điều vẫn chưa nhìn thấu và đó cũng là điều đáng tiếc nhất.
Tương lai, thứ mà ta và ngươi đã từng thấy sẽ thay đổi, bánh răng của hiện tại đã không còn giống trước nữa”.
“Ta không biết chuyện này có phải là tốt hay xấu nhưng chung quy thì vẫn không thể thoát khỏi suy tính của người? Ta nói có đúng không Chân Tổ?”
“Nếu như những suy nghĩ của ta là đúng thì thế cục của cả chư thiên, tiên giới, tu chân giới vẫn nằm trong tay người.
Tuy không biết người đang toan tính, mưu cầu cái gì nhưng đã có nhân tố khác biệt xen ngang rồi?”
“Ta tự hỏi, bàn cơ mà ngươi dùng hàng ức vạn năm bày bố bị một người phá thì sẽ như thế nào? Phận ta làm cờ chỉ biết nghe theo, còn một quân cờ vừa mới hiện thế và cũng là chìa khóa để ta phá tan bàn cờ của ngươi?”
“Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ gặp lại nhau? Ta từ trước đến giờ vẫn luôn thất bại nhưng ta đặt cược vào lần này, đặt cược vào quân cờ sáng nhất và mạnh nhất trong tay ta? Đến lúc đó ngươi cũng đừng quá kinh hãi vì thế cục khốn kiếp do ngươi tạo ra sẽ bị ta phá vỡ”.
“Ngươi hãy đợi đấy?”.