Vẫn tại hang động trước đó, Đế Nguyên Quân sau khi thu được ba khỏa Tam Túc Linh Quả thì rời đi ngay lập tức mà không kịp nghĩ ngơi tỉnh dưỡng.
Sở dĩ hắn gấp gáp như vậy là vì bản thân trải qua trận chiến nên đã hao hụt tám chín phần chân nguyên trong cơ thể và hắn sợ đỗng tĩnh lớn sẽ thu hút đám hung thú ở xung quanh.
Đúng như những gì hắn nghĩ đến, sau khi hắn rời đi không lâu thì có hai đầu ngũ cấp sơ giai hung thú lao đến và khí tức trên người chúng còn mạnh mẽ hơn cả Tê Ngưu ban nãy.
Nếu như hắn chậm chân thêm một lúc nữa thì hậu quả quả thật khôn lường.
Tạo ba vòng trận pháp hỗ trợ ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân nhìn ba khỏa linh qua đang trôi nổi ở trước mắt thì thở nhẹ một hơi và ánh mắt hắn hiện lên vẻ tiếng nuối.
“Thật đáng tiếc, có Tam Túc Linh Quả nhưng không có những loại linh dược khác và cũng không thể luyện đan vì không thể sử dụng tinh thần lực? Nếu như luyện thành đan được thì cảnh giới của ta có thể nhập đến đỉnh phong rồi?”
“Tuy hơi tiếc khi sử dụng như thế này nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải dùng nó.
Một nơi nguy hiểm như thế này thì ta không thể mạo hiểm và lãng phí thời gian thêm nữa?”
“Tuy không biết bí cảnh sẽ đóng lại lúc nào nhưng trong vòng hai năm phải đột phá Tinh Cực cảnh? Chỉ có như thế thì ta mới có thể thì ta mới tùy ý hoạt động ở nơi này được?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bình ổn khí tức của bản thân rồi tiến vào trạng thái thiền định.
Chỉ thấy tay hắn đưa ra trước ngực rồi bắt đầu kết ấn và sau đó, một tôn Côn Bằng với cơ thể cao hơn bốn trượng hiện lên, nó đưa mắt nhìn ba khỏa linh quả rồi ngẩng đầu rống lớn một tiếng.
Há rộng miệng, Côn Bằng một hơi nuốt chửng ba khỏa linh dược rồi bắt đầu luyện hóa.
Dần dần, linh khí và dược lực bị nghiền ép và hóa thành đừng dòng tinh quang từ trên cơ thể nó đổ dồn về phía Đế Nguyên Quân.
Cảm nhận dòng linh khí nồng đậm xộc thẳng vào trong cơ thể và hướng thẳng đến đan điền với một tốc độ nhanh đến chóng mặt thì khiến hắn cảm thấy có chút đau đớn.
Đế Nguyên Quân khẽ cau mày, hắn cảm giác đan điền không thể thôn phệ kịp và khiến linh khí nồng đậm len lỏi khắp nơi trong cơ thể khiến hắn nhớ lại ma khí lần trước.
Cảm giác cơ thể giống như một quả bóng đang bị bơm đầy hơi, Đế Nguyên Quân cắn răng và dốc hết toàn bộ lực lượng để bình ổn.
Dần dần, cái cảm giác căng phồng, đau nhức đó dần tan biến và thay vào đó là một cảm giác thoải mái vô cùng.
Chân nguyên khô cạn đang hồi phục với một tốc độ nhanh đến chóng mặt và đan điền đang bành trướng liên tục.
Khí tức trên người bộc phát ra ngoài tạo thành từng đợt phong bạo mang theo một cổ uy áp cực kỳ bá đạo.
Khí tức của hắn lúc trước đã bá đạo rồi và nay lại càng mạnh mẽ hơn thế nữa.
Luyện hóa chưa hết toàn bộ nhưng hắn cảm giác bản thân lúc này cực kỳ thoải mái do chân nguyên đang được kết tinh lại thêm một lần nữa để tinh thuần hơn trước và thực lực đang tăng lên không ngừng.
Thời gian thấm thoát qua đi, Đế Nguyên Quân bế quan cũng đã được một thời gian.
Tuy việc luyện hóa không tốn quá nhiều thời gian, bên cạnh đó thì hắn nhận thấy thực lực của bản thân hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều và thương pháp trong tay hắn hiện tại không thể bộc phát được thực lực hiện có.
Nhưng, hắn từ trước đến giờ chỉ chăm chăm vào việc luyện kiếm nên kiếp pháp trong đầu hắn có rất nhiều, còn thương pháp thì chỉ lác đác một vài cái mà thôi.
Tuy biết tương đối ít nhưng đa phần đều có phẩm cấp Thiên giai trở lên và với thực lực của hắn thì cao lắm cũng chỉ có thể sử dụng được đến Địa cấp mà công pháp có cấp bậc này thì gần như không có.
Chính vì thế, Đế Nguyên Quân dùng thời gian gần nửa năm này bế quan và suy diễn ra những bộ thương pháp ở trong đầu.
Dựa theo chiêu thức của những bộ thương pháp Thiên giai trở lên và thương ý, hắn phát hiện tất cả đều có một điểm chung hết sức kỳ lạ.
Không giống như kiếm chiêu có nhiều dạng và có nhiều điểm chung nhưng thương pháp chỉ có một điểm chung duy nhất đó chính là “Giản”.
Tuy chỉ có một nhưng sự thể hiện của nó lại nhiều vô cùng.
Trong đầu hắn, hàng loạt thương pháp từ tầm thường đến bá đạo đều hiện lên giống như những hoạt ảnh đang thể hiện trước mắt và hắn có thể nhìn thấu được hết tất cả mọi thứ.
Những điểm yếu, những hạn chế và những sai lệch rồi cải tiến thêm nhiều lần.
Giản ở đây đang chỉ đến sự tồn tại, mạnh mẽ, điên loạn và từ những thứ phức tạp, rườm rà đều được lược bỏ hết tất cả rồi thay đổi những thứ khác để khiến chiêu thức đơn giản hơn rất nhiều nhưng vẫn giữ được uy lực vốn có.
Bên cạnh đó, Đế Nguyên Quân còn đi ngược lại với tất cả.
Người tu luyện thì lấy khí để ngộ ra ý và thể hiện ý nhưng còn hắn thì sử dụng ý để thôi diễn thương pháp, mượn thương ý để tạo ra công pháp dành riêng cho hắn.
Mượn từ “Giản” và mượn thương ý, Đế Nguyên Quân ngộ ra được chân ý thương pháp của bản thân nên việc tạo ra công pháp sẽ khó khăn, phức tạp và tiêu tốn thời gian hơn rất nhiều.
Nhưng bù lại thì công pháp được tạo ra sẽ phù hợp với hắn nhất và uy lực bộc phát cũng sẽ mạnh nhất.
Đối với người khác thì những bộ công pháp có phẩm giai càng cao thì sẽ càng mạnh nhưng đối với hắn thì thứ phù hợp với bản thân nhất mới chính là công pháp hoàn hảo và mạnh mẽ nhất.
Dần dà, thuong pháp trong đầu được hình thành rồi trải qua hàng ngàn hàng vạn lần thôi diễn và cuối cùng chính là thành phẩm cuối cùng.
Gần nửa năm, Đế Nguyên Quân dùng hết khả năng của bản thân nhưng chỉ tạo ra được một bộ thương pháp.
Nhưng thương pháp này đặc biệt ở chỗ không có bất kỳ chiêu thức và cách thức cố định nào cả.
Mặc dù có cùng một tên gọi nhưng tùy vào hoàn cảnh và tùy vào trận chiến diễn ra thì thương pháp sẽ được thi triển sao cho phù hợp và tối ưu nhất có thể.
Điều đặc biệt nhất của bộ thương pháp này tính là tùy vào hắn, chỉ cần thực lực hắn càng mạnh và thương ý càng được tôi luyện thì phẩm cấp của công pháp này sẽ cao lên giống như không có điểm dừng.
Tuy cấp bậc chỉ là Địa cấp thương pháp nhưng uy lực được thực hiện ở trong tay Đế Nguyên Quân lại mạnh hơn so với những bộ công pháp đồng giai.
Thậm chí còn mạnh hơn thế nhiều lần nữa.
Một bộ thương pháp đi lại tất cả? Không còn phân tiểu cảnh, không phân thành đại cảnh, không phân cấp bậc mà thay vào đó là mạnh yếu dựa trên thực lực của hắn!
Chính vì sự khác lạ đó nên bộ thương pháp này chính là thứ đặc biệt nhất từ trước cho đến giờ và cũng là thứ duy nhất!
Tên gọi của bộ công pháp độc nhất tại tu chân giới được đặt là “Trường Sinh Đế Nguyên” và hiện tại thì hắn chỉ mới tạo ra được một thức duy nhất là “Diễn Ý Thương Sinh”.
Với “Diễn Ý Thương Sinh”, Đế Nguyên Quân có thể tùy ý thi triển chiêu thức dựa vào mọi ý định của bản thân và hắn cũng chẳng cần đến thương ý để gia tăng uy lực nữa bởi vì thương pháp này đã bao hàm cốt ý ở bên trong.
Hai mắt từ từ mở ra, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một tiếng thì trên người hắn bộc phát một cổ khí tức cực kỳ bá đạo, cùng với đó là một cổ thương ý dạt dào tản mát ra xung quanh và cuồn cuộn giống như tứ hải.
Từ từ đứng dậy, Đế Nguyên Quân từ từ đưa tay kết ấn ở trước ngực rồi hợp hai đầu ngón tay lại với nhau và sau đó là hư ảnh một thanh trường thương dần hiện lên sau lưng hắn.
Hai mắt nhắm chặt lại, Đế Nguyên Quân thả mình và mừng tượng đối thủ đang đứng trước mắt chính là bản thân hắn nửa năm trước.
Không hẹn mà đến, Đế Nguyên Quân và hư ảnh đồng thời vung tay hiệu triệu thanh trường thương lao thẳng vào nhau và giao phong một cách quyết liệt.
Kể từ đầu, hư ảnh đã dốc hết toàn bộ thực lực của bản thân và tấn công liên hồi nhưng hắn lúc này lại trở nên thư thái vô cùng.
Đi giữa công kích, hắn lách người qua một bên để tránh né và sau đó là bước từng bước đi về phía trước.
Cùng với đó, thanh âm Đế Nguyên Quân đột nhiên vang vọng khắp cả hang động, nghe qua thì đầy chỉ là một loại pháp quyết nào đó nhưng nó lại ẩn chứa một lượng cốt ý thâm sâu vô cùng.
“Thương thiên tại hạ,
Hoành tảo thiên quân.
Trường Sinh áo nghĩa,
Ta tựu Đế Nguyên”.
Hai mắt thình lình trừng lớn, Đế Nguyên Quân vung tay chỉ thẳng về phía hư ảnh rồi quát lớn một tiếng.
“Thương Sinh Đế Nguyên, Diễn Ý Thương Sinh!”
Ngay tức khắc, hư ảnh trường thương ở sau lưng hắn đột nhiên rung chuyển một cái và trên bề mặt nó hiện lên từng vết nứt lớn nhỏ làn ra xung quanh.
Ngay trước khi vỡ nát, thanh trường thương lao thẳng về phía hư ảnh nhanh đến mức mà không thể tránh kịp và bị đâm xuyên qua cơ thể.
Nhìn hư ảnh tan biến và thanh trường thương phá toái thành hàng trăm mảnh nhỏ, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi và nói.
“Uy lực một chiêu này quả là đáng sợ và mức độ tàn phá cũng không phải dạng vừa? Chỉ sợ phẩm cấp của Tử Huyền hiện tại cũng không thể chịu được và vỡ thành từng mảnh”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu cười khổ một tiếng rồi thở dài thốt ra.
“Cũng đúng mà thôi, một kích này sử dụng gần như toàn bộ thực lực của ta để thi triển nên hao tổn là cực kỳ lớn.
Với thực lực của ta hiện tại thì chỉ sử dụng được một lần mà thôi”.
“Nếu như không gặp phải chuyện gì cấp bách thì tuyệt đối không được sử dụng”.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân dường như nhớ đến chuyện gì đó thì giật mình một cái.
“Mải mê vì công pháp mới mà ta quên mất chuyện quan trọng khác?”
“Tuy cảnh giới chỉ tăng lên được ba tiểu cảnh nhưng đối với ta hiện tại đã đủ dùng rồi? Ban đầu ta còn lo ngại hung thú ngũ cấp sơ giai nhưng còn bây giờ thì khác rồi? Muốn gi ết chết một đầu thì cũng chỉ tốn một phần sức lực mà thôi?”.