Rời khỏi hang động, Đế Nguyên Quân tiếp tục đi đến thung lũng trước đó.
Nhưng đáng tiếc thay, hắn tốn gần mười ngày để tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện được bất cứ cơ duyên nào phù hợp với hắn cả.
Mặc dù vẫn có nhưng những gốc linh dược đó còn có cấp bậc rất thấp, hoặc cao hơn một chút thì có hung thú thủ vệ với thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều.
Biết ngoài này không có thứ gì phù hợp, Đế Nguyên Quân phát động Ẩn Thân Phù để che giấu khí tức của bản thân và đi thẳng về phía chân núi.
Đứng ở dưới chân nhìn lên, Đế Nguyên Quân cảm nhận lượng linh khí ở nơi này phát ra ngoài thì không khỏi há hốc mồm.
Tuy không mạnh bằng linh mạch ở trong các tông môn lớn nhưng linh mạch ở đây nồng đậm hơn ở bên ngoài rất nhiều.
Cảm nhận linh khí lượn lờ, trong mắt Đế Nguyên Quân hiện lên vẻ tham lam.
“Bằng mọi giá phải thu được đầu linh mạch này? Chỉ cần có nó ở trong tay thì tốc độ tu luyện của ta sẽ nhanh hơn trước gấp nhiều lần”.
Bước chân đi l ên đỉnh núi, Đế Nguyên Quân cảm thấy bầu không khí xung quanh dần có chút thay đổi và khiến hắn có cảm giác gì đó hơi khác lạ.
Trong đầu hắn lúc này tự hỏi, một nơi có linh khí nồng đậm như thế này mà không có bất cứ đầu hung thú nào cả.
Thậm chí, con đường đi l ên đỉnh núi còn suôn sẻ hơn những gì mà hắn suy nghĩ từ ban đầu.
Càng đi lên cao, Đế Nguyên Quân càng cảm thấy dễ dàng và suôn sẻ đến mức khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
Cảm nhận mọi thứ thật kỹ càng và thật cẩn thận nhưng hắn gần như không phát hiện bất cứ thứ gì lạ thường ở xung quanh.
Càng đi lên thì linh khí càng ngày càng nồng đậm và trở nên bạo loạn hơn rất nhiều.
Cảm giác này giống như hắn đang bước lại rất gần với linh mạch, nó vẫn giống như thế khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy bản thân nhỏ bé và đang hòa mình ở trong đó vậy.
Đứng ở trên đỉnh núi, Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao nhìn xuống một vết nứt lớn sâu thẳm và tối tăm ở ngay chính giữa.
Hắn đứng trên đó một hồi lâu và cảm nhận lượng linh khí giống như phong bạo thổi ra từ dưới vết nứt.
Bất giác, trên gương mặt hắn lăn xuống một hạt mồ hôi lạnh và không thể giấu được sự kinh ngạc cùng nụ cười đầy phấn khích ở trên gương mặt.
“Này này, đừng đùa như thế chứ?”
“Linh mạch của những tông môn lớn đều trải dài bao phủ cả một vùng rất rộng và lượng linh khí phát ra rất nồng đậm.
Nhưng mà…”.
“Linh mạch này tuy không rộng được như thế nhưng mà mật đồ linh khí nồng đậm này không thể xem thường được? Cả một tông môn cùng sử dụng thì vẫn còn hơi kém một chút nhưng chỉ có ta sử dụng thì kết quả lại khác hẳn”.
“Dựa vào linh mạch này thì ta sẽ không lo việc thiếu tài nguyên tu luyện nữa rồi?”
Bất chợt, hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân nhíu chặt lại và ánh mắt hiện lên sự ngưng trọng.
“Tuy tốt là thế nhưng để thu phục được nó không phải chuyện dễ dàng? Với tình hình hiện tại thì ta chỉ có thể cưỡng ép di dời cả tòa sơn nhạc này đi cùng là dễ dàng hơn rất nhiều nhưng với thực lực của ta hiện tại vẫn còn quá yếu để có thể làm được điều đó, nếu như cảnh giới ta đạt tới Tinh Cực cảnh thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn không ít”.
Đứng ở trên cao nhìn ra xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn về phía Kim Tự Tháp rồi nhìn những nơi khác rồi nở một nụ cười, nói tiếp.
“Cần gì đan dược, truyền thừa? Với ta hiện tại thì linh mạch này chính là cơ duyên to lớn nhất?”
“Việc tu luyện bây giờ có thể sẽ tiêu tốn thời gian nhiều hơn so với những gì ta dự tính nhưng kết quả nhận lại thì khỏi phải bàn.
Cứ quyết định như vậy đi?”
Đi xung quanh đỉnh núi, Đế Nguyên Quân ném ra từng mai linh thạch ở khắp mọi nơi rồi vung tay kết ấn ở trước ngực.
Men theo những gì mà hắn lẩm nhẩm thì ba vòng trận pháp thình lình hiện lên và bao trùm toàn bộ đỉnh núi.
Với Dẫn Linh Trận sẽ thu hút toàn bộ linh khí phong bạo toát ra từ khe nứt, Tụ Linh Trận sẽ tích tụ lượng linh khí nồng đậm lại với nhau để giúp hắn luyện hóa và cuối cùng chính là Phong Linh Trận với khả năng phong bế, ngăn linh khí thoát ra ngoài.
Nhìn ba đại trận pháp dần ổn định và linh khí ở xung quanh ngày một nồng đậm, Đế Nguyên Quân không chần chừ thêm nữa liền ngồi xuống.
Chỉ thấy hắn đưa tay kết ấn ở trước ngực và cùng với đó là phát động Côn Bằng Công Đồ lên đến cực điểm.
Ở sau lưng hắn, một tôn Côn Bằng thân cao bảy trượng và dài gần hai mươi trượng đang gồng mình.
Nó cảm nhận lượng linh khí nồng đậm ở xung quanh thì phấn khích ngẩng đầu rống lớn một tiếng khiến cả tòa sơn nhạc rung lên một cách kịch liệt.
Men theo mỗi lần chấn động cánh, toàn bộ linh khí ở trong đại trận như hóa thành từng cơn gió lốc di chuyển ra khắp mọi nơi.
Trước khi thôn phệ, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn hư ảnh Côn Bằng thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Để ngươi kẹt lại hư ảnh này một thời gian rồi? Đã đến lúc cho ngươi một nhục thân, tuy đây không phải nhục thân chân chính nhưng ta đảm bảo sau này sẽ biến ngươi trở thành một sinh vật đứng ở trên đỉnh cao?”
“Đã đến lúc để Côn Bằng Công Đồ đột phá giới hạn nhập tới trung thành?”
Ngay khi vừa dứt lời, hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ nhắm chặt lại, tay phải đưa lên kết ấn ở trước ngực và khóe miệng thì đang lẩm nhẩm không ngừng.
Qua những đợt pháp quyết, thì hư ảnh Côn Bằng đang bay lượn ở trên không bỗng hiện lên những vết nứt và đang tỏa ra một vầng tinh quang sáng chói bao phủ cả một vùng rộng lớn.
Rống!
Men theo tiếng rống lớn đầy phấn khích đó, những vết nứt trên cơ thể nó dần bong hết cả ra rồi rơi xuống thành từng mảng và từ từ tan biến trong không khí.
Đợi đến khi lớp vỏ bọc bên ngoài tán hết thì nhục thân Côn Bằng một lần nữa được ngưng tụ.
Nó bây giờ không còn là hư ảnh nữa mà hoàn toàn trở thành một sinh vật với dạng sống thuộc linh thể nhìn vừa giống hư và vừa giống thực.
Chấn động bốn cái cánh bay lên cao, Côn Bằng thỏa mình uốn lượn trông thoải mái giống như một con chim vừa được thả ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám hung thú ở phía bên dưới thung lũng và khắp nơi ở trên Hoang Đảo đều cảm nhận được một cổ khí tức đến từ thái cổ.
Tuy khí tức này vẫn còn rất mỏng yếu nhưng đối với chúng thì đây chính là một thứ áp chế vô hình nào đó và khiến chúng không thể không cúi đầu.
Nhìn nhục thân Côn Bằng hiện tại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Thế gian người đời chỉ xem Long Phụng là chí cao hung thú nhưng có mấy ai biết những loài thái cổ hung thú khác còn mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.
Côn Bằng là một loại hung thú hỗn mang, một dạng sống tồn tại giống như thần, sở hữu khả năng có thể thôn thiên nuốt địa và có thể sánh ngang được với những thái cổ hung thú khác”.
“Ở thế giới ngoài kia chắc hẳn sẽ có rất nhiều dạng Côn Bằng khác nhau nhưng với ngươi thì chính là thứ đứng trên tất cả, thậm chí thần thú còn phải xếp dài ở dưới chân ngươi?”
“Thân thể, sinh mệnh của ngươi là do ta tạo thành, sức mạnh do đan điền ta quy định.
Chỉ cần ta còn sống thì cơ thể bất tử bất diệt, không có một ai có thể tiêu diệt”.
“Cùng với cảnh giới của ta tăng lên thì thực lực của ngươi cũng sẽ tăng lên một cách chóng mặt.
Với hung thú thì tu luyện cần thời gian dài đằng đẵng, còn ngươi thì giống như ta, tu luyện dễ dàng hơn rất nhiều”.
“Sẽ sớm thôi, ta dẫn ngươi vượt qua khỏi vũng nước nhỏ này và đi ra biển lớn, đến lúc đó thì ngươi tha hồ mà thể hiện uy năng của mình?”
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân đưa tay cảm nhận linh khí nồng đậm đang vờn ở xung quanh thì lên tiếng.
“Đến lúc bế quan đột phá rồi”.
Ý niệm vừa động, tôn Côn Bằng há rộng miệng, từ trong miệng nó hiện ra một vòng xoáy hút màu đen trông giống như một cái hố đen đang thôn phện linh khí một cách nhanh chóng.
Với việc cảnh giới của Côn Bằng Công Đồ đã được tăng lên thì khả năng thôn phệ cũng như tốc độ luyện hóa của Côn Bằng đã mạnh hơn rất nhiều và chân nguyên được ngưng tụ cũng tinh thuần và nồng đậm hơn trước không ít.
Cảm nhận từng đợt chân nguyên dung nhập vào cơ thể, Đế Nguyên Quân không kiềm chế được mà run lên.
Hơn một năm sau!
Ở bên ngoài Động Không Đáy!
Bóng dáng hai người trung niên thân mang trọng thương đang cật lực chạy trốn và sau lưng họ là một nhóm khoảng năm mươi cường giả với khí tức trên người phát ra đều là Thiên Địa cảnh cao tầng và ba tên dẫn đầu lại có cảnh giới Tinh Cực cảnh.
Hai người đang bỏ chạy đó không ai khác chính là La Thiên và Thanh Lương các chủ.
Cả hai người đang ẩn mình để tu luyện và tưởng chừng mọi chuyện sẽ ổn hơn nhưng không ngờ được việc bị Lý Mộ Viên phát hiện sớm đến như vậy.
Lý Mộ Viên phái người dẫn theo thế lực của mình đuổi giết cả hai người trong nhiều ngày và khiến họ gặp không ít khó khăn.
Tuy đã chống trả, giết chết không biết bao nhiêu người nhưng bọn chúng cứ kéo đến không ngừng và khiến sức lực của họ bị bòn rút rất nhiều mà không thể hồi phục lại được.
“La Thiên, Thanh Lương các chủ? Hai ngươi còn tính chạy đến bao giờ?”
Thanh âm của một vị lão giả vang vọng từ sau lưng mang theo lực lượng Tinh Cực cảnh mạnh mẽ buông xuống.
“Nếu hai ngươi chịu quỳ xuống đầu hàng, cầu xin và cam nguyện đầu hàng thì Lý gia chủ chắc chắn sẽ tha chết.
Các ngươi cũng giống như ta, đều vào bí cảnh để tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng hai ngươi thì sao, cơ duyên có nhưng không thể lấy mà chỉ biết lẩn trốn và bỏ chạy?”
“Hà cớ gì phải sống trốn chui trốn lủi như thế này? Đầy hàng đi?”
“Câm miệng”.
Đáp lại, La Thiên cắn răng tức giận quát lớn.
“Ngươi chỉ là con chó trung thành của Lý Mộ Viên mà thôi? Ngươi bây giờ đang gắng giảng đạo lý cho ta? Đừng khiến ta khinh thường các ngươi hơn nữa?”
“Ta cho dù có chết cũng không quy phục giống như các ngươi?”
Một vị lão giả khác lên tiếng quát lớn.
“Ngươi đến bây giờ rồi mà còn già mồm?”
“Để ta xem các ngươi còn chạy được đến bao giờ? Sau lưng thì có ta, trước mắt thì chỉ có Động Không Đáy? Ngày tàn của hai ngươi đến rồi, nạp mạng đi?”
Thanh Lương các chủ tức giận đứng lại, tuy trên người hắn mang không ít thương tích và khí tức Tinh Cực cảnh đang suy yếu nhưng khí thế toát ra lại khiến người khác phải dè chừng.
“Muốn giết ta? Ngươi không có bản lĩnh đó?”
“Đi vào Động Không Đáy hay đối đầu với các ngươi thì cũng là chết? Nếu đã không còn đường sống thì ta liều với các ngươi”.
“Cá chết thì lưới rách? Đến đây?”.