Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 429: Căn Dặn





Đối diện ánh mắt với Ám Nhật Ma Hổ, Đế Nguyên Quân đứng chắn ngay trước người Lâm Tuyết Nhi và dùng ánh mắt tràn đầy sự ngưng trọng nhìn nó.
Hắn không thể ngờ đến được việc bản thân sẽ gặp phải ngũ cấp hung thú ngay khi vừa đặt chân đến bìa rừng.
Không chỉ có thế, điều khiến hắn cảm thấy lo lắng hơn chính là đám hung thú đang truy đuổi ở đằng sau.
Tuy cả hai người đã đặt chân vào lãnh địa của Ám Nhật Ma Hổ nhưng từ đầu cho đến cuối thì nó cũng chẳng có bất cứ phản ứng nào cả.
Giống như nó chẳng thèm để tâm đến hai người.
Nhưng…
Một khi đám hung thú ở đằng sau đồng loạt xông đến và đi vào lãnh thổ của nó thì cả hai người không thể chịu đựng được trước sự tức giận của ngũ cấp hung thú.
Cảm nhận khí tức trên người Lâm Tuyết Nhi đang dao động, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, hạ thấp giọng nói.
“Đợi Ám Nhật Ma Hổ rời đi thì sử dụng Ẩn Thân Phù ngay lập tức và dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì gật đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự tin tưởng nhìn Đế Nguyên Quân đáp.
“Ta biết rồi”.
Cảm nhận khí tức của đám hung thú đang đuổi tới rất gần, Đế Nguyên Quân trực tiếp quay người, hít vào một hơi thật sâu rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay, sau đó giẫm mạnh chân nhảy lên cao đồng thời vung tay đánh về phía phương hướng đám hung thú.
Cảm nhận khí tức cường mãnh trên người Đế Nguyên Quân, Ám Nhật Ma Hổ chỉ liếc mắt nhìn qua rồi khịt mũi một cái trông khinh thường vô cùng.
Nó từ đầu cho đến cuối chẳng để tâm vì hai người trong mắt nó chỉ là con kiến bị giẫm chết bất cứ lúc nào.
Ở ngoài xa, đám hung thú cảm nhận có nguy hiểm đang đến gần thì ngẩng đầu rống lớn thành tiếng rồi sau đó hàng chục đầu ngưng tụ một lượng lớn lực lượng ở trong miệng rồi bắ n ra từng đợt kình khí đánh về phía quả cầu chân nguyên và Đế Nguyên Quân.
Oanh!
Quả cầu chân nguyên dễ dàng bị phá nát và xông thẳng về phía trước mà không bị bất cứ thứ gì ngăn cản.

Ngay khi công kích sắp sửa đánh trúng thì Đế Nguyên Quân đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn đám hung thú lộ ra vẻ kỳ dị.
Chỉ trong tích tắc, thân ảnh hắn đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Lâm Tuyết Nhi.
“Chuẩn bị”.
‘Có được không?’.
Ngẩng đầu nhìn lên, Đế Nguyên Quân nhìn từng đạo kình khí đang xông thẳng về phía Ám Nhật Ma Hổ với một tâm thái đầy mong chờ.
Từng hạt mồ hôi lạnh lăn dài trên gương mặt, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu nhìn về phía đầu hung thú.
Lúc này, Ám Nhật Ma Hổ cảm nhận thấy có không ít công kích đang hướng thẳng về phía mình thì đứng bật dậy, ánh mắt nó nhìn qua hai người lộ ra vẻ tức giận rồi chuyển hướng nhìn về phía đám hung thú ở ngoài xa.
Rống!
Ngẩng đầu rống lớn một tiếng, khí tức trên người Ám Nhật Ma Hổ giống như một đợt sóng thủy triều mãnh liệt quét ra xung quanh khiến cả một vùng rộng lớn bị bao trùm ở trong đó.
Chỉ mới khí tức trên người nó toát ra thôi cũng đủ để khiến cả hai người phải cảm thấy sợ hãi và một cảm giác rợn người len lỏi khắp nơi trong cơ thể.
Lâm Tuyết Nhi không kiềm chế được liền buột miệng thốt ra với thanh âm run rẩy đầy sợ sệt.
“Khí tức thật đáng sợ?”
Vươn mình đứng bằng hai chân, Ám Nhật Ma Hổ ngưng tụ một lượng lớn lực lượng vào hai chi trước rồi vung mạnh đánh ra hai đạo chân nguyên hình vòng cung hướng thẳng về phía công kích của đám hung thú.
Oanh!
Tuy phải đối mặt với công kích của nhiều đầu hung thú tứ cấp cao giai nhưng Ám Nhật Ma Hô không cảm thấy chút áp lực nào cả.
Nó chỉ đơn giản đánh ra hai đạo công kích liền có thể đẩy lùi được hết tất cả.
Ngay tại thời điểm va chạm, công kích của Ám Nhật Ma Hổ giống như một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng vừa có thể ngăn chặn vừa có thể phá tan được hết toàn bộ công kích của đám hung thú và tiếp tục đánh tới.

Đám hung thú ở ngoài xa lúc này cũng đã cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ám Nhật Ma Hổ nên có không ít đầu quay người bỏ chạy vì sợ hãi.
Còn hơn mười đầu tứ cấp đỉnh phong hung thú vẫn đứng ở lại và gồng mình chống đỡ.
Chỉ thấy chúng bộc phát hết toàn bộ lực lượng và gia tăng uy lực của công kích lên nhiều lần để chống đỡ.
Tuy cảnh giới đã đạt đến ngưỡng cửa và có ưu thế về số lượng nhưng thực lực giữa tứ cấp đỉnh phong và ngũ cấp lại cách biệt lớn đến như thế.
Mặc dù đã dốc hết toàn lực nhưng chúng chẳng thể ngăn cản được.
Công kích dần bị đẩy lùi, đám hung thú gồng mình chống đỡ cho đến cuối cùng.
Chúng không tiếc phải thiêu đốt tinh huyết của bản thân để cưỡng chế gia tăng thực lực tiệm cận đến ngũ cấp để tiếp tục chống đỡ.
Cảm nhận khí tức của đám hung thú đang tăng lên không ngừng, Ám Nhật Ma Hổ rống lớn một tiếng rồi gồng mình nhảy vút lên cao và xông thẳng về phía trước với một tâm thế hùng hổ, bá đạo.
Chớp lấy thời cơ, cả hai người đồng thời phát động Ẩn Thân Phù rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi đây.
Cả hai người mặc kệ trận chiến của đám hung thú sẽ có kết quả như thế nào vì dù sao đi nữa thì họ đều đã đoán được.
Cho dù đám hung thú kia thiêu đốt tinh huyết để gia tăng cảnh giới nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối của Ám Nhật Ma Hổ thì cũng bằng không.
Chạy vào trong khu rừng, cả hai người tìm đến một nơi tương đối an toàn rồi nhảy lên một cành cây cao ở gần đó.
“Tạm thời nghỉ chân ở đây đi”.
Đưa mắt nhìn xuống, Đế Nguyên Quân nhận thấy không có bất cứ hung thú nào ở xung quanh thì mới hạ cảnh giác xuống một chút.
Lúc này, ánh mắt hắn quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi và nói.
“Ta biết ngươi vừa rồi định dùng kim quang để đương đầu với những chuyện có thể xảy ra nhưng không nhất thiết phải làm thế.
Nếu vừa rồi ta ngươi chủ động thì Ám Nhật Ma Hổ sẽ không đứng yên nhìn ta như thế”.
“Ở trong tình cảnh đó nên ta cần phải suy xét thật kỹ nếu không sẽ phải trả một cái giá rất đắt”.
“Ta nói vậy không phải không tin tưởng vào thực lực của ngươi hiện tại nhưng đối mặt với ngũ cấp hung thú là điều không thể”.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân lên tiếng nói tiếp.
“Sẵn tiện, ta cũng có chuyện muốn nói về kim quang trong người ngươi?”
Lâm Tuyết Nhi hơi cúi đầu, gương mặt cô lộ vẻ bối rối và chủ động tránh ánh mắt của Đế Nguyên Quân, đáp.
“Ta cũng không hiểu bản thân lúc đó đang nghĩ gì nữa, cảm giác giống như kim quang trong người đang chủ động bộc phát ra ngoài.
Nếu như ngươi không ngăn cản kịp thời thì mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát”.
“Là lỗi của ta”.
“Chuyện này không phải do ngươi nên đừng tự trách bản thân, chuyện này nói ra có hơi khác với những gì mà ngươi biết nhưng ta trước sau gì cũng phải nói để tránh mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn”.
Đế Nguyên Quân làm ra dáng vẻ ngưng trọng nhìn Lâm Tuyết Nhi và nói với giọng điệu gắt gỏng.
“Nói ra thì có vẻ khó tin nhưng ngươi tuyệt đối không được sử dụng kim quang trước khi ta tìm ra được cách để khống chế?”
Lâm Tuyết Nhi giật mình, ánh mắt cô tràn đầy sự khó hiểu và có chút không mong muốn nhìn hắn.
“Tại sao lại như vậy?”
“Chắc ngươi cũng đã biết, kể từ khi ngươi đón nhận truyền thừa Thánh Hoàng và luyện hóa kim quang thì ngươi đã và đang thay đổi dần dần.
Ta không phải nói về thực lực và nói về tất cả mọi thứ?”
Hít vào một hơi thật sâu, Đế Nguyên Quân nhớ lại những gì Thánh Hoàng nói lúc trước thì lên tiếng.
“Sở dĩ ta nói như vậy là vì cơ duyên này quá to lớn và vượt ngoài tầm với nên ngươi hiện tại không đủ để có thể đón nhận hoàn toàn.
Bên cạnh đó là cổ điện, nó thân là một kiện chí bảo ở Tiên giới và kim quang nó tỏa ra vượt ngoài tưởng tượng của tu chân giới nên việc nó mang theo ý chí của bản thân cũng như ý chí của Thánh Hoàng tiền nhiệm”.

“Ta tuy không biết Thánh Hoàng có vai trò gì ở Tiên giới nhưng cổ điện vẫn đang cố để thao túng tâm trí ngươi thông qua việc sử dụng kim quang”.
“Chính vì thế nên ta muốn ngươi hãy cẩn trọng và tin tưởng ta, đợi ta tìm được cách thì ngươi có thể sử dụng thoải mái mà không gặp bất cứ trở ngại nào cả?”
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì cúi đầu, cô biết những gì hắn nói là không sai và cô cũng đã nhận thấy những sự thay đổi từ trong tâm trí.
Khi muốn gạt bỏ đi những suy nghĩ đó để quay trở lại thì bị một thứ lực lượng vô hình nào đó ngăn cản.
Cảm giác đó giống như bị nhốt ở trong một căn phòng kín với những bức tường trong suốt xung quanh.
Lâm Tuyết Nhi lúc này như một con chim bị nhốt ở trong lồng và bị người khác âm thầm thao túng từng chút một.
Nghĩ đến cái cảnh đó, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên rùng mình.
Cô không biết Đế Nguyên Quân biết chuyện này từ đâu nhưng những lời nói của hắn không sai một chút nào cả.
Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi không được tốt cho lắm, Đế Nguyên Quân đặt tay lên vai cô rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Lo lắng và nghi hoặc trong hoàn cảnh này là rất tốt nhưng để đảm bảo thì ta vẫn muốn ngươi hứa với ta chuyện này?”
Chìm sâu vào ánh mắt của Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy an tâm hơn hẳn và cái cảm giác khó chịu đó lúc này giống như đã biến mất hoàn toàn.
Tất cả mọi thứ trong mắt cô lúc này không có gì quan trọng và đáng tin hơn so với hắn.
Ánh mắt Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự tin tưởng nhìn hắn rồi vui vẻ gật đầu, đáp.
“Ta biết rồi, ta hứa”.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu cô bỗng vang lên một tiếng động lớn khiến tâm trí cô dần trở nên trống rỗng và những cơn đau điếng người truyền đến khắp nơi khiến sắc mặt cô đột ngột biến sắc rồi vô lực ngã vào lồng ngực Đế Nguyên Quân.
Ôm chầm lấy cô, ánh mắt hắn nhìn lên cao rồi thở dài một hơi.
“Thời gian này có lẽ sẽ gây cho ngươi không ít khó khăn nhưng ta tin ngươi có thể vượt qua được?”
“Ta bằng mọi giá sẽ tìm ra được cách và sẽ không bao giờ đánh mất ngươi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.