“Tuyết Nhi, ngươi tỉnh lại nhanh lên?”
Đế Nguyên Quân lay mạnh người Lâm Tuyết Nhi rồi lớn tiếng kêu gọi.
“Nếu như ngươi không chịu tỉnh lại thì ngươi sẽ bị kẹt ở trong đó vĩnh viễn?”
Chìm sâu vào trong u tối, Lâm Tuyết Nhi thả mình trôi nổi trên một dòng sông tĩnh lạnh với dòng nước dịu êm đang đẩy cô đi đến một vùng đất tăm tối không có một chút ánh sáng nào cả.
Đắm chìm trên dòng sông, Lâm Tuyết Nhi toàn thân không có một chút sức lực nào cả mà chỉ biết hé mắt nhìn bầu trời tối đen như mịt ở trên cao và dần buông bỏ hết tất cả.
Toàn thân cô lúc này gần như không thể cử động được và một cảm giác lạnh lẽo thấu tận tâm can dần xâm nhập vào trong cơ thể khiến cô tiến đến gần với tử vong hơn bao giờ hết.
Trôi theo dòng sông, Lâm Tuyết Nhi mơ hồ nghe thấy được những thanh âm vang vọng ở trong không gian mà không thể nghe thấy rõ.
Cô chỉ có cảm giác giống như có một ai đó đang kêu gọi cô với một thâm thái hết sức lo lắng.
“Là ai? Là ai đang gọi ta?”
Tâm trí dần trở nên mơ hồ, trí nhớ Lâm Tuyết Nhi lúc này cũng dần trở nên mù mịt không còn nhớ được bất kể thứ gì nữa, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không còn nhận ra.
Nhưng từ sâu thẳm trong tâm trí, cô tuy không còn nhớ được thứ gì cả nhưng có một loại lực lượng nào đó đang cháy bỏng ở trong tâm trí và mách bảo cô hãy đi theo tiếng gọi đó.
“Thật kỳ lạ, thanh âm này ta không nghe rõ nhưng lại khiến ta có một cảm giác thân thuộc giống như người đó là tất cả đối với ta vậy? Rốt cuộc người đang kêu gọi ta là ai?”
“Ta muốn quay lại, ta muốn gặp người đó? Nhưng người đó là ai?”
Mang theo ý niệm đi ngược lại, Lâm Tuyết Nhi bước lê cơ thể không còn một chút sức lực đi ngược dòng sông và bị dòng nước đẩy lùi liên tục nhưng từ đầu cho đến cuối thì cô vẫn trụ vững, tiếp tục đi ngược về phía điểm sáng ở ngoài xa.
“Thật kỳ lạ, sao tự nhiên ta lại muốn quay trở lại? Sao ta lại vì một thanh âm xa lạ lại cảm thấy ấm áp ở trong lòng và có một loại năng lượng thần bí nào đó thúc đẩy?”
Càng đi về điểm sáng, Lâm Tuyết Nhi càng cảm thấy bản thân có thêm sức lực và tâm trí cô dần trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Càng đi, Lâm Tuyết Nhi càng không thể giữ được sự vui sướng của bản thân giống như vừa tìm thấy được thứ quan trọng đối với mình nên nở một nụ cười khả ái và hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt.
“Sao ta có thể quên được chứ?”
Giật mình tỉnh dậy từ trong vô thức, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt vừa hốt hoảng và vừa lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân, thanh âm cô thều thào thốt ra.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ta vậy?”
Đế Nguyên Quân nhìn cô với một ánh mắt đầy sự trìu mến cùng với một nụ cười nhẹ và giọng nói an ủi vang lên.
“Ngươi không sao là tốt rồi?”
“Bí cảnh này ẩn chứa một loại huyễn thuật cực kỳ đáng sợ, theo như ta biết thì ngươi đã đi đến tầng thứ hai và nếu đi qua tầng thứ ba của huyễn thuật thì ngươi sẽ trở thành một cái xác không hồn?”
“May mắn là ngươi có thể tỉnh dậy trong hoàn cảnh đó?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt cô tràn đầy sự ngưng trọng và lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng đáp lời.
“Thế gian tồn tại loại huyễn thuật đáng sợ như thế này sao?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ một vài cái và nói.
“Trên đời này còn có nhiều thứ mà ngươi không ngờ đến được lắm, loại huyễn thuật này tuy đặc biệt và đáng gờm nhưng chỉ cần đạo tâm đủ vững chắc thì nó không thể nào gây ảnh hưởng”.
“Và với thực lực của ngươi hiện tại mà có thể thoát khỏi nó được thì cũng được xem là một người có đạo tâm vững chắc.
Nói không ngoa chứ có nhiều thiên kiêu gặp phải loại huyễn thuật này thì chỉ biết cúi đầu đón nhận cái chết mà thôi”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi lo lắng cúi đầu, Đế Nguyên Quân phần nào đoán được những thứ đáng sợ đã diễn ra.
Hắn đặt nhẹ tay lên vai Lâm Tuyết Nhi và nói với giọng điệu nhẹ nhàng, an ủi.
“Ta sẽ không hỏi những chuyện đã diễn ra ở trong huyễn thuật nên ngươi cũng không cần để ý.
Huyễn thuật này có khả năng là đi ngược lại với những gì mà người khác quan tâm nhằm phá hỏng đạo tâm của người đó”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười gượng đáp.
“Ta biết rồi?”
“Ta hiện tại cũng đoán được ngươi đang có ý định sẽ rời khỏi nơi này nhưng bí cảnh ở trước mắt ta không thể không tiến vào.
Tuy huyễn cảnh này khiến ngươi cảm thấy nguy hiểm nhưng một nơi như thế này ắt hẳn sẽ tồn tại cơ duyên rất là to lớn?”
Đế Nguyên Quân bước về phía trước một bước và đưa mắt nhìn ra xa.
“Ta không ép ngươi cùng ta tiến vào những nơi nguy hiểm và ta biết chắc ngươi sẽ đi cùng.
Nhưng trước đó ta có chuyện muốn nói, con đường tu chân từ trước đến giờ chưa bao giờ bằng phẳng nên ngươi muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì cần phải vượt qua vô vàn khó khăn.
Chỉ có như thế thì thực lực và khả năng của ngươi mới nhanh chóng thăng tiến”.
“Chuyện đó thì ta biết? Chỉ là…”.
Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, trong ánh mắt cô lộ rõ sự suy nghĩ, đáp.
“Ta chỉ không muốn ta ngươi gặp phải nguy hiểm thôi?”
“Có ta ở đây thì ngươi sẽ không gặp phải chuyện gì cả?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân trả lời với một giọng điệu chắc chắn và một nụ cười nhẹ ở trên gương mặt.
“Bí cảnh này chỉ là một thứ nhỏ nhoi nên không thể gây bất cứ khó khăn hay nguy hiểm nào đối với ta cả nên ngươi cứ yên tâm”.
Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu, ánh mắt cô nhìn hắn lộ rõ sự vui mừng và gật đầu nhẹ một cái, đáp.
“Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta không có lý do gì để lo lắng nữa? Ta tin tưởng ngươi?”
Cất bước tiến về phía trung tâm bí cảnh, cả hai người đạp không bay lướt qua khỏi đồng bằng và tiến vào trong khu rừng.
Khác với những gì mà Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy ở trong huyễn cảnh, ngay khi cả hai vừa đi vào trong rừng thì ngay lập tức nhìn thấy những dấu chân người ở khắp mọi nơi và trông hỗn loạn vô cùng.
Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày.
“Bước chân loạn xạ như thế này thì chắc những người tiến vào trước đó đã bị huyễn thuật gây ảnh hưởng.
Nếu như không phải là thế thì bọn họ đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ ở đây rồi?”1
Tiếp tục xâm nhập vào sâu trong khu rừng, cả hai người càng đi thì càng cảm nhận nơi này có điểm gì đó hết sức kỳ lạ và khiến người khác cảm thấy có một mối nguy hiểm thường trực nào đó đang chực chờ ở xung quanh.
Càng tiến vào sâu, Đế Nguyên Quân càng có một dự cảm không lành.
“Quái lạ, tính về những dấu chân thì nơi này có rất nhiều người ra vào nhưng ở xung quanh không có bất cứ khí tức sinh mệnh lực nào cả? Cả một khu vực rộng lớn như thế này mà không có bất cứ sự hiện diện của hung thú? Thật đúng là kỳ lạ?”
Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh cũng có một cảm giác tương tự nhưng khác với Đế Nguyên Quân, cô không có cảm nhận sâu sắc giống như hắn mà thâm tâm cô mách bảo những thứ cô đã nhìn thấy ở trong huyễn cảnh đó sẽ xảy ra và cái cảm giác đó càng ngày càng hiện rõ ở trong đầu.
Tiếp tục đi thẳng vào sâu trong khu rừng, cả hai người đi được gần một nén hương thì nhìn thấy phía trước có một vùng đồng bằng tương đối rộng lớn và ở ngoài xa, cả hai còn trông thấy một tòa thành mờ ảo nào đó đang tọa lạc ở trên một hòn đảo nhỏ với xung quanh là một biển nước rộng lớn.
Chạy ra khỏi khu rừng, cả hai người vừa đặt chân đến đồng bằng thì có một làn gió thổi tới khiến sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên tối sầm lại.
“Đây là mùi của thi thể?”
“Có lẽ những người từng tiến vào nơi này đều đã chết?”
Tiếp tục tiến về phía trước, ngay khi cả hai người vừa đi được nửa đường thì đột nhiên, mặt đất xung quanh rung lắc một cách kịch liệt rồi hiện lên những vết nứt dài.
Sau đó, từ dưới những vết nứt đó trồi lên những cánh tay đang cố gắng trườn bò lên khỏi mặt đất.
Nhìn thấy một cảnh này, Lâm Tuyết Nhi bất chợt hít vào một ngụm khí lạnh và ánh mắt cô càng ngày càng trở nên âm trầm.
Nhìn những bộ thi thể đang từng bước tiến lại gần và bị bao vây tứ phía, Đế Nguyên Quân vẻ mặt ngưng trọng thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Cẩn thận một chút, những thi thể này đều là những người ở ngoại giới giống như ta? Thực lực của bọn chúng khi còn sống thấp nhất cũng phải Thiên Địa cảnh”.
-.