Từ trên vách núi nhảy xuống, cả hai người đạp không đi xuyên qua thung lũng phía bên dưới và đi thẳng vào trong khu rừng lớn ở phía bên dưới.
Tại đây, Đế Nguyên Quân cảm nhận được không ít khí tức của con người lưu lại và có không ít giấu chân ở trên mặt đất.
Càng kỳ lạ thay, tất cả hướng đi của những người đó rất đồng nhất và chỉ đi thẳng theo một hướng.
Cảm nhận nơi này có chút quỷ dị, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Cẩn thận một chút, ta thấy nơi này không được bình thường?”
“Có chuyện gì sao?”
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn hắn.
“Ta không cảm nhận được khí tức nào ở xung quanh nên nơi này ắt hẳn rất an toàn? Hay ngươi nhận thấy có chuyện gì đó không đúng?”
“Có thể xem là như thế?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nghiêm nghị cùng biểu cảm kiên định nhìn cô.
“Ngươi nhìn xem, dấu chân của những người từng đi qua đều đồng nhất với nhau và cùng đi về một hướng.
Giống như họ bị thứ gì đó điều khiển hay nói đúng hơn là trở thành con rối?”
“Tuy ta không biết chắc chuyện này là như thế nào nhưng trước mắt cứ cẩn thận vẫn hơn”.
Nhanh chóng phát động Ẩn Thân Phù, cả hai người không lựa chọn đi về phía phương hướng những người khác đã đi mà đi rẽ về một hướng khác và đi vào sâu trong khu rừng.
Càng tiến vào sâu, Đế Nguyên Quân càng có cảm giác nơi này quỷ dị vô cùng.
Tuy trông mọi thứ xung quanh rất bình thường và có phần yên bình nhưng trong thâm tâm hắn lại mách bảo nơi này tồn tại một thứ gì đó hết sức nguy hiểm.
Dẫu biết là thế nhưng hắn hiện tại không thể mừng tượng ra được khung cảnh và mức độ nguy hiểm đó là như thế nào cả.
Dừng chân tại một gốc cây lớn, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt có chút gấp gáp nhìn Đế Nguyên Quân, nói.
“Ta cảm thấy rất kỳ lạ, bí cảnh này trông thì rất rộng lớn nhưng nơi này quá yên bình? Cảm giác yên bình này khiến ta cảm thấy rất bí bách và có gì đó không đúng đang diễn ra?”
“Nguyên Quân, ngươi đừng nói với ta là ngươi cũng có cảm giác như vậy?”
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân vẻ mặt trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng đáp lời.
“Không phải đến bây giờ mới có cảm nhận mà kể từ khi đặt chân đến khu rừng này thì ta đã cảm thấy có gì đó đang xảy ra ở nơi này rồi? Tuy rất mơ hồ và khó diễn tả nhưng ta thấy nơi này giống như nơi này đang bị một trận huyễn thuật khổng lồ bao trùm, thao túng”.
“Không thể nào?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt cô lộ rõ sự khó tin và có phần ngưng trọng nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi kinh hãi thốt ra.
“Trận pháp có quy mô bao trùm cả một khu vực rộng lớn như thế này thì người thi triển phải là cường giả có cảnh giới cực kỳ cao và nếu đúng là thế thì khi ta đặt chân đến nơi này thì đã phát hiện ra huyễn thuật?”
“Nếu đây không phải là huyễn thuật thì nơi này đang ẩn giấu một thứ gì đó đáng sợ? Tỷ như nơi này tồn tại vì một thứ kinh khủng nào đó?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì hai mắt đột nhiên trừng lớn một cái và hai con ngươi thình lình co rút lại.
Hắn lúc này dường như nghĩ tới một chuyện nào đó kinh khủng đang diễn ra liền để lộ sự ngưng trọng đến cùng cực và biểu cảm không hề mong muốn những thứ hắn đang nghĩ đến ở trong đầu sẽ diễn ra.
Nhìn sắc mặt Đế Nguyên Quân lúc này vô cùng xấu, Lâm Tuyết Nhi mạnh tay lay người hắn một cái rồi lên tiếng hỏi.
“Nguyên Quân, ngươi bị làm sao vậy? Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm? Có chuyện gì sao?”
Thấy Lâm Tuyết Nhi lo lắng, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi trông nặng nề vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn cô rồi cười gượng một tiếng và an ủi đáp.
“Ta không sao? Chỉ là vừa rồi nghĩ đến một vài chuyện đáng sợ thôi”.
“Thật sự là như vậy sao?”
Lâm Tuyết Nhi khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự suy nghĩ nhìn hắn.
“Nếu như có chuyện gì thì ngươi hãy nói với ta? Với khả năng của ta hiện tại thì có thể giúp đỡ ngươi được một vài phần nào đó?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì đặt nhẹ tay lên đầu Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ, sắc mặt hắn lúc này mới dần dịu xuống, đáp.
“Không có chuyện gì đâu? Chỉ là ta suy nghĩ mọi chuyện hơn quá một chút mà thôi?”
Đẩy Lâm Tuyết Nhi đi về phía trước, Đế Nguyên Quân thúc dục nói tiếp.
“Ta tiếp tục đi thôi?”
Vừa đi, Đế Nguyên Quân vừa ngoái đầu nhìn về phía trung tâm bí cảnh với ánh mắt lộ rõ hàn ý và biểu cảm trên gương mặt trông nặng nề vô cùng.
Đế Nguyên Quân thầm nói.
“Ta cũng mong là như vậy?”
Tiếp tục đi sâu vào trong khu rừng, Đế Nguyên Quân nhìn thấy phía trước có một con suối nhỏ thì dẫn Lâm Tuyết Nhi đi đến đó.
Đưa mắt nhìn theo thượng nguồn con suối, hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu chặt lại.
Đưa tay lấy lên một ít nước, Đế Nguyên Quân cảm nhận nước ở trong lòng bàn tay hơi nhầy nhầy nêu ghé sát lại gần rồi hít vào một hơi.
Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân vung mạnh phần nước ở trong lòng bàn tay rồi kéo mạnh Lâm Tuyết Nhi lùi lại khỏi con suối và nói với một giọng điệu hết sức nặng nề.
“Không được chạm vào con suối đó?”
Lâm Tuyết Nhi cảm thấy có chút khó hiểu liền lên tiếng hỏi.
“Tại sao vậy?”
“Con suối này không phải loại suối bình thường mà trong dòng nước này có mùi của thi thể thối rữa và có mùi máu, tuy không nhiều nhưng ta chắc chắn?”
Đưa mắt nhìn về phía trung tâm bí cảnh, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nghiêm trọng thốt ra.
“Chắc có lẽ ở thượng thượng nguồn còn suối này đã từng có một trận chiến lớn nào đó, có thể là tranh đoạt cơ duyên hoặc cũng có thể bị một thứ gì đó giết chết?”
Nghe thấy vậy, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên rùng mình một cái, cô mừng tượng khung cảnh đó xảy ra ở trong đầu thì có cảm giác trong cơ thể có một dòng điện lạnh chạy qua khiến toàn bộ lông tóc cô dựng đứng cả lên.
Hít vào một ngụm khí lạnh, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng thốt ra.
“Nếu nơi này nguy hiểm như vậy thì ta quay trở ra thôi? Ta không muốn dấn thân vào một nơi nguy hiểm như thế này?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn Lâm Tuyết Nhi với một ánh mắt ngờ vực và có cảm giác giống như có thứ gì đó không đúng đang diễn ra.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Ta cũng không muốn đi vào một nơi nguy hiểm như thế này nhưng nếu như quay ngược trở lại thì ta không biết có chuyện gì sẽ xảy ra? Hơn nữa, nếu như ta không tìm thấy lối ra thì như thế nào?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn nói thứ gì đó nhưng rồi thôi.
Dần dần, bầu không khí nặng nề và kỳ dị bao trùm lấy toàn bộ khu vực xung quanh.
Chỉ trong tích tắc, Đế Nguyên Quân có cảm giác nơi này đang bị một thứ lực lượng nào đó bao trùm và một cảm giác nguy cơ kinh khủng nào đó đang xâm nhập vào trong tâm trí hắn.
Bộc phát khí tức bản thân ra ngoài, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn vào bụi rậm ở hai bên bờ con suối thì khẽ cau mày.
Hắn nghe thấy có không ít tiếng động kỳ lạ ở trong những bụi cây đó và có không ít khí tức không phải của con người đang từ trong đó đi ra thì vẻ mặt càng ngày càng trở nên ngưng trọng.
Từ trong lùm cây đi ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy bóng dáng của hơn một trăm người đang xông thẳng về phía hai người nhưng có một điều khiến hắn cảm thấy không đúng là một trăm người này không phải là người sống mà tất cả đều là thi thể.
Nhìn cách di chuyển của đám người đó rất nhanh nhưng cơ thể thì trông cứng nhắc và da thịt trên người đang nứt ra thành từng mảng trông kinh dị vô cùng.
Bị những thi thể bao vây, cả hai người tế ra vũ khí của bản thân và sẵn sàng xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Nhưng từ đầu cho đến cuối thì cả hai người không có bất kỳ phản ứng, ngay cả khi đám thi thể đang từng bước áp sát lại gần thì cả hai vẫn đứng sững ở đó.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn đám thi thể rồi hai mắt từ từ nhắm chặt lại.
Từ trên mi tâm hắn, một làn sóng tinh thần lực b ắn ra và bao trùm một vùng rộng lớn.
Tại đây, Đế Nguyên Quân nhìn thấy trên những thi thể này đều có những sợi dây vô hình nào đó đang thao túng họ thì đột nhiên trừng mặt một cái.
Đế Nguyên Quân không một giây suy nghĩ liền quay người và bộc phát toàn bộ thực lực đâm mạnh thanh trường thương ra sau.
Bất giác, một thanh âm da thịt bị thứ gì đó đâm xuyên qua vang lên và một màn máu bốc lên b ắn ra xung quanh dính lên gương mặt hắn.
Nhìn sắc mặt Đế Nguyên Quân lúc này vừa lạnh lẽo và hai con ngươi màu đỏ máu với một lượng sát ý nồng đậm vô cùng.
Trông hắn lúc này không còn là con người nữa mà là một dạng tồn tại đáng sợ nào đó đang hiển hiện tại nơi này.
Đưa tay lên che ngực, Lâm Tuyết Nhi cơ thể vô lực từ từ khụy hai chân xuống nền đất, trên khóe miệng cô thì liên tục phun ra từng ngụm máu tươi tanh nồng.
Cúi đầu nhìn xuống, Lâm Tuyết Nhi nhìn trên ngực hiện lên một cái lỗ lớn và máu tước từ trên miệng vết thương tuôn ra như suối thì yếu ớt ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt không thể tin được, thanh âm cô thều thào lên tiếng.
“Nguyên Quân, tại sao?”
Mạnh tay thu thanh trường thương, Đế Nguyên Quân hai mắt băng lạnh từ từ nhìn xuống.
Hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi đang dần ngã gục xuống và sinh mệnh lực trên người đang dần biến mất mà không nói bất cứ một lời nào cả..