Trận chiến kết thúc, Lâm Tuyết Nhi bị thương rất nặng.
Nàng được truyền tống trở lại trong căn phòng.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chẳng phải nàng ta thua rồi sao vẫn chưa bị loại?”.
“Kỳ lạ, những người lúc trước một khi đã thua là bị loại ra ngoài cơ mà?”.
“Nhưng thực lực của nàng ta cũng thật mạnh, có thể khiến Lý Hoài Nhân bị trọng thương nặng nề như vậy”.
“Thật không thể tin được”.
“Lý Hoài Nhân là đệ nhất thiên kiêu của Lạt Nhật Tông, mặc dù không phải của tứ thành nhưng đó là một thế lực rất mạnh”.
“Không thể tin một vị đệ nhất thiên tài lại bị thương nặng như này”.
“Không biết nàng ta là ai, là đệ tử của tông môn nào mà mạnh như vậy?”.
“...”.
Đám đông xung quanh rì rào bàn tán.
Đế Nguyên Quân sắc mặt âm trầm, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đám người rồi lạnh lẽo nói.
“Câm mồm”.
Ngay lập tức, toàn bộ căn phòng như có một thế lực siêu nhiên nào đó đứng ở đằng sau thao túng.
Cả căn phòng đột nhiên lạnh lẽo và đáng sợ như vậy.
Bị sát ý của Đế Nguyên Quân dọa sợ, đám người chỉ biết lùi lại, không một ai dám lên tiếng.
Một tay đỡ Lâm Tuyết Nhi, tay kia bóp chặt một viên đan dược trị thương thất phẩm rồi hộ pháp giúp nàng, dược lực được Đế Nguyên Quân thao túng chính xác dần dần lan tỏa khắp nơi trong cơ thể nàng.
Chỉ bằng với mắt thường, vết thương lớn trên ngực nàng dần dần khép lại, sắc mặt của nàng lúc này trông đỡ hơn trước rất nhiều.
Nhưng do hao tổn chân nguyên và tinh thần hao tổn quá độ nên vẫn chưa tỉnh lại.
Đặt nàng dựa lưng vào bức tường, Đế Nguyên Quân ánh mắt sát ý nhìn Lý Hoài Nhân rồi lên tiếng.
“Gặp ngươi ở trên lôi đài”.
Một lời nói tưởng chừng như một lời khiêu chiến.
Nhưng Lý Hoài Nhân không cho là như thế, hắn có thể cảm nhận được ý định của Đế Nguyên Quân.
Người ngoài có thể không biết nhưng hắn cảm nhận được rất rõ, ẩn trong ánh mắt và lời nói đó là vô tận sát ý.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã cảm nhận được Đế Nguyên Quân đáng sợ như thế nào.
“Vạn cường địch không đáng sợ,
Sợ nhất địch sâu không thấu”.
Lý Hoài Nhân hít vào một ngụm khí lạnh rồi lẩm nhẩm, mặc dù thực lực của hắn so với lớp thiên kiêu trẻ tuổi cao hơn một chút nhưng không hiểu vì sao.
Mỗi khi hắn nhìn Đế Nguyên Quân thì có cảm giác như bản thân vừa thả một giọt nước xuống biển sâu.
Không hề cảm nhận được thứ gì cả.
Đế Nguyên Quân ở trong mắt hắn chính là một ẩn số rất lớn và cũng là mối nguy hiểm lớn nhất.
“Mã Hồng Tuấn mặc dù mạnh nhưng so với người này thì còn kém xa”.
“Chỉ một lời nói có thể khiến tâm cảnh ta run sợ, rốt cuộc hắn là người như thế nào?”.
“Chỉ mong ta và hắn không phải là địch nhân”.
Nghĩ ngơi được hai canh giờ!
Lúc này, trên lôi đài đã bắt đầu sáng lên, trừ Lâm Tuyết Nhi và Lý Hoài Nhân ra thì mười hai người đều thể hiện sự chờ đợi ở trên gương mặt.
Những người còn trụ được đến bây giờ thì ai ai cũng là thiên kiêu, và cảnh giới đều là Ngưng Hải cảnh tầng hai trở lên, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Đợt thi đấu đầu tiên!
Đế Nguyên Quân một lần nữa được lựa chọn, đứng đối diện hắn là một nam tử khoảng chừng hai mươi hai tuổi và có cảnh giới là Ngưng Hải cảnh tầng ba.
“Tại hạ Hoan Phát, xin chỉ giáo”.
Nam tử hướng mũi kiếm về phía Đế Nguyên Quân nói.
“Đến đây”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân sắc mặt vẫn cứ lạnh lẽo như trước nói.
Nhưng khác so với những lần trước, Hoan Phát có thể cảm nhận được những trận đấu trước của Đế Nguyên Quân không có cảm giác nặng nề như thế này.
Giống như khu vực xung quanh đều dựa vào biểu cảm và suy nghĩ của Đế Nguyên Quân mà thành vậy.
Hoan Phát trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng và những hạt mồ hôi lạnh dần lăn xuống.
Hắn cắn chặt răng hét lớn một tiếng rồi lao lên.
“Xem kiếm”.
Nhưng đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ khiến ai nhìn cũng phải run lên sợ hãi.
Chỉ thấy hắn không có ý định tránh né mà cường lực đón nhận.
Kiêm chiêu từ trên cao đánh xuống nhưng Đế Nguyên Quân không một chút để ý mà hắn ngưng tụ trong lòng bàn tay một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một chưởng.
Phốc!
Hoan Phát thân hình đột nhiên run lên một cái, đồng tử đột nhiên co rút lại, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi văng khỏi lôi đài.
Nhìn thấy một trận này, những người quan sát ở phía trên không khỏi run người.
“Vẫn là bị một chiêu đánh bại”.
“Quá kinh khủng”.
“Tên này ít nhất cũng phải Ngưng Hải cảnh tầng năm trở lên”.
“Không biết là đệ tử của gia tộc hay tông môn nào mà có loại thiên kiêu như thế này”.
“Ở tứ thành chưa lần nào nghe danh tiếng của hắn”.
“Hình như hắn và nữ tử kia có liên quan đến nhau”.
“Ta nhớ nàng là người của Hà Châu thành”.
“Nhưng ở Hà Châu thành chưa có thiên kiêu như thế này?”.
“Loại cường giả kín tiếng này khiến ta phát run lên”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi hai mắt run run từ từ mở ra, nàng nhìn những người trước mặt nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn xuống lôi đài nên cũng một phần đoán được.
Nhờ vào viên đan dược nên những thương tích trên người nàng đã ổn định lại, mặc dù chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể thi đấu được.
Bị truyền tống quay về, Đế Nguyên Quân nhìn Lâm Tuyết Nhi tỉnh dậy nên gật đầu một cái.
Nhìn thấy nàng không có chuyện gì nên hắn cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Tiếp đến, những trận chiến tiếp tục diễn ra.
Lâm Tuyết Nhi một lần nữa lên đài nhưng đối phương đã trực tiếp nhận thua, bởi vì bọn họ biết thực lực của Lâm Tuyết Nhi mạnh như thế nào.
Trong những người còn lại thì nàng chỉ xếp sau Đế Nguyên Quân và Lý Hoài Nhân mà thôi.
Trận chiến lúc này chỉ còn lại bốn người!
Đối thủ của Lâm Tuyết Nhi bây giờ cũng là một nữ tử, nàng ta thân là thiên kiêu của Hạng gia đến từ Ngọa Cương thành, và cảnh giới của nàng ta là Ngưng Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong, thực lực rất mạnh mẽ.
Còn đối mặt với Đế Nguyên Quân, Lý Hoài Nhân ở bên trong ánh mắt để lộ vẽ lo lắng vô cùng.
Đối mặt với người âm thầm như này khiến hắn sợ hãi nhất.
“Ta tên Lý Hoài Nhân, không biết cao danh của huynh đệ đây là gì?”.
Lý Hoài Nhân từ tốn lên tiếng.
“Muốn biết tên ta?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh đáp.
“Ngươi không xứng”.
Bị đối phương xem thường nhưng Lý Hoài Nhân không hề tức giận.
“Vậy như thế nào mới được xem là xứng?”.
Đế Nguyên Quân cười, nụ cười lạnh đó khiến Lý Hoài Nhân phải giật mình.
“Đánh thắng ta thì xem như là xứng”.
“Nhưng chỉ dựa vào bản thân ngươi thì không thể làm được”.
“Ngươi có tự tin như vậy sao?”.
Lý Hoài Nhân ánh mắt cẩn trọng đáp.
“Không cần nhiều lời, đến đây”.
Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi vẫy mấy cái nói.
“Vậy thì cẩn thận chút”.
Lý Hoài Nhân ánh mắt sáng ngời lao lên.
Hắn không hề giấu diếm mà tung ra toàn lực ngay từ đầu, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ bộc phát ra ngoài.
Tất cả lực lượng đều dung nhập vào bên trong lưỡi kiếm rồi tấn công.
Đế Nguyên Quân ánh mắt sắc bén, chỉ trong nháy mắt hắn liền phát hiện điểm yếu của kiếm chiêu rồi tránh né một cách dễ dàng.
Kiếm chiêu mặc dù thất bại nhưng Lý Hoài Nhân không lấy làm kinh sợ mà thay vào đó là sự cẩn trọng của hắn được đề cao lên nhiều lần.
Trong trận chiến này, chỉ cần hắn lơ là một chút thôi thì sẽ bị đánh bại một cách thảm trọng.
Kiếm chiêu thứ hai được tung ra, Lý Hoài Nhân nhảy lên cao, hai tay nắm chặt chuôi kiếm rồi chém mạnh xuống.
Đế Nguyên Quân ngẩng đầu, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên rồi cực tốc chém xuống.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lùi ra sau một bước tránh né.
Nhưng dường như đã bị Lý Hoài Nhân đoán được.
Cồng kích về cuối đột ngột thay đổi, nhưng Đế Nguyên Quân cũng không bất ngờ, tay trái đưa lên nắm chặt cổ tay của Lý Hoài Nhân rồi chặn lại một cách dễ dàng.
“Cái gì?”.
Chỉ trong thời gian chưa đến một giây, Đế Nguyên Quân đã nhìn ra ý định của hắn và chặn lại dễ dàng.
Điều này khiến Lý Hoài Nhân bất ngờ thốt ra.
“Kiếm đạo tu luyện quá kinh khủng”.
Ở trong tông, Lý Hoài Nhân cũng được xem là người có cảnh giới tu luyện kiếm đạo mạnh mẽ nhất và được giới cao tầng đánh giá là tốt và kiếm chiêu không có lỗ hổng.
Nhưng khi đối mặt với Đế Nguyên Quân thì hắn mới phát hiện ra bản thân từ trước đến giờ chỉ sống với cái vỏ bên ngoài được những người xung quanh dựng lên mà thôi.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng chấn tĩnh lại tâm trí.
“Ồ, trong trận chiến có thể nhìn thấy được thiếu sót của mình”.
Đế Nguyên Quân hời hợt nói.
“Lâm Tuyết Nhi bại với ngươi là điều không thể tránh khỏi”.
“Kiếm chiêu của ta bây giờ đã không còn lỗ hổng”.
Lý Hoài Nhân nở một nụ cười nhẹ nói.
“Ta xem ngươi bây giờ còn trốn được hay không?”.
Nói xong, Lý Hoài Nhân một lần nữa lao lên, trường kiếm trong tay hắn thình lình đánh ra với một tốc độ cực kỳ nhanh và sắc bén vô cùng.
“Yếu điểm của kiếm chiêu mặc dù đã được khắc phục, nhưng...”.
Đế Nguyên Quân nhìn Lý Hoài Nhân lao lên rồi nở nụ cười khinh thường nói.
“Đó chỉ là suy nghĩ của ngươi mà thôi”.
“Còn đối với ta thì kiếm chiêu của ngươi có vô vàn lỗ hổng”.
“Với loại kiếm pháp sơ sài này mà muốn đối phó ta”.
“Không biết lượng sức mình”.
Kiếm chiêu chuẩn bị đánh trúng, Đế Nguyên Quân bước ra một bước áp sát rồi thình lình đánh ra một chưởng.
Lý Hoài Nhân trong giây lát bị bất ngờ, hắn không tin Đế Nguyên Quân có thể nhìn thấu được toàn bộ kiếm chiêu của mình.
Trong phút cuối, Lý Hoài Nhân cắn răng rồi tạo một quả cầu chân nguyên bảo vệ ở bên ngoài.
Oanh!
Nhìn quả cầu chân nguyên ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân gương mặt không một chút biểu cảm, hai loại lực lượng điên cuồng vận chuyển, tất cả đều được ngưng tụ ở trong lòng bàn tay rồi hét lớn một tiếng.
“Nát”.
Răng rắc!
Ngay lập tức, quả cầu chân nguyên dần xuất hiện từng vết nứt trải dài ở trên bề mặt và không ngừng lan rộng.
Lý Hoài Nhân cắn răng, cố gắng chống đỡ nhưng chưởng lực của Đế Nguyên Quân quá kỳ dị.
Mặc dù chân nguyên tinh thuần và nồng đậm nhưng đối mặt với Hỗn Độn chân nguyên thì kém xa.
“Phá”.
Men theo tiếng quát lớn, quả cầu chân nguyên thình lình bạo nỗ.
Lý Hoài Nhân bị chân nguyên đánh trả nên khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Chưa dừng lại ở đó, chưởng lực của Đế Nguyên Quân vẫn chưa bị chặn lại.
“Không….”.
Lý Hoài Nhân đau đớn kêu lên một tiếng, gương mặt của hắn lúc này mới bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
Oanh!
Chưởng lực mạnh mẽ đánh trúng khiến Lý Hoài Nhân bị đánh văng ra gần hai mươi trượng rồi nằm la liệt ở trên nền đất.
Khí tức trên người liên tục giảm xuống, khóe miệng liên tục phun ra từng ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bạch nhìn Đế Nguyên Quân rồi thảm thiết kêu lên.
“Ahhhhh….”.
“Đan điền của ta”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn Lý Hoài Nhân rồi nở nụ cười nói.
“Ngươi ra tay đánh trọng thương Lâm Tuyết Nhi thì ta phế đan điền của ngươi”.
“Ngươi phế bỏ ta thì Lạt Nhật Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi?”.
Lý Hoài Nhân mái tóc bù xù, gương mặt trắng bạch quát lớn.
“Nếu như ngươi không phục thì gọi người đến tìm ta”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân tiến lại gần lên tiếng.
“Chỉ là một tông môn nhỏ bé thôi”.
“Bọn chúng dám đến thì ta không ngại đi diệt môn đâu?”.
“Ngươi mà còn nhiều lời nữa thì vẫn a”.