Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 385: Tiến Vào Tầng Thứ Hai





Ngay khi Đế Nguyên Quân cùng đám người đang nói chuyện rôm rả thì đột nhiên, một nhóm gần năm mươi người đang tiến sát lại gần họ và mang theo gương mặt tràn đầy sự địch ý cùng với châm chọc.
Đó chính là đám người Lý gia do Lý Mộ Viên dẫn đầu.
Sợ dĩ Lý Mộ Viên biết La Thiên đang tìm cách phá mở trận pháp để tiến đến tầng thứ hai là vì hắn ta đứng ở sau lưng tính toán.
Dựa vào số lượng đồng minh đông đảo, Lý Mộ Viên ngay từ ban đầu đã thúc đẩy mạnh việc tranh đoạt cơ duyên ở tầng thứ nhất, một phần để đoạt được cơ duyên tốt nhất và ngăn những người đến sau có được, trong đó có La gia.
Không chỉ có thế, Lý Mộ Viên ban đầu cũng chẳng để ý đến việc La Thiên có thể phá mở được trận pháp này hay không vì hắn ta nhận định nếu La gia thật sự phá được thì đã làm từ ba tháng trước rồi chứ không phải đến hiện tại.
Và hơn hết, trong lúc hắn đang cố gắng phá những trận pháp bảo vệ của những cơ duyên thì phát hiện Lâm Tuyết Nhi và Đế Nguyên Quân tiên vào nên muốn tiến lại gần gây sự.
“Ăn nói đúng là nực cười? Một tên mũi vắt còn chưa sạch mà muốn phá mở trận pháp này? Đúng là nói mà không biết ngượng mồm?”
“Nhìn một đám thất bại như các ngươi đứng ở đây khiến ta rất ngứa mắt và muốn giết hết tất cả nhưng đáng tiếc thay, nơi này nghiêm cấm xảy ra tranh chấp, bằng không ta đã giế t chết các ngươi kể từ khi tiến vào nơi này rồi? Chính vì thế nên hãy cảm thấy bản thân may mắn đi lũ thất bại”.
“Ban đầu ta còn tưởng ngươi tin tưởng những lời sằng bậy vì những người khác nhưng khi tiến vào thì cơ duyên ở trong này đều đã có người đoạt được.
Phải là ta thì ta đã trốn vào nơi xó xỉnh nào đó rồi?”
“...”.
Bị Lý Mộ Viên khiêu khích liên tục, sắc mặt La Thiên càng ngày càng trở nên âm trầm và ánh mắt lộ rõ sự tức giận.
“Lý Mộ Viên, ngươi không lo việc của mình cho tốt mà cứ tìm tới đây? Ta thấy, quyết định của bản thân lúc đó không sai một chút nào cả? Chứ không giống như ngươi, vì ham mê chút thời gian tìm kiếm cơ duyên mà khiến gần một phần ba người của mình bị giế t chết?”.
“Ta thì thấy ngược lại, ngươi dường như không cảm thấy lo lắng hay tội lỗi gì cho những người đã chết vì quyết định của bản thân.

Đối với ta, đi theo một kẻ giống như ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm”.
“La Thiên?”
Lý Mộ Viên nghe thấy vậy thì sắc mặt lộ rõ sự tức giận vô cùng.
Hắn ta nghiến chặt răng nhìn lại rồi quát lớn một tiếng.
“Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta như vậy? Hay ngươi thấy ngươi sống chán rồi nên muốn khiêu khích ta? Ngươi đừng tưởng ta không dám ra tay ở trong này nên muốn nói gì thì nói?”
“Ta không cho phép một kẻ như ngươi đám nói ra những lời đó với ta?”
Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng.
“Lý Mộ Viên, ngươi cho rằng thực lực của ngươi đông hơn là có thể mạnh hơn ta được sao? Nếu như muốn đánh với bọn ta một trận thì cứ tự nhiên, ta cũng muốn xem xem, số lượng của ngươi có thể đánh thắng bọn ta được không? Hay ngươi sợ hãi đến mức mà quắp đuôi bỏ chạy giống như một con chó?”
Lý Mộ Viên nghe thấy vậy thì sắc mặt càng ngày càng trở nên âm trầm và ánh mắt hắn ta dạt dào sát ý vô cùng.
Tuy hắn rất muốn gi ết chết La Thiên và những người khác nhưng với thực lực của hắn ta hiện tại thì gần như không thể làm được điều đó.
Bởi vì người của Đường gia sau khi tiến vào nơi này đã không để tâm đến những cơ duyên ở trong bảo các nên đã chia ra tìm kiếm ở bên ngoài.
Không có sự giúp đỡ của Đường gia thì cho dù hắn ta có nhiều đồng minh hơn nữa cũng không thể chống đỡ được chứ đừng nói đến g iết chết.
“Ngươi…”
“Các ngươi nói hay lắm, ta muốn nhìn xem các ngươi còn mạnh miệng được đến bao giờ? Thời gian ở trong bí cảnh còn dài và ngày ta gi ết chết các ngươi sẽ ngày một gần?”
“Ta muốn nhìn xem, một đám thất bại như các ngươi có thể đặt chân lên được tầng thứ hai hay không?”
Sau đó, hắn ta quay người ra hiệu cho đám thuộc hạ và nói.

“Càng đứng ở đây thì ta càng cảm thấy chán ghét, chúng ta đi thôi”.
Chẳng thèm quan tâm đến những lời nói của Lý Mộ Viên, La Thiên cùng những người khác vẫn chăm chú đứng quan sát cẩn thận trận pháp trước mắt và tìm mọi cách để có thể phá mở được trận pháp tiến vào.
Cùng lúc này, Đế Nguyên Quân nhìn ngó một lúc rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Trận pháp trước mắt hắn tuy có cấp bậc không cao nhưng bù lại là một sự phức tạp cực kỳ với ba lớp trận pháp xếp chồng lên nhau và trận nhãn thì liên tục di chuyển trên ba lớp trận pháp.
Đó cũng chính là thứ mà khiến những người xung quanh không thể tìm được cách để ra một lối đi.
Bất giác, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi, nói.
“Tên lên được tầng thứ hai chính là dựa vào may mắn của bản thân mới tìm ra được trận nhãn”.
Nghe giọng điệu chắc chắn của Đế Nguyên Quân, La Thiên vẻ mặt có chút ngờ vực nhìn hắn, hỏi.
“Nguyên Quân công tử, ngươi tìm được cách rồi sao?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ, trả lời.
“Phá được trận pháp này không khó, ta nhắm mắt cũng có thể làm được nhưng nếu làm như thế thì trận pháp sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Nếu để như thế thì những người khác sẽ đi lên cùng.
Thế nên ta chỉ cần tìm thấy trận nhãn và mở ra được một lối đi thì trận pháp sẽ không bị ảnh hưởng gì cả?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ngưng tụ một lượng tinh thân lực lớn vào trong đầu ngón tay rồi chỉ thẳng về phía điểm cao nhất của trận pháp.
Sau đó, hắn vung mạnh tay một cái kéo thẳng trận nhãn rơi xuống và dùng lượng tinh thần lực nồng đậm của bản thân mở ra một lối đi vào.
Những người ở xung quanh nhìn thấy vậy thì ai ai cũng kinh ngạc vô cùng.
Ánh mắt họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ rõ sự không thể tin được.
Bọn họ tốn rất nhiều thời gian ở nơi này nhưng từ đầu đến nay vẫn không thể làm gì được nhưng Đế Nguyên Quân thì lại khác, hắn chỉ vừa đến nơi này chưa được bao lâu đã có thể mở ra được một lối đi ở trên trận pháp.
Nhìn đám người đứng sững sờ ra đó, Đế Nguyên Quân bất giác lên tiếng.
“La gia chủ, các ngươi còn đợi gì nữa mà không dẫn người đi qua đi? Ta không giữ lối đi này được lâu đâu?”
Ngay lập tức, La Thiên giật mình mình một cái rồi ra hiệu cho những người khác tiến vào.
Đợi đến khi những người khác đã vào hết, Đế Nguyên Quân lúc này cũng định bước vào thì đột nhiên bị một lòng bàn tay nắm chặt lại.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn lại thì thấy người giữ chặt tay hắn là một trung niên nhân với ánh mắt tràn đầy sự vui mừng và đứng ở sau lưng hắn ta là một đám người với đầy đủ thể loại đang lao tới.
Ánh mắt bọn họ đều chăm chăm nhìn về phía lối đi mà đến chứ không thèm để tâm đến Đế Nguyên Quân.
Nhìn thấy đám người này, Đế Nguyên Quân dùng lực hất mạnh tay tên trung niên nhân đó ra khỏi rồi lên tiếng.
“Muốn tiến vào? Ai cho các ngươi có cái quyền đó?”
Đáp lại, những người đó vây kín và dùng thế lực hùng hổ ép tới.
“Nhanh để bọn ta tiến vào, ngươi có biết bọn ta đã dùng biết bao nhiêu công sức để phá trận pháp hay không? Ngươi chẳng qua là kẻ mới tới và dựa vào những gì mà bọn ta đã làm nên mới mở được một lối đi”.
“Đó cũng chính là công sức của bọn ta nên ngươi không có lý do gì mà ngăn cản bọn ta cả? Nhanh chóng tránh qua một bên, bằng không thì đừng trách ta?”
“Đúng thế, cơ duyên này là của tất cả nên ngươi không có quyền ngăn cản ta? Nhanh chóng tránh qua để bọn ta tiến vào? Nhanh…”
“...”.

Cảm thấy trong lòng không được thoải mái, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn bọn chúng để lộ ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Nhanh chóng thu tay lại, Đế Nguyên Quân thản nhiên quay người nhìn lại rồi lên tiếng.
“Nếu các ngươi nói bản thân có công phá mở trận pháp này vậy thì làm đi? Ta muốn nhìn xem các ngươi có thể mở ra được hay không? Trận pháp này có ba lớp, nếu các ngươi có khả năng thì cứ làm đi, ta đứng đây đợi?”
Nhìn đám người không có một ai lên tiếng đáp lời, Đế Nguyên Quân vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường nhìn chúng rồi hạ thấp giọng nói.
“Nếu không làm được thì đừng có ngăn cản ta? Bằng không thì không có một ai có thể lên được tầng thứ hai đâu?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân quay người mở ra một thông đạo rồi từ từ bước vào trong đó trước ánh mắt của đám người.
Ngay khi đám người kịp phản ứng lại thì hắn đã đi vào trong đó và trận pháp đã một lần nữa đóng lại.
“Khốn kiếp, để hắn ta thoát rồi?”
Lúc này, Lý Mộ Viên dẫn người rời đi thì bỗng nghe thấy ở sau lưng truyền đến những tiếng động thì quay người nhìn lại.
“Đằng kia có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Ngay khi hắn ta quay người nhìn lại thì không thấy đám người La gia đâu nữa và chỉ thấy Đế Nguyên Quân bước qua trận pháp thì chết lặng.
Hắn ta không thể tin được những chuyện đang diễn ra.
Cảm thấy quá tức giận và bị chơi một vố, Lý Mộ Viên chỉ tay về phía trận pháp rồi quát lớn.
“Bỏ hết cơ duyên ở nơi này cho ta, tất cả tập trung phá trận pháp? Ta sẽ không để tên La Thiên làm những điều mà hắn ta muốn?”
“Cơ duyên trong bảo tháp này? Tất cả đều là của ta?”
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.