Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 379: Ngôi Miếu Ở Trên Đỉnh Núi





Tiếp tục di chuyển về phía trước, khả năng và độ nhạy bén của Đế Nguyên Quân lúc này đã tốt hơn trước không ít.
Ngay khi kiếm mang vừa mới phát động thì hắn đã tránh né qua một bên ngay trước khi công kích vừa lao tới.
Liên tiếp tránh hơn ba mươi đạo kiếm mang, Đế Nguyên Quân lúc này đã đi được nữa đoạn đường và tưởng mọi chuyện về sau sẽ vẫn dễ dàng như thế này.
Nhưng, ngay khi vừa đặt chân đến trung tâm thì cây cầu bỗng run lên một cách kịch liệt.
Khi hắn vừa ngẩng đầu nhìn ra xa thì phát hiện phía trước có những tên khôi lỗi hộ vệ với sức mạnh có thể sáng ngang được với Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và số lượng ít nhất cũng phải ba mươi đầu.
Tuy khôi lỗi có thân hình nhỏ và linh hoạt giống như một người bình thường nhưng thực lực thật sự của nó cũng không quá mạnh để khiến Đế Nguyên Quân phải dè chừng.
Mà điều hắn lo lắng ở đây là bản thân bị khôi lỗi tấn công từ trước lẫn sau và kiếm mang chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.
Nhìn khôi lỗi đang lao nhanh với một tốc độ chóng mặt, Đế Nguyên Quân sắc mặt dần trở nên trầm xuống rồi thốt ra.
“Nếu đã không tránh được thì chỉ còn nước tấn công thôi vậy?”.
Ngay sau tiếng gọi “Tử Huyền”, thanh trường thương thình lình xuất hiện ở trong lòng bàn tay và Đế Nguyên Quân bộc phát huyết khí lên đến đỉnh điểm rồi giẫm mạnh chân lao thẳng về phía khôi lỗi.
Mặc dù không có chân nguyên để sử dụng công pháp nhưng uy lực của mỗi lần hắn công kích không hề kém cạnh so với lúc bình thường.
Tuy không được nhanh và uy lực có phần bị hạn chế nhưng mỗi một lần vung thương thì hắn đều có thể phá tan được một đầu khôi lỗi.
Bị khôi lỗi từ hai phía vây công, Đế Nguyên Quân cắn răng thúc đẩy huyết khí lên đến đỉnh điểm rồi tung ra đại chiêu.

Bộc phát thương khí mãnh liệt ra ngoài, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân khiến đám khôi lỗi ở xung quanh bị hất văng lên không trung rồi liên tiếp đánh ra từng thương uy năng vô cùng.
Huyền cấp cực phẩm thương pháp, Thương Thiên Hào Khí!
Thương khí đại viên mãn bộc phát ra ngoài, Đế Nguyên Quân lúc này giống như một tôn chiến thần đứng giữa vạn quân và đang dốc lực tàn sát tứ phương.
Mỗi một đầu khôi lỗi muốn thiến lại gần thì thương khí gào thét cùng thương pháp trực tiếp phá tan cơ thể của chúng.
Chẳng mấy chốc, số lượng khôi lỗi bị hắn gi ết chết đến lúc này đã vượt quá năm mươi đầu và đang dần tăng lên một cách nhanh chóng.
Nhận thấy cứ chống cự như thế này thì không phải là cách, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ sức lực giẫm mạnh chân một cái rồi lao lên mà không có thứ gì có thể cản phá.
Huyền cấp cực phẩm thương pháp, Hào Khí Xuyên Tâm!
Hai tay nắm chặt điểm xa nhất của chuôi thương, nhân thương lúc này giống như đang hòa làm một thể với nhau và lao thẳng về phía trước tạo thành một cơn lốc xỏ xuyên qua đám khôi lỗi ở trước mặt.
Ngay khi Đế Nguyên Quân sắp sửa vượt qua được thì đột nhiên, ở ngoài xa có ba đạo kiếm mang đánh tới với một tốc độ cực kỳ nhanh và uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng Đế Nguyên Quân cũng chẳng thèm lo lắng hay sợ hãi mà tiếp tục bộc phát huyết khí lên đến cực điểm lao tới.
Oanh!
Liên tiếp, ba tiếng động lớn kịch liệt vang lên và cùng với đó là một bóng người bị đánh văng ra xa và trượt dài hai chân.

Đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng, Đế Nguyên Quân vẻ mặt dần trở nên âm trần đến cực điểm.
Hắn không thể người được, bản thân dùng huyền cấp cực phẩm thương pháp nhưng không thể phá tan được những đạo kiếm mang đó và bị đánh văng ra xa.
“Đúng là khó nhằn? Nhưng chỉ với chừng đó không đủ để ngăn cản bước chân của ta?”
“Lại đến?”
Tiếp tục bộc phát toàn bộ huyết khí rồi xông lên.
Khác với dáng vẻ ban nãy, Đế Nguyên Quân vừa lao lên vừa nở một nụ cười lạnh ở trên gương mặt và khôi lỗi đứng ngăn cản ở phía trước đều bị hắn tiêu diệt hết toàn bộ.
Lớp khôi lỗi này vừa ngã xuống thì lớp tiếp theo một lần nữa đứng lên nhưng Đế Nguyên Quân không hề để tâm đến chúng và tiếp tục lao thẳng về phía trước.
Cũng giống như vừa rồi, ngay khi hắn vừa đột phá vòng vây thì từng đạo kiếm mang một lần nữa đánh tới và hắn cũng không đối cứng mà trực tiếp xoáy người tránh qua một bên.
Tuy bị dư ba của kiếm mang đánh trúng cơ thể nhưng tốc độ của Đế Nguyên Quân từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi.
Chỉ có khác ở một chỗ là hắn lúc này trông điên cuồng và bá đạo vô cùng.
Giẫm mạnh chân tiếp tục lao lên, Đế Nguyên Quân liên tiếp đột phá vòng vây và tránh công kích của kiếm mang hết toàn bộ.
Nhưng khi còn cách bờ bên kia chưa đến ba trượng thì đột nhiên.
Một cổ khí lực mạnh mẽ đột nhiên thổi tới và khiến Đế Nguyên Quân bị chững lại một nhịp.
Và khi hắn chuẩn bị gồng mình đi tiếp thì đột nhiên, mười đạo kiếm mang đồng thời đánh tới.
Ở trong mắt hắn, mười vệt kiếm mang hiện lên và đang lao tới rất gần.
Không có thời gian chuẩn bị, Đế Nguyên Quân chỉ có thể đập mạnh trường thương xuống và mượn lực để nhảy lên cao.
Tưởng chừng mọi thứ đến đây sẽ kết thúc nhưng đột nhiên, mười đạo kiếm mang khác tiếp tục bắn tới và khác với lần trước là chúng đánh tới từ rất nhiều hướng và bao vây triệt để không cho Đế Nguyên Quân một con đường thoát.
“Khốn kiếp thật chứ?”
Tức giận thốt ra thành tiếng, Đế Nguyên Quân từ trên cao rơi xuống và đồng thời vung mạnh thanh trường thương ra bốn phương tám hướng với một tốc độ cực kỳ nhanh rồi tạo thành một quả cầu bao bọc lấy cơ thể hắn.
Hít vào một hơi thật sâu, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ thực lực để chống đỡ và từng thanh âm va chạm kịch liệt vang lên khiến cả khu vực bị rung chuyển một cách kịch liệt.
Sau khi thay đổi quỹ đạo tấn công của kiếm mang, Đế Nguyên Quân lúc này mới kịp thở dài một hơi.
Mặc dù đã vượt qua được nghịch cảnh nhưng hai tay hắn lúc này truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng.
Nhận thấy huyết khi không còn nhiều nữa, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân dứt khoát nhảy thằng về phía trước và mặc kệ kiếm mang đánh tới.
Liên tiếp lách người tránh né, Đế Nguyên Quân tuy đã vượt qua được hết tất cả và đứng trên điểm cuối cùng thì toàn bộ nguy hiểm đều đã biến mất.
Nhìn mười miệng vết thương lớn đang rỉ máu ở trên người, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi ngồi xếp bằng tại đó và bắt đầu vận chuyển Ngũ Hành Bá Thể Quyết lên đến cực điểm rồi thúc đẩy điểm sáng huyết đế mộc trị thương.
Không thể lấy đan dược từ trong nhẫn trữ vật và không có chân nguyên phụ trợ nên khả năng hồi phục trở nên chậm hơn thấy rõ.

Mặc dù là thế nhưng thương thế trên người hắn đã đỡ hơn trước rất nhiều.
“Không biết tình hình Lâm Tuyết Nhi lúc này thế nào rồi? Nhìn từ bên ngoài thì cổ điện này là một đại cơ duyên to lớn nhưng những mối nguy cũng vì thế mà tăng lên không ít?”
“Không có thời gian nữa, tiếp tục tiến lên thôi?”
Gồng mình đứng dậy, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn ra xa thì trông thấy phía trước là một vùng rộng lớn vô cùng.
Nhìn khung cảnh đồng bằng ở trước mắt với những tòa sơn nhạc hùng vĩ ở xung quanh thì hắn cảm thấy ngờ vực vô cùng.
Đưa mắt nhìn ra xa, Đế Nguyên Quân nhìn thấy dưới chân là một thềm bậc thang cao chót vót dẫn tới một ngôi miếu ở trên đỉnh núi cao nhất thì đột nhiên cau mày.
“Lại có thêm chuyện gì nữa đây?”
“Nơi yên tĩnh và yên bình như thế này càng khiến ta cảm thấy nguy hiểm?”
Không có thời gian suy nghĩ, Đế Nguyên Quân leo lên từng bậc thang phía dưới chân đi lên cao.
Khi vừa đi lên được lưng chừng núi thì Đế Nguyên Quân bất giác dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao thì nhìn thấy một đầu cự ưng với cơ thể to lớn và sải cánh gần ba mươi trượng thì bị giật mình.
Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân còn thấy những nơi nó bay qua đều để lại một dị tượng hết sức đẹp mắt.
Mặc dù không cảm nhận được khí tức của nó nhưng hắn dám chắc đầu hung thú này một khi ra ngoài thì thực lực ít nhất cũng sánh được với ngũ cấp hung thú, thậm chí còn mạnh hơn như thế nữa.
Ngay khi còn chưa hết bàng hoàng và kinh ngạc, Đế Nguyên Quân nhìn thấy đám mây che phủ ở trên ngọn núi dần tan biến và để lộ hình bóng một ngôi miếu cổ đang phát ra tinh quang hết sức nồng đậm.
Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân hít vào một ngụm khí lạnh rồi thốt ra.
“Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.