Đi theo con đường xuống dưới đáy biển sâu, trước mắt hai người hiện lên một tòa cung điện cổ kính đang không ngừng phát ra một đạo tinh quang khiến Đé Nguyên Quân không khỏi giật mình kinh hãi.
Hắn kinh hãi không phải vì tòa cung điện lộng lẫy, uy nghi và to lớn mà là do tinh quang từ cung điện cổ toát ra.
Đế Nguyên Quân trong lòng cảm thán.
“Không thể tin được, trong một mảnh vỡ không gian tồn tại một phương thế giới đã đủ để ta chấn kinh rồi, nhưng cổ khí tức từ tòa cổ điện này khiến ta có một cảm giác hết sức quen thuộc?”
“Không thể chối cãi được, đây chính là ‘Đạo vận’.
Nhưng đạo vận tồn tại ở một nơi như thế này là điều không thể nào? Ắt hẳn Thiên Đạo sẽ không cho phép?”
“Vậy thì tại sao? Rốt cuộc nơi này ẩn giấu bí mật kinh khủng này đây?”
Càng tiến lại gần, Đế Nguyên Quân càng cảm thấy kinh ngạc vì cổ điện này quá to lớn và có một cổ uy áp vô hình nào đó đè nén lên người.
Nhưng cổ uy áp đó rất yếu và không thể ngăn cản bước chân của cả hai mà đây giống như đang khảo nghiệm cả hai người vậy.
Ngay khoảng cách một trăm trượng thì cổ điện thình lình rung chuyển rồi từ từ bay lên không trung, cánh cổng lớn dần dần mở ra và từ trong đó toát ra một cổ uy năng kinh khủng cùng với đó là một cơn gió xiết có thể thổi bay những thứ ở xung quanh.
Và con đường dẫn đến lối vào bỗng hiện lên từng bậc thang mang theo những loại uy áp khác nhau.
Cảm nhận khí tức trên bậc thang toát ra, Đế Nguyên Quân vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng và xen vào đó là sự mong đợi, hiếu kỳ.
Ánh mắt hắn nhìn qua Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.
“Đây chắc chắn là khảo nghiệm của tòa cổ điện? Nếu đúng là thế thì ở bên trong ẩn giấu một cơ duyên cực kỳ to lớn?”
Nhưng kỳ lạ thay, Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy nhưng trên gương mặt cô chẳng hề có chút phản ứng nào cả.
Ánh mắt cô cứ dán chặt về phía cánh cổng một cách chăm chú mà không để ý bất cứ những thứ ở xung quanh.
Đột nhiên, từ trong cánh cổng bỗng có một làn gió nhẹ thổi về phía hai người giống như đang mời gọi.
Nhưng khi Đế Nguyên Quân giật mình bừng tỉnh một cái thì Lâm Tuyết Nhi đã bị một loại năng lượng vô hình nào đó kéo đi vào bên trong.
Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân giật nảy mình một cái.
Hắn bộc phát toàn bộ thực lực để bay về phía Lâm Tuyết Nhi nhưng cho dù hắn có cố gắng đi chăng nữa thì bản thân không thể bay lên được.
Đến lúc này thì hắn mới phát hiện, bản thân khi tiến vào nơi này thì toàn bộ chân nguyên đều đã bị khóa chặt lại.
Không còn cách này nữa, Đế Nguyên Quân đánh phải đặt chân lên từng bậc thang và dốc sức đi lên.
Ngay khi vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, Đế Nguyên Quân cảm giác ở trên người đang bị một cổ uy áp nào đó đè nén nhưng với nhục thân của hắn hiện tại thì những thứ này chỉ là trò trẻ con.
Liên tiếp bước qua được năm mươi bậc, ngay khi hắn chuẩn bị bước thêm một bước nữa thì ở trên cao bỗng có một cơn gió xiết thổi xuống khiến tốc độ của hắn ngày càng chậm lại.
Tiếp tục tiến lên, Đế Nguyên Quân đặt chân đến bậc thang thứ một trăm thì bị một dòng nước mạnh từ trên cao đổ xuống khiến bước chân đã nặng nề thì nay càng nặng nề hơn.
Cắn răng chịu đựng, Đế Nguyên Quân bộc phát toàn bộ huyết khí trong cơ thể tiếp tục bước lên, mặc cho toàn bộ cơ thể bị dòng nước xiết làm cho đau nhức khắp mình mẩy.
Nhưng hắn vậy không bỏ cuộc và tiếp tục tiến lên.
Tiếp tục bước đến năm mươi bậc thang cuối cùng, bước chân Đế Nguyên Quân từ nặng nề dần trở nên nhẹ mõm vô cùng.
Nhưng kỳ lạ thay, khu vực xung quanh dần trở nên biến ảo và khắp nơi đều là một màn đêm tăm tối.
“Đây là ảo cảnh?”
Mỗi một bước tiến lên, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một khung cảnh bản thân trước đây.
Đó chính là ký ức đẹp đẽ từ lúc được sinh ra, càng bước lên cao thì khung cảnh trước mắt càng ngày càng trở nên biến ảo.
Và mãi cho đến khi đến bậc cầu thang cuối cùng thì bước chân Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại.
Trước mắt hắn là khung cảnh bản thân đang chống đỡ Thiên Đạo Tử cùng với đoàn quân của Thiên Đạo phái xuống.
Hắn một lần nữa nhìn thấy hình ảnh bản thân đang gồng mình chống lại và hình ảnh bản thân bị chính những người thân cận phản bội.
Và cuối cùng, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một bóng người hết sức quen thuộc nhưng toàn thân hắn toát ra một cổ khí tức ma mị vô cùng.
Đó chính là tâm ma của hắn?
Nhìn tâm ma đang đứng ở trước mắt, Đế Nguyên Quân chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục bước về phía trước.
Hắn cứ thế đi qua người tâm ma và mặc cho hắn ta đang đứng kêu gào ở sau lưng.
Ngay khi vượt qua bậc thang cuối cùng, Đế Nguyên Quân quay người.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tâm ma rồi hạ thấp giọng, nói.
“Chỉ một tâm ma nhỏ bé mà muốn khiến đạo tâm ta có lỗ hổng? Đúng là buồn cười đến cực điểm?”
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn huyễn cảnh ở xung quanh rồi nở một nụ cười lạnh, nói tiếp.
“Đạo tâm ta vững chắc nên chỉ một huyễn cảnh nhỏ bé này mà muốn ngăn ta? Tán đi?”
Lời nói vừa dứt, toàn bộ huyễn cảnh dần dần tan biến và Đế Nguyên Quân đã bước đến bậc thềm của cổ điện.
Liếc mắt nhìn vào bên trong, hắn chỉ nhìn thấy một tấm thảm đỏ trải dài ra ngoài và xung quanh là một màn tối che kín tất cả mọi thứ.
Ngay khi hắn vừa đặt chân vào bên trong thì đột nhiên, cánh cổng lớn thình lình đóng chặt lại và ở hai bên cách tường, những cây cột lớn bỗng có những cây đuốc sáng lên chiếu rọi tất cả mọi thứ.
Ở trên cao, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cái ghế lớn với xung quanh được chạm khắc hình long phượng trông uy nghiêm vô cùng.
Nhưng hắn không hề để ý đến bảo vị đó mà đưa mắt nhìn vào lối đi ở cuối căn phòng lớn này.
Nhưng khi hắn vừa tiến vào trung tâm thì đột nhiên, ở trong bóng tối bỗng hiện lên những cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân.
Nhận thấy có nguy hiểm, Đế Nguyên Quân vẻ mặt ngưng trọng thở dài một hơi.
“Ta biết ngay là mọi chuyện không hề đơn giản như vậy mà?”
Lời nói vừa dứt, ở sau những cây cột lớn cùng với trên trần nhà bỗng hiện lên từng thân ảnh to lớn.
Đó chính là những tôn hộ vệ đá trên tay giữ những thanh cự kiếm và trên đỉnh đầu hắn là từng đầu cự ưng trải cánh bay lượn xung quanh.
Bị những hộ vệ bao vây xung quanh, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Có tám hộ vệ cùng ba đầu cự ưng? Thực lực của chúng đều là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong? Đây là một sự trùng hợp hay là cổ điện này cố ý sắp xếp cấp bậc của những hộ vệ này?”
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân bộc phát huyết khí trong cơ thể lên đến đỉnh điểm rồi giẫm mạnh chân một cái đánh ra một đạo kình khí đẩy lùi tám hộ vệ ra sau một vài bước.
“Tử Huyền?”
Thình lình, ở trong tay hắn bỗng hiện lên một thanh trường thương rồi đột nhiên ánh lên một cái và lao thẳng về phía hộ vệ ở trước mắt.
Ngay khi chúng kịp phản ứng lại thì Đế Nguyên Quân đã giẫm mạnh chân lao lên, chỉ thấy hắn giẫm mạnh lên thanh trường thương rồi nhảy thẳng lên trước mặt.
Sau đó, Đế Nguyên Quân ngưng tụ một lượng lớn huyết khi vào cánh tay rồi bộc phát toàn bộ thực lực đánh ra một quyền.
Oanh!
Ngay lập tức, một tiếng động lớn cùng với đó là thanh âm nứt vỡ và rơi xuống vang lên.
Mặc dù hộ vệ cũng là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong nhưng cơ thể nó quá to lớn và nặng nề nên không thể tránh thoát được và bị Đế Nguyên Quân đánh ngã gục và nằm bất động ở trên nền nhà.
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái và đồng thời lao về phía một hộ vệ ở gần đó thì Tử Huyền ở ngoài xa dường như hiểu được ý định của chủ nhân nên đằng không lao đến.
Chớp lấy thời cơ, hai tay Đế Nguyên Quân nắm chặt điểm xa nhất của chuôi thương rồi giẫm mạnh chân nhảy lên cao và đồng thời phát lực vung mạnh trường thương từ trên cao xuống với uy lực nặng nề giống như thái sơn áp đỉnh.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân ngay sau khi đánh bại hai hộ vệ chỉ trong chớp mắt thì tiếp tục lao đến những hộ vệ còn lại và viên tiếp đánh ra từng chiêu với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Thanh trường thương trong tay hắn thoắt ẩn thoắt hiện và chỉ có mỗi lưỡi thương sách chói giống như xé rách không khí nơi này.
Liên tiếp, Đế Nguyên Quân bị bốn hộ vệ bao vây và bị tấn công liên tục nhưng trong mắt hắn thì những hộ vệ này quá chậm.
Cho dù thực lực của chúng rất mạnh nhưng không thể đánh trúng thì chẳng thể gây ra được uy hiếp nào đối với hắn cả.
Dần dần, gần một trăm chiêu qua đi.
Đế Nguyên Quân từ trong tâm thế phòng ngự dần chuyển qua tấn công, chỉ thấy tốc độ cùng uy lực hắn đánh ra ngày một tăng lên.
Và đến cuối cùng, cả bố hộ vệ không còn chống đỡ được nữa liền ngã gục xuống.
Bây giờ chỉ còn sót lại hai hộ vệ cùng với ba đầu cự ưng đang bay lượn, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn chúng với một ánh mắt có chút khinh thường.
“Để tránh tốn thời gian? Các ngươi lên một lần đi?”
Chúng dường như nghe và hiểu được những lời nói của Đế Nguyên Quân nên trông chúng lúc này tức giận vô cùng.
Hai hộ vệ lao nhanh về phía hắn còn ba đầu cự ưng thì vung cánh bắ n ra từng sợi lông vũ sắc nhọn như muốn lấy mạng hắn.
Nhanh chóng tránh né, Đế Nguyên Quân lao nhanh về phía hộ vệ rồi nhảy lên và mượn cơ thể to lớn của nó làm bàn đạp nhảy bổ về phía ba đầu cự ưng.
Chỉ thấy hắn giẫm mạnh ở trên lưng một đầu rồi dùng toàn bộ thực lực đạp mạnh xuống khiến một đầu rơi thẳng xuống phía bên dưới.
Tiếp đó là đầu thứ hai và thứ ba, sau khi cả ba đều bị đạp rơi xuống, Đế Nguyên Quân dùng toàn lực ném mạnh thanh trường thương lao thẳng xuống và đâm xuyên qua người cả ba.
Chỉ còn hai hộ vệ còn lại, Đế Nguyên Quân không tiêu tốn thời gian thêm nữa và ra tay hạ gục chúng một cách nhanh chóng.
Sau khi giải quyết xong đám hộ vệ, Đế Nguyên Quân định đi vào trong lối đi ở cuối căn phòng thì đột nhiên.
Ở trên bảo vị bỗng hiện lên một đạo thân ảnh trông giống hắn vô cùng.
Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân hít vào một ngụm khí lạnh rồi thốt ra.
“Âm thầm quan sát thực lực của ta rồi tạo ra một bản thể sở hữu nhưng khả năng và thực lực đó? Cổ điện này đúng là không hề tầm thường?”.