Lúc này, đám người còn lại đứng trốn ở trong một hang động ở ngay sát ngoài rìa Nam Hoang Sơn Mạch.
Khi bọn họ tập trung lại đây và không hề cảm nhận được khí tức của Đế Nguyên Quân đuổi tới thì ai ai cũng nghĩ bản thân đã thoát khỏi sự truy giết.
Nhưng họ đợi ở đó một hồi lâu để chờ đợi nhưng đã một lúc lâu rồi mà bốn người kia vẫn chưa đi đến thì sắc mặt ai ai cũng dần trở nên khó coi.
Lúc này, có một tiên trong đám người liếc mắt nhìn ra ngoài cửa hang rồi lên tiếng.
“ Ta đã đợi ở đây một lúc lâu như vậy mà vẫn chưa đến? Có khi nào bốn người kia bị tên đó g iết chết rồi hay không?”.
Đáp lại, những người khác nhanh chóng lên tiếng cắt ngang.
“Ngươi đừng nói những chuyện xui rủi như thế chứ? Chắc có lẽ những người đó đang trốn ở một nơi nào đó mà thôi?”.
“Đúng thế, với thực lực của cả bốn người thì việc đối phó cường giả Thiên Địa cảnh còn được.
Ta nghĩ tên đó đáng sợ như vậy thì cảnh giới ít nhất cũng phải Thiên Địa cảnh và nếu như hắn ta muốn đuổi cùng giết tận thì chuyện này khó nói vô cùng?”.
“Cũng không ngoài khả năng những người đó bị g iết chết rồi và hắn ta cũng sẽ tìm đến đây sớm?”.
“Ban đầu thì ta bị sát ý trên người hắn ta dọa sợ nên mới quay người bỏ chạy chứ không mười người ta phối hợp ra tay thì đừng nói đến việc chống đỡ mà ngay cả Thiên Địa cảnh ta cũng có thể giết được?”.
“Tự tin như thế là rất tốt nhưng ta thấy tên đó không phải dạng tầm thường, cảm nhận sát ý trên người thì hắn có cùng một đạo với ta.
Còn việc ngưng tụ được một lượng sát ý kinh khủng như thế thì không biết bàn tay hắn đã nhuốm biết bao nhiêu máu tươi?”.
“Đúng là đáng sợ thật? Ta bây giờ nghĩ lại cái cảnh tượng đó thì vẫn còn cảm thấy ớn lạnh.
Ta nói không ngoa chứ sát ý mười người cộng lại cũng chưa chắc bằng được một phần của tên kia”.
“Nhưng mà cũng kỳ lạ, nhìn hắn ta thì trông cũng chỉ mười tám mười chín tuổi thì không thể luyện ra lượng sát ý kinh khủng như vậy được? Ta đoán hắn ta có công pháp hoặc loại bí pháp nào đó hỗ trợ?”.
“Nếu như ta có thể đoạt được nó thì thực lực của ta hiện tại sẽ còn mạnh hơn trước rất nhiều”.
“...”.
Ngay khi đám người đang bàn tán to nhỏ ở trong hang động thì đột nhiên, ở ngoài cửa hang bỗng vang lên một thanh âm tiếng cành cây bị thứ gì đó giẫm gãy thì đám người nhanh chóng ra hiệu yên lặng và dương mắt nhìn hướng về phía cửa hang.
Ngay khi nhìn thấy một bóng người chiếu vào bên trong thì sắc mặt họ dần trở nên khó coi vô cùng.
Ai ai cũng lăm le vũ khí ở trong tay và chực chờ Đế Nguyên Quân bước vào thì ngay lập tức xông lên rồi ra tay giế t chết.
Nhìn bóng của người đó đang từng bước tiến vào thì đám người bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Tuy những lời nói của họ ban hãy hết sức hùng hổ và quyết đoán nhưng khi thấy cảnh Đế Nguyên Quân từng bước đi vào trong hang thì bất giác run lên một cái vì sợ hãi.
Chờ đợi từng giây từng phút trôi qua một cách chậm chạp, ở trên gương mặt đám người dần lăn xuống từng hạt mồ hôi lạnh trông căng thẳng và lo lắng vô cùng.
Ngay khi vừa thấy bóng dáng người đi vào trong hang thì bọn họ bộc phát toàn bộ thực lực rồi xông lên.
Nhìn từng đạo công kích của sáu người đánh tới thì Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.
“Sáu người các ngươi ở đây rồi? Đỡ nhọc công ta phải đuổi theo từng người?”.
“Ngươi đến bây giờ mà còn ăn nói hàm hồ?”.
Đáp lại, đám người không một chút do dự đánh tiếp gần hai mươi đạo công kích rồi lớn tiếng đáp lời.
“Để ta xem, ngươi lấy đâu ra cái tự tin đó?”.
“Nhiều lời với hắn ta làm gì? Nhanh chóng xông lên g iết chết hắn?”.
Nhìn sáu người lao tới, Đế Nguyên Quân hai tay nắm chặt Tử Huyền rồi vung mạnh ra phía trước để đánh bay toàn bộ công kích rồi giẫm mạnh chân xông lên.
Chỉ thấy hắn đồng thời bộc phát ba đại lực lượng lên đến đỉnh điểm và truyền một lượng lớn chân nguyên vào thanh trường thương rồi sau đó mạnh tay quét thương một cái.
Từ đầu lưỡi thương b ắn ra một đạo tinh quang sáng chói mang theo một cổ uy lực cực kỳ mạnh mẽ và điên cuồng đánh tới.
Cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, cả sáu người đồng thời giẫm mạnh chân nhảy lên cao để tránh né rồi tiếp tục lao lên.
Ngay khi lòng bàn chân vừa tiếp đất, ánh mắt đám người dần ngẩng đầu nhìn lên thì đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc và mộ cổ khí tức mạnh mẽ vô cùng.
Ngay khi họ kịp phản ứng lại mọi chuyện vừa xảy ra thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân mạnh tay vũng thương đánh văng một tên ra xa rồi sau đó dùng chân đá mạnh khiến một tên khác cũng bị đẩy lùi ra sau mấy bước.
Cảm thấy quá khó tin, ánh mắt đám người nhìn Đế Nguyên Quân lúc này lộ rõ sự kinh hãi vô cùng.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được rằng, nếu như Đế Nguyên Quân vừa rồi định ra tay thì họ khó lòng mà giữ mạng.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, đám người đồng loạt nhảy lùi ra xa để tránh né rồi sau đó tiếp tục vung đao đánh ra từng đạo công kích khác.
“Thực lực của các ngươi chỉ đến vậy thôi sao?”.
Lách mình đi xuyên qua công kích của đám người, Đế Nguyên Quân dùng ánh mắt lộ rõ sự khinh thường nhìn thường nhìn về phía trước và cùng với đó là nở một nụ cười lạnh, nói.
“Ta còn tưởng đệ tử La Sát Môn sẽ là thứ gì đó đáng sợ nhưng tất cả cũng chỉ do ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa bước từng bước áp sát lại gần.
Ngay khi hắn sắp sửa ra tay thì đột nhiên, cả sáu tên đồng loạt nhảy lùi ra sau và thành công bao vây xung quanh.
Nhìn Đế Nguyên Quân lúc này giống như một con cá bơi vào trong rọ khiển bọn họ cảm thấy phấn khích vô cùng.
Lúc này, có một tên trong đám người lên tiếng.
“Haha… Ngươi bước vào bẫy của bọn ta rồi? Để ta xem ngươi bây giờ làm sao thoát ra được?”.
Lời nói vừa dứt, cả sáu người đồng thới bộc phát toàn bộ chân nguyên ra ngoài và liên tiếp đánh ra từng đạo công kích trông kín kẽ vô cùng.
Nhanh chóng nhìn thấy yếu điểm, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy lên thì đột nhiên.
Ở trên đầu hắn bỗng truyền đến một làn gió nhẹ và khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy có một tên đã đứng ở sau lưng.
Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân lách người qua một bên và dùng ánh mắt nhìn lưỡi đao sắc bén chém sượt qua người khiến biểu cảm trên gương mặt hắn lộ ra vẻ có chút bất ngờ.
Dùng tay đẩy mạnh tên đó rơi xuống đất, Đế Nguyên Quân mạnh tay ném Tử Huyền hướng về phía hắn ta mà đánh nhưng khi mũi thương chuẩn bị đâm trúng thì bỗng có một lưỡi đao sắc bén từ dưới chém mạnh lên một cái khiến Tử Huyền bị đánh bay ra xa.
Nhìn thanh trường thương nằm lăn lóc ở ngoài xa, đám người lúc này nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nói.
“Trong tay ngươi hiện tại không còn vũ khí thì lấy gì chống lại bọn ta?”.
Chiến ý đột nhiên tuôn trào, đám người cười lớn một tiếng rồi xông lên và nhanh chóng ép sát lại gần từ nhiều hướng rồi vung thanh đao ở trong tay đánh xuống.
Chỉ thấy từng lưỡi đao đột nhiên ánh lên và b ắn ra một lượng đao khí mãnh liệt và nặng nề đè xuống khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn sáu đạo đao chiêu hợp lại đánh xuống, Đế Nguyên Quân đột nhiên thở dài ra một hơi rồi lắc đầu và nói với một giọng điệu hết sức khinh thường.
“Các ngươi nghĩ trong tay ta không có vũ khí thì có thể đánh bại ta được sao? Đúng là buồn cười?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi hợp lực tạo ra một màn chắn chân nguyên chặn lại ở trên đỉnh đầu và đồng thời dùng ý niệm điều khiển Từ Huyền từ từ bay lên.
Xoay vòng một cái, mũi thương hướng thẳng về phía một tên ở trước mặt rồi lao tới một tốc độ nhanh.
Ngay lúc đám người tưởng chừng sẽ ép chết được Đế Nguyên Quân nhưng đột nhiên.
Một anh âm da thịt bị thứ gì đó đâm xuyên qua khiến sắc mặt bọn họ đột nhiên tối sầm lại.
Liếc mắt nhìn một người bị mũi thương đâm xuyên qua ngực thì bất giác thu lại công kích rồi nhảy lùi ra xa để gia tăng khoảng cách.
Vươn tay rút thanh trường thương, Đế Nguyên Quân quay người nhìn về phía năm tên còn lại rồi hạ thấp giọng nói.
“Không biết là ta đi vào tròng hay là các ngươi đây?”.
“Ban đầu ta còn tưởng các ngươi sẽ khiến ta cảm thấy có chút thoải mái khi đối đầu nhưng dần dần lại khiến ta cảm thấy nhàm chán vô cùng? Ngay cả một phần ba thực lực ta còn chưa sử dụng hết mà các ngươi đã sợ đến mức như vậy rồi?”.
“Gặp yếu thì đánh, gặp mạnh thì chạy? Đây chính là đạo của La Sát Môn các ngươi sao? Đúng là khiến người khác chê cười mà”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và ánh mắt dần lộ rõ sự tức giận.
“Ngươi câm miệng cho ta? Đừng tưởng bản thân có chút thực lực thì muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm? La Sát Môn ta há để cho một kẻ như ngươi sỉ nhục?”.
“Sỉ nhục?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng trả lời.
“La Sát Môn xứng để ta sỉ nhục hay sao?”..