Ngồi ở trong chính điện La gia, La Thiên ánh mắt nhìn xuống Mạc Hữu Thắng và nội môn trưởng lão của Ngạn Tương Môn với sắc mặt không được thoải mái và có chút lo lắng.
Hắn không ngờ được là Ngạn Tương Môn lại phái người tìm đến sớm đến như vậy và hắn cũng chưa có đối sách vì thế lực của Ngạn Tương Môn ở khu vực xung quanh đây là rất lớn.
Còn La gia tuy cũng có chút thế lực nhưng để so sánh với Ngạn Tương Môn thì chẳng khác gì một ngọn đèn lại đem đi so sánh với nhật nguyệt.
Nghĩ đến đây, La Thiên trong lòng cảm thấy có chút nhẹ lòng bởi vì hắn đã để Đế Nguyên Quân thay hắn tham dự đấu giá.
Lúc này, La Liên ánh mắt liếc nhìn vị lão giả kia rồi lên tiếng.
“Không biết trưởng lão đến La gia ta có việc gì?”.
“Đến lúc này mà ngươi còn hỏi câu đó sao?”.
Đáp lại, Mạc Hữu Thắng tức giận đập mạnh tay xuống thành ghế rồi gồng mình đứng dậy, hắn chỉ tay về phía La Thiên rồi quát lớn một tiếng.
“Nhanh giao tên tiểu tử đó ra đây? Ta biết ngươi đang che giấu hắn?”.
“Che dấu?”.
La Thiên nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn lộ rõ sự không thoải mái lên tiếng.
“Nếu như ngươi không tin thì đi tìm kiếm ở trong phủ ta xem? Nếu như ngươi không tìm được thì ngươi có dám đứng ra nhận hậu quả?”.
Nhìn dáng vẻ tự tin của La Thiên, Mạc Hữu Thắng tuy rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống cục tức rồi ngồi xuống.
“Ngươi…”.
Lúc này, Ngạn Tương Môn trưởng lão mới liếc mắt nhìn La Thiên rồi lên tiếng.
“Ta không cần biết tên tiểu tử đó có trốn ở La gia hay không? Cái mà ta quan tâm nhất là hai người các ngươi?”.
“Tên tiểu tử Đế Nguyên Quân kia dám ra tay gi ết chết đệ tử của ta thì ta sao có thể bỏ qua được? Còn hai người thì khác, ta không biết mối quan hệ của các ngươi tốt đẹp như thế nào nhưng dám đứng ra cho tên tiểu tử đó?”.
“Ta biết hai ngươi là người có đầu óc nên thiết nghĩ sẽ không vì một tên tiểu tử mà đắc tội Ngạn Tương Môn ta?”.
Ngồi ở bên phía đối diện, Thanh Lương các chủ sắc mặt đột nhiên trầm xuống rồi lên tiếng.
“Trưởng lão, ngươi đang trả thù tư hay sao?”.
“Chuyện Mạc Anh Nghiêm bị người khác gi ết chết ở trong một trận chiến thì đó là do hắn học tài chưa nghệ, thực lực thua kém nên mới bị như vậy.
Hơn hết, tình trạng của Mạc Anh Nghiêm lúc đó đã nhập ma và không thể kiềm chế được hành động của bản thân nên muốn ra tay giết Đế Nguyên Quân”.
“Nếu đổi lại, người chết không phải Mạc Anh Nghiêm mà là tên tiểu tử đó thì ngươi có suy nghĩ đến hay không? Hay ngươi chỉ quan tâm đến người của mình mà thôi?”.
“Mạng của Mạc Anh Nghiêm có giá và các người lo lắng, thương cảm.
Còn mạng của tên tiểu tử đó không phải sao?”.
“Thanh Lương các chủ?”.
Mạc Hữu Thắng vẻ mặt âm trầm nhìn liếc qua và nói.
“Ngươi ăn nói cho đúng? Ngươi nghĩ gì mà so sánh tên tiểu tử không có chút gia thế cùng với Anh Nghiêm nhà ta? Con trai ta còn nhỏ tuổi nhưng đã là đệ tử nội môn Ngạn Tương Môn, là cường giả Thiên Địa cảnh”.
“Xét về thiên phú, thực lực, gia thế thì tên đó lấy gì mà so sánh với con trai ta?”.
“...”.
Bất giác, ánh mắt La Thiên nhìn Mạc Hữu Thắng đột nhiên trầm xuống và ẩn sâu trong ánh mắt hắn lộ rõ sự tức giận.
“Mạc gia chủ, ngươi nên chú ý đến lời nói của ngươi đi thì hơn? Trong khi ngươi hạ thấp Đế Nguyên Quân và tâng bốc con trai ngươi, cho dù hắn là Thiên Địa cảnh, trở thành đệ tử nội môn Ngạn Tương Môn thì sao?”.
“Nhưng hắn vẫn phải chết dưới thương của Đế Nguyên Quân.
Ngươi nói hắn không có thiên phú, thực lực, không có thế lực chống lưng.
Vậy tại sao con trai ngươi lại chết? Thiên Địa cảnh lại gục dưới tay của một Ngưng Hải cảnh?”.
“Ta không biết ngươi do đau buồn vì cái chết của con trai hay là một tên ngờ nghệch không hiểu chuyện? Ta tự hỏi ngươi bây giờ đang đau buồn hay là đang tự dối lòng về kết quả của trận chiến tranh đoạt đó?”.
“La gia chủ?”.
Ngạn Tương Môn trưởng lão nghe thấy vậy thì không chịu được nữa liền lên tiếng.
“Ngươi nói như vậy không phải quá đáng hay sao?”.
“Mạc Anh Nghiêm tuy có thực lực nhưng lại thất bại trong tay người khác, chuyện đó có thể xảy ra.
Nhưng tên tiểu tử đó biến tình trạng Mạc Anh Nghiêm không tốt nhưng tại sao hắn ta không thu tay mà trực tiếp gi ết chết?”.
“Ngươi giải thích chuyện này cho ta xem?”.
“...”.
La Thiên nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên xám xịt và trông khó coi vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn lão giả tỏ vẻ không vừa ý, nói.
“Trưởng lão, ngươi nói chuyện không phải quá buồn cười hay sao? Ngươi nói Đế Nguyên Quân nên thu tay khi Mạc Anh Nghiêm đánh tới? Ngươi thân là trưởng lão của một tông mà ăn nói lại hồ đồ và thiếu suy nghĩ đến như vậy?”.
“Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi gặp một người có cảnh giới, thực lực cao hơn và người đó nhập ma và muốn gi ết chết ngươi thì ngươi có thu tay lại hay không? Ngươi có để mặc cho người đó ra tay gi ết chết ngươi hay là ngươi dùng mọi cách để chống lại?”.
“...”.
Lão giả nghe thấy vậy thì ánh mắt dần dịu xuống, lão lúc này giống như muốn nói gì đó để phản bác lại nhưng không thể nói được gì cả.
Nhìn thấy lão giả không thể trả lời được, La Thiên tiếp tục nói.
“Nếu như ngươi không trả lời được thì ngươi có quyền nói Đế Nguyên Quân phải thu tay và mặc cho Mạc Anh Nghiêm đánh tới hay sao?”.
“Chưa kể, ngươi từng nghe những chuyện mà Mạc Anh Nghiêm đã làm với Đế Nguyên Quân trước đây hay chưa mà dám nói những lời như thế? Hay là ngươi biết nhưng vẫn ngó lơ đi chuyện đó?”.
“...”.
Lão giả nghe thấy vậy thì hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm La Thiên và không hề giấu diếm sự tức giận ở trong lòng mà bộc phát toàn bộ ra ngoài.
Lão ta đập mạnh tay xuống thành ghế rồi gồng mình đứng dậy và sau đó bộc phát khí tứ Tinh Cực cảnh bao trùm cả chính điện và hướng toàn bộ uy áp về phía hai người.
Truyện Lịch Sử
Lão giả chỉ thẳng tay về phía La Thiên rồi nói với giọng điệu tức giận và đầy sự thách thức.
“Đúng như thế thì đã sao? Ta đã cố kiềm chế cơn giận ở trong lòng để đến đây và mong muốn nghe câu trả lời của ngươi và nếu như ngươi ngoan ngoãn giao tên tiểu tử đó ra thì ta còn xem xét chuyện có ra tay với La gia hay không?”.
“Nhưng ngươi cứ được đà lấn tới khiến ta cảm thấy rất tức giận, ta bây giờ cho ngươi thêm một cơ hội.
Ngoan ngoãn giao tên tiểu tử đáng chết đó ra đây và quỳ xuống cầu xin.
Bằng không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của La gia các ngươi?”.
Bị uy áp Tinh Cực cảnh đè nén khiến toàn thân hai người cảm thấy nặng nề giống như đang cõng một tảng đá lớn ở trên vai và cùng với đó là lời đe dọa của lão ta khiến cả hai người lúc này cũng không giấu được lửa giận của bản thân nữa mà gồng mình đứng dậy.
Bộc phát toàn bộ thực lực, cả La Thiên và Thanh Lương các chủ dốc hết toàn bộ thực lực rồi bốc phát ra ngoài để phá tan toàn bộ uy áp của lão ta rồi chỉ thẳng tay về phía lão và quát lớn một tiếng.
“Ta nể tình và xem trọng Ngạn Tương Môn nên mới gọi ngươi là một tiếng trưởng lão, nhưng ngươi cũng đừng được đà mà làm tới”.
“Ngươi nghĩ ngươi lớn đến mức mà khiến La Thiên ta, La gia ta khiếp sợ hay sao?”.
Tiếp đó, ánh mắt hắn nhìn ra phía bên ngoài rồi quát lớn một tiếng.
“Mười vị trưởng lão, có muốn cùng ta quyết một trận sống chết?”.
Ngay lập tức, mười vị trưởng lão thình lình xuất hiện ở ngay phía bên ngoài cửa và bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân.
Tuy vẫn yếu kém hơn La Thiên một đoạn nhưng thực lực vẫn cực kỳ mạnh mẽ và không thể xem thường được.
Ánh mắt mười vị trưởng lão nghiêm nghị, không một chút e ngại nhìn vào bên trong rồi đồng thanh quát lớn một tiếng.
“Chỉ cần gia chủ muốn thì đám lão già này sẵn sàng”.
Bị khí tức của hai người và mười vị trưởng lão dọa sợ và biết thực lực của bản thân không thể cùng lúc chống lại mười hai người nên nhanh chóng thu lại ý định của bản thân.
Nhưng lão ta cũng không thể vì thế mà bỏ qua chuyện này được, bị La Thiên buông lời hạ thấp và bị khiêu khích của La gia nên khiến lão ta cảm thấy tức giận vô cùng.
Sắc mặt lão ta lúc này đột nhiên trở nên trầm xuống và liếc mắt nhìn chằm chằm La Thiên rồi nói với giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực.
“Được… Được, La gia các ngươi được lắm?”.
“Dám lấy uy của các ngươi để uy hiếp ta, uy hiếp cả Ngạn Tương Môn? Ta muốn nhìn xem, La gia các ngươi từ giờ đến sau này còn ngóc mặt lên được nữa hay không? Các ngươi liệu có dùng được cái uy này khi đối mặt với sự tức giận của Ngạn Tương Môn ta hay không?”.
Sau đó, lão ta nhanh chóng quay người rồi quát lớn một tiếng rồi sau đó rời đi.
“Đi”.
Nhưng đúng lúc này, Đế Nguyên Quân sau khi đấu giá được một vài món đồ cho bản thân và cho cả La gia thì quay trở về.
Và ngay khi hắn vừa đặt chân vào cổng lớn thì đột nhiên, ánh mắt hắn để ý đến đoàn người phía trước.
Khi nhìn thấy Mạc Hữu Thắng đi ở bên cạnh một lão giả thì sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm và lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Là người Ngạn Tương Môn tìm đến?”.
Và cũng đúng lúc này, Mạc Hữu Thắng cũng đã nhìn thấy Đế Nguyên Quân đứng ở bên ngoài cửa thì ngoái đầu nhìn về phía La Thiên rồi nở một nụ cười lạnh rồi sau đó chỉ tay ra ngoài cổng lớn, nói.
“Trưởng lão, chính là tên đó đã ra tay giế t chết Anh Nghiêm nhà ta?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote, cầu đẩy quà..