Buổi gặp mặt và trao đổi kết thúc, Đế Nguyên Quân đợi gia chủ của những gia tộc rời đi hết thì lúc này mới đưa mắt nhìn Trịnh Kim Thành và Nam Thương Hà rồi lên tiếng.
“Tình hình bên phía Mạc gia như thế nào rồi?”.
“...”.
Cả hai vị gia chủ liếc mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.
“Công tử, chuyện này bọn ta không hề hay biết.
Ta nghĩ, việc công tử gây ra đối với Thương gia thì rất có thể khiến Mạc gia nổi giận và thúc đẩy việc loại bỏ thế lực của ta ở nơi này”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Ta thì không nghĩ giống thế? Chuyện xảy ra với Thượng gia sẽ không chỉ khiến hành động của Mạc gia sẽ chậm lại và thời gian đến thiên kiêu tụ hội sắp đến gần nên họ sẽ không có thời gian ở nơi này”.
Cả ba người đang bàn chuyện thì lúc này, ở bên ngoài cổng lớn có một tên đệ tử vẻ mặt hốt hoảng tức tốc chạy vào và trên miệng kêu lớn không ngừng.
“Gia chủ, có người đến tìm?”.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của tên đệ tử, Trịnh Kim Thành sắc mặt trầm xuống, đáp.
“Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói?”.
“Vâng”.
Tên đệ tử cúi đầu đáp.
“Thượng gia chủ đang đứng ở bên ngoài?”.
“Cái gì?”.
Trịnh Kim Thành gồng mình đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cổng lớn rồi thốt ra.
“Hắn bây giờ còn dám dẫn người đến Trịnh gia?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi khẽ nhíu mày, nói.
“Trịnh gia chủ, ngươi không cần phải hãi hùng như thế.
Cứ để hắn vào đây đi?”.
“Vâng”.
Trịnh Kim Thành cúi đầu.
Từ bên ngoài đi vào, Thượng Kim Hào dẫn theo hai tên đệ tử đưa mắt nhìn xung quanh thì không khỏi kinh ngạc.
Lúc trước, họ cho người theo dõi và truyền tin về nhưng họ không ngờ được là khi chính mắt nhìn thấy lại có khác biệt đến như vậy.
Thượng Kim Hào vẻ mặt có chút khó tin thốt ra.
“Trịnh gia từ bao giờ mà có thực lực như thế này? Nếu như Thượng gia và Trịnh gia xảy ra tranh đấu thì ta khó lòng mà nắm được phần thắng?”.
Đi vào bên trong chính điện, Thượng Kim Hào đưa mắt nhìn lên cao thì trông thấy Đế Nguyên Quân đang ngồi ở trên đó thì hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nhanh chóng cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng.
“Thượng Kim Hào gặp qua tiền bối và hai vị gia chủ?”.
Lúc này, Trịnh Kim thành dương mắt nhìn Thượng Kim Hào lộ vẻ dè chừng, hỏi.
“Không biết Thượng gia chủ đến đây có chuyện gì?”.
Thượng Kim Hào thở dài một hơi rồi lắc đầu, đáp.
“Trịnh gia chủ, ngươi không cần phải dè chừng ta đến như vậy? Ta không có địch ý khi đến đây và Thượng gia ta hiện tại không phải thuộc cấp của Mạc gia nữa rồi”.
“Mục đích của ta đến đây là có hai việc, thứ nhất là ta đến để báo tin”.
“Báo tin?”.
Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
“Không biết Thượng gia chủ có tin gì muốn nói?”.
Thượng Kim Hào gật đầu, đáp.
“Mạc gia tạm thời sẽ không nhúng tay vào chuyện ở ngoại ô nữa nên hai vị gia chủ không cần lo lắng.
Ngoài ra, sáng sớm nay ta còn nhận được một tin tức khác cũng liên quan đến Mạc gia”.
“Theo như người của ta truyền tin về thì thiếu chủ Mạc gia Mạc Anh Nghiêm sẽ quay về và tham dự lần thiên kiêu tụ hội này.
Theo ta nghĩ thì Mạc gia hiện tại đang âm mưu một chuyện gì đó”.
“...”.
Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì sắc mặt dịu xuống được đôi chút.
“Vậy còn chuyện thứ hai thì sao?”.
Thượng Kim Hào vẻ mặt đắn đo nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng.
“Chuyện thứ hai là ta muốn gia nhập liên minh của các người?”.
“Ngươi muốn gia nhập liên minh?”.
Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì mạnh tay nắm chặt thành ghế rồi đứng dậy, vẻ mặt hắn có chút bất ngờ và khó tin nhìn Thượng Kim Hào rồi thốt ra.
“Ngươi làm như vậy mà không sợ Mạc gia sẽ ra tay với các ngươi hay sao?”.
“Chuyện đó còn quan trọng nữa sao?”.
Thượng Kim Hào liếc mắt nhìn Nam Thương Hà rồi lắc đầu, vẻ mặt có chút thất thần thốt ra.
“Tình hình của Thượng gia ta hiện tại đang xấu hơn bao giờ hết và còn bị những thế lực khác ở vùng ngoại ô lăm le.
Còn chuyện Mạc gia sẽ ghi thù thì ta chưa nghĩ đến chuyện đó”.
“Ta hiện tại chỉ muốn tìm một liên minh để có thể phụ giúp ta vượt qua thời gian này mà thôi.
Nhưng bù lại, các ngươi có thêm sự giúp đỡ của Thượng gia thì vị thế ở ngoại ô sẽ mạnh hơn trước và có thể giúp ích trong việc bành trướng thế lực”.
“...”.
Trịnh Kim Thành vẻ mặt có chút đắn đo nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.
“Không biết ý của công tử như thế nào?”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy, hắn đi từ trên cao ra phía bên ngoài và thẳng hướng rời khỏi Trịnh gia và nói.
“Chuyện này các ngươi tự giải quyết, ta bây giờ còn có việc nên sẽ rời đi trước”.
“Vâng”.
Trịnh Kim Thành và Nam Thương Hà đồng thờ đứng dậy, cả hai người hướng theo phương hướng Đế Nguyên Quân rời đi rồi cúi đầu thi lễ, đáp.
Rời khỏi Trịnh gia, Đế Nguyên Quân nhanh chóng đi về phía khu vực trung tâm và trên đường đi, hắn nghe thấy những lời bàn tán của những người ở trên đường đang nói đến chuyện Mạc Anh Nghiêm đột phá Thiên Địa cảnh và sẽ tham dự vào lần thiên kiêu tụ hội này.
Nhìn dòng người tấp nập qua lại và dáng vẻ của những gia tộc lớn, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng Mạc gia rồi lên tiếng.
“Rốt cuộc Mạc gia có toan tính gì?”.
Không suy nghĩ nhiều, Đế Nguyên Quân thẳng hướng về phía Lạc gia và cũng không quên nghe ngóng tin tức của những người đang bàn tán ở hai bên vệ đường.
Lúc này, tại Lạc gia!
Sau khi Mạc Anh Nghiêm cùng Ngạn Tương Môn trưởng lão quay trở về.
Mạc Hữu Thắng gấp rút chuẩn bị rất nhiều đồ và nhiều trân tài địa bảo và dẫn người đi đến Lạc gia với tâm thế tự tin và vui vẻ vô cùng.
Còn ba người Lâm Tuyết Nhi lúc này vẫn còn ở sân sau tập luyện liên tục để chuẩn bị cho lần thiên kiêu tụ hội sắp tới mà không biết chuyện gì sắp sửa diễn ra.
Ngay khi cả ba người đang giao phong kịch liệt thì lúc này, một tên đệ tử tức tốc chạy vào với dáng vẻ hớt hải ròi lên tiếng.
“Ba vị tiểu thư xin hãy dừng tay, gia chủ có việc gấp nên cho gọi Lâm tiểu thư đến chính điện”.
Nhanh chóng thu tay, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn tên đệ tử, hỏi.
“Gặp Lâm Tuyết Nhi? Cha ta có việc gì sao?”.
Đáp lại, tên đệ tử lắc đầu, trả lời.
“Thưa tiểu thư, chuyện này ta không biết?”.
“Thôi được rồi”.
Lạc Tuyết Dùng đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi một cái rồi lên tiếng.
“Ngươi rời đi trước đi, lát nữa ta và Lâm Tuyết Nhi sẽ đến đó”.
Đợi tên đệ tử rời đi, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn Lạc Tuyết Dung rồi lên tiếng.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”.
“...”.
Lạc Tuyết Dung thở dài một hơi rồi lắc đầu, đáp.
“Cái này thì ta không biết? Chi bằng đến đó xem thử, ta dẫn ngươi đi?”.
Đi đến chính điện, cả hai người vừa bước chân đi vào thì nhìn thấy Lạc Thanh Ngạc và người của Mạc gia đang ngồi đợi sẵn ở bên trong.
Ngay khi nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đi vào thì ánh mắt của người Mạc gia đột nhiên sáng lên và tỏ vẻ vừa ý vô cùng.
Mạc Anh Nghiêm ngồi gần phía cửa ra vào và khi nhìn thấy cô thì ngay lập tức đứng dậy.
“Lâm tiểu thư, ta lại gặp nhau rồi?”.
Khác với người Mạc gia, Ngạn Tương Môn trưởng lão đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi thì khẽ nhíu mày và trên gương mặt lộ vẻ tiếc nuối thốt ra.
“Không ngờ Lạc gia còn có một vị thiên kiêu vừa có thiên phú và vừa có thực lực không hề kém cạnh Mạc Anh Nghiêm? Nhưng đang tiếc, lần tuyển chọn trước lại không tham dự chứ không thành tựu hiện tại còn tốt hơn như này nhiều lần”.
Thấy người của Mạc gia để ý và chào đón có chút khác biệt, cả hai người vừa đi vào vừa cảm thấy ngờ vực vô cùng.
Trong vô thức, Lâm Tuyết Nhi có một dự cảm không lành hiện lên trong suy nghĩ.
Nhanh chóng cúi đầu đáp lễ, Lạc Tuyết Dung đưa mắt nhìn lên và nói.
“Cha, ngươi có việc gì cần tìm Lâm Tuyết Nhi sao?”.
“Đúng là cha đang có việc gấp”.
Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt vui vẻ gật đầu.
Sau đó, ánh mắt hắn tập trung lên người Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng đáp lời.
“Tuyết Dung, con có thể ra ngoài để ta nói chuyện cùng Lâm Tuyết Nhi được hay không?”.
“...”.
Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt co nhìn cha giống như đang dò xét chuyện gì đó.
Nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười của cha nên cô không nghĩ sẽ có chuyện gì nghiêm trọng nên gật đầu.
“Vâng”.
Sau khi đi ra ngoài, Lạc Tuyết Dung không rời khỏi luôn mà đứng nghe lén ở bên ngoài.
Ngay sau khi Lạc Tuyết Dung vừa rời đi thì Lâm Tuyết Nhi nhìn lên, hỏi.
“Lạc gia chủ tìm ta có việc gì sao?”.
“Trước hết thì ngươi ngồi xuống trước đi”.
Lạc Thanh Ngạc gật đầu đáp.
“Lâm Tuyết Nhi, ngươi đến Lạc gia ta đã hơn hai năm rồi.
Ngươi thấy thời gian này ta và Lạc gia đối xử với ngươi như thế nào?”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì trong đầu càng có dự cảm không lành, nhưng cô không thể vì thế mà làm mất lòng Lạc Thanh Ngạc được nên gật đầu đáp.
“Lạc gia chủ và Lạc gia đối xử với ta rất tốt.
Nơi này khiến ta có cảm giác giống như đang sống ở trong nhà và Lạc gia chủ đối xử với ta rất tốt, giống như một người cha chăm lo cho con cái vậy?”.
“Haha…”.
Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, vẻ mặt hắn lộ rõ sự vui mừng nhìn cô rồi lên tiếng.
“Rất tốt, nếu ngươi đã xem Lạc gia như là nhà và ta không khác gì cha nên ta sẽ không giấu diếm nữa?”.
“Ta thấy ngươi hiện tại đã đến tuổi cập kê và ta thấy ngươi cùng Mạc Anh Nghiêm rất xứng đôi vừa lứa nên ta muốn ngươi gả cho hắn”.
“...”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sững người, ánh mắt cô nhìn qua Mạc Anh Nghiêm rồi nhìn về phía Lạc Thanh Ngạc rồi trong vô thức nắm chặt hai tay lại..