Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 282: Thực Lực Của Ngươi Cũng Chỉ Đến Thế Mà Thôi





Đứng ở trên lôi đài, được những người quan chiến hết lời tung hô và hạ thấp đối phương, Thuần Chí Thần vẻ mặt hiện lên sự khoái chí và tràn đầy tự tin nhìn về phía Đế Nguyên Quân.
Hắn tin rằng bản thân làm như vậy thì Đế Nguyên Quân sẽ bị lung lay và phần thắng sẽ thuộc về hắn một cách dễ dàng.
Nhưng trái với những gì mà tên Thuần Chí Thần suy nghĩ và lầm tưởng, Đế Nguyên Quân đối mắt với những lời hạ thấp thậm chí là những lời nhục mạ của những người khác nhưng hắn chẳng để tâm đến và thay vào đó là một nụ cười nhàn nhạt ở trên gương mặt.
Thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân có gì đó khang khác so với những gì mà hắn suy nghĩ.
Thuần Chí Thần nhìn Đế Nguyên Quân với dáng vẻ khó hiểu lên tiếng.
“Ngươi cười cái gì? Có chuyện gì vui hay sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ thở ra một hơi rồi lên tiếng trả lời.
“Ngươi tên gọi Thuần Chí Thần đúng không?”.
“Ta chỉ cảm thấy ngươi rất buồn cười? Ngươi cũng có gì đó gọi là tâm cơ nhưng chuyện này đối với người khác thì có thể khiến họ bị nhụt chí, còn đối với ta thì chẳng khác gì gió thoảng mây trôi mà thôi?”.
“Ta nghĩ ngươi nên thu lại ba cái trò mèo này lại và nghĩ cách làm sao để chống đỡ ta thì hơn?”.
“Ngươi nói gì?”.
Thuần Chí Thần sắc mặt đột nhiên trầm xuống và trong mắt hắn hiện lên sự tức giận.
“Ý ngươi nói là ta không đánh lại ngươi? Một tên tán tu thấp kém như ngươi mà dám khinh thường ta?”.
“Được… Được? Ta ban đầu đã có ý định tha cho nhưng ngươi không biết hưởng mà còn khinh thường ta? Nếu đã thế thì ta chẳng còn lý do để buông tha cho ngươi? Đợi đến lúc bị ta dày vò thì đừng trách vì sao ta ra tay không biết nặng nhẹ, tất cả đều do ngươi?”.
Lời nói vừa dứt, Thuần Chí Thần từ từ rút kiếm rồi thình lình biến mất.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Đế Nguyên Quân rồi mạnh tay vung kiếm nhắm thẳng về phía cổ hắn.
Cảm nhận sau lưng truyền đến cảm giác nguy cơ, Đế Nguyên Quân khẽ liếc mắt rồi thì lình co chân hạ thấp người và sau đó vung chân đá mạnh ra sau một cái khiến Thuần Chí Thần bị đẩy lùi ra sau mấy bước.

Cảm thấy bị khinh thường, Thuần Chí Thần tức giận lên tiếng.
“Tên tán tu chết tiệt? Ngươi dám dùng chiêu này để hạ nhục ta?”.
“...”.
Từ từ đứng dậy, Đế Nguyên Quân quay người và trên khóe miệng hắn vểnh lên một nụ cười nhẹ, đáp.
“Thuấn bộ của ngươi đúng là không tệ nhưng mà ngươi nên thu lại ý định của ngươi thì hơn?”.
“Ta dùng chiêu khinh thường ngươi? Chỉ là ngươi quá tự tin vào bản thân mà thôi”.
“Ngươi…”.
Sắc mặt Thuần Chí Thần dần trở nên nguội lạnh, hắn liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy những người đứng quan chiến ở trên khán đài đang chỉ hướng bàn tán về phía hắn.
Chính vì điều này nên hắn mới cảm thấy bản thân bị hạ nhục nên càng thêm tức tối.
“...”.
Nhận thấy Thuấn Chí Thần lơ đễnh trong giấy lát, Đế Nguyên Quân thân ảnh đột nhiên lóe lên rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn ta rồi mạnh tay đánh ra một quyền khiến Thuần Chí Thần bị đánh bay gần mười trượng và nói.
“Trong trận chiến mà tâm trí ngươi còn để ý đến những chuyện khác?”.
“Ngay cả đạo lý này mà ngươi còn không biết thì lấy lý do gì mà tự xưng là hai chữ “Thiên kiêu”? Ngươi dựa vào đâu mà có quyền khinh thường người khác?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa xông lên đánh ra từng quyền khiến Thuần Chí Thần đau đớn phun ra từng ngụm máu tươi tanh nồng.
“Ta là tán tu thì đã sao? Cảnh giới ta chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng một thì như thế nào?”.
“Trong mắt ta thì tên “Thiên kiêu” tự xưng đứng trên thiên kiêu bảng Thanh Lan thành chỉ là ruồi muỗi? Ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến những trò mèo của ngươi sao?”.

Liên tục đánh ra gần hai mươi quyền, Thuần Chí Thần trong mắt đám người đột nhiên trở nên yếu đuối vô cùng.
Trong mắt họ thì hắn ta lúc thể hiện thực lực tại thiên kiêu tụ hội thì vừa bá đạo và vừa mạnh mẽ.
Nhưng, Thuần Chí Thần hiện tại thì bị người lạ mặt đánh mà không thể phản kháng lại.
Cảm thấy quá khó tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt, ánh mắt đám người dần tập trung để ý đến người trẻ tuổi lạ mắt mà không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Một người dùng thực lực Ngưng Hải cảnh tầng một lại có thể nghiền ép một thiên kiêu có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng bảy? Chuyện này có thể xảy ra sao?
Liên tiếp đón nhận từng quyền giống như trời giáng, Thuần Chí Thần chỉ biết ôm đầu chịu đựng mà không thể phản khác lại.
Hắn lúc này mới nhận ra người đang đứng trước mặt đáng sợ đến mức nào?.
“Ta… Ta… Chịu thua?”.
Ngay lúc không chịu đựng được nữa, Thuần Chí Thần hai mắt dần trở nên đục màu và sắc mặt hắn tái xanh trông vừa sợ hãi và nhìn hắn giống như sắp ngất đi.
Thuần Chí Thần quỳ rạp xuống đất, hắn đưa hai tay lên ra hiệu đầu hàng, vẻ mặt hắn mếu máo kêu lớn.
“Xin hãy tha cho ta?”.
Nhanh chóng thu tay, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn Thuần Chí Thần đang quỳ rạp ở trước mặt rồi đưa mắt nhìn về phía đám thiên kiêu đang đứng ở bên dưới lôi đài và nói.
“Thiên kiêu Thanh Lan thành chỉ có thế thôi sao? Đúng là khiến ta cảm thấy thất vọng?”.
Bị buông lời khinh thường, đám thiên kiêu vẻ mặt tức giận nhìn lên.
“Ngươi dám khinh thường bọn ta?”.
“...”.
“...”.

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân tự cao tự đại đứng ở trên lôi đài, Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt suy nghĩ khẽ nhíu mày.
Hắn nhìn thấy tên này trông có vẻ xa lạ nhưng lại có một cảm giác bản thân đã từng gặp.
“Ta đã từng gặp tên ngông cuồng này sao?”.
Mặc kệ những lời xỉa xói của đám người, Đế Nguyên Quân không thèm để tâm đến mà trực tiếp quay người rời đi khiến đám người kia tức giận vô cùng.
Không chỉ có thế, ngay cả Thập trưởng lão đứng nhìn ở trên cao cũng khẽ cau mày, ánh mắt lão có chút không thoải mái nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.
“Tên này cũng có chút thực lực nhưng lại quá ngông cuồng? Ta muốn nhìn xem, ngươi sẽ đối phó như thế nào khi khiêu khích những thiên kiêu khác?”.
Một lúc sau!
Những trận chiến tiếp theo tiếp tục diễn ra.
Khác với những gì mà Đế Nguyên Quân đã suy tính từ đầu, bản thân hắn là người sẽ thi đầu sau cùng nhưng lần này lại bị đẩy lên trước và đối thủ của hắn không phải người được chỉ định trước nữa mà thay vào đó là một đối thủ mạnh hơn so với tên Thuần Chí Thần.
Giống như đoán được chuyện gì đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía Thập Vân Đào rồi đột nhiên nở một nụ cười lạnh nói.
“Tất cả là do ngươi sắp đặt sao? Ngươi muốn loại bỏ ta khỏi ba tên thiên kiêu này? Vậy thì để ta nhìn xem, sắp đặt của ngươi có thật sự ngăn cản được ta không?”.
Đứng ở trên lôi đài, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn đối phương mà không khỏi lắc đầu.
“Đúng là mang tiếng “Thiên kiêu” nhưng tâm cảnh của các ngươi cũng quá thấp?”.
Đứng đối diện, Phương Hoài Nhiên gương mặt tức tối cùng với ánh mắt đầy sự tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát.
“Ta muốn nhìn xem, dáng vẻ ngông cuồng của ngươi ban nãy có cứu được ngươi hay không?”.
Nắm thay đoản đao vào trong tay, Phương Hoài Nhiên hai chân điểm nhẹ xuống nền đất rồi xông lên.
Ngay vừa lúc bắt đầu thì hắn ta đã bộc phát ra toàn bộ thực lực đánh tới, chỉ thấy thanh đoản đao trong tay hắn liên tục được vung ra và từng đạo đao khí xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.
Cảm nhận uy lực này kinh khủng, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn Phương Hoài Nhiên đột nhiên trầm xuống.
Đế Nguyên Quân cảm nhận từng đạo đao pháp đánh tới này không phải bình thường mà ẩn sâu ở trong đó là sát chiêu vô cùng to lớn.

Bên cạnh đó, Phương Hoài Nhiên lợi dụng đao chiêu lao đi và liên tục di chuyển ở phía sau.
Chỉ cần Đế Nguyên Quân tung chiêu ngăn chặn đao chiêu thì hắn ta sẽ nhân cơ hội đó mà tung ra một kích chí mạng.
Nhưng trái với những gì mà hắn ta suy nghĩ, Đế Nguyên Quân nhìn hành động có phần kỳ lạ của Phương Hoài Nhiên thì ngầm hiểu ý định của hắn ta là gì.
Và chính vì thế, Đế Nguyên Quân không gấp gáp chống trả mà chỉ giẫm mạnh chân nhảy lên cao để tránh né.
“Ngươi tránh được sao?”.
Nhìn theo thân ảnh Đế Nguyên Quân nhảy lên cao, Phương Hoài Nhiên ngẩng đầu và đồng thời phát động đao pháp thêm một lần nữa.
“Để ta xem ngươi làm sao tránh né?”.
Khác với lần trước, Phương Hoài Nhiên liên tiếp vung đao đánh ra mười đạo chiêu thức hình vòng cung với uy lực của mỗi đao này đều nhất quán và cũng là toàn lực của hắn.
Nhận thấy bản thân khó tránh, Đế Nguyên Quân ngay lập tức bộc phát chân nguyên bản thân lên đến đỉnh điểm và ngưng tụ một lượng lớn vào trong lòng bàn tay rồi đánh xuống một chưởng.
Huyền cấp thượng phẩm chưởng pháp, Phá Diệt Chưởng!
Thình lình, một đạo chưởng ấn khủng bố từ trên cao đánh xuống.
Đao cùng chưởng kịch liệt va chạm bộc phát từng thanh âm nổ vang đinh tai, cùng với đó là từng đợt sóng xung kích bắn ra mang theo uy lực bắn ra xung quanh.
Nhìn thấy đao pháp bị phá hủy một cách dễ dàng, Phương Hoài Nhiên bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng và toàn thân hắn đột nhiên run lên một cái.
Nhìn thấy Đế Nguyên Quân từ trên cao đánh xuống, Phương Hoài Nhiên bất giác cảm thấy có một làn gió lạnh thổi qua khiến lông tóc hắn dựng đứng cả lên.
Không có giây phút suy nghĩ, Phương Hoài Nhiên cắn răng thúc dục toàn bộ chân nguyên rồi toàn lực vung mạnh một cái.
Nhìn lưỡi đao sắc bén đánh tới, Đế Nguyên Quân đồng thời thúc dục hai đại lực lượng rồi vươn tay phải ra chộp lấy lưỡi đao vào trong lòng bàn tay rồi vung tay kéo mạnh khiến đoản đao tuột ra khỏi tay Phương Hoài Nhiên rồi ném ra xa.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa chân lên đá bay Phương Hoài Nhiên ra xa rồi nỡ một nụ cười lạnh, nói.
“Thực lực của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.