Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 262: Lạc Gia Động Tĩnh





Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân lúc này mới đi ra khỏi hang động, nhưng khác với ngày hôm qua, số lượng người tìm đến hắn đã nhiều hơn ngày hôm qua không chỉ mấy lần.
Nhìn đám người nườm nượp đứng vây kín cả một vùng thì khiến Đế Nguyên Quân không khỏi kinh ngạc và có chút kinh hỉ ở trong lòng.
‘Đúng là vượt ngoài dự đoán?’.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn đám người rồi lên tiếng.
“Hôm qua nhờ Hoàng gia chủ mang đến đan dược hồi phụ nên thương tích của ta đã ổn định hơn trước một chút.
Nên hôm nay ta sẽ ra tay giúp đỡ hai vị hữu duyên?”.
Đám người nghe thấy vậy thì nháo nháo cả lên, ai ai cũng muốn tranh để đi lên phía trước.
Nhìn đám người ồn ào, lớn tiếng qua lại.
Đế Nguyên Quân làm ra vẻ tức giận rồi quát lớn một tiếng.
“Các vị chớ có ồn ào? Nếu không thì ta sẽ không tiếp bất kỳ ai vào ngày hôm nay?”.
Đám người ồn ào phía bên dưới nghe thấy vậy thì ngay lập tức dừng lại, ánh mắt họ có chút lo lắng nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi đồng thanh đáp.
“Đã khiến tiền bối chê cười rồi?”.
“...”.
Nhìn liếc qua đám người, Đế Nguyên Quân để ý đến một người trung niên nhân đứng nép mình ở trong đám người thì chỉ tay về hướng đó và nói.
“Ngươi”.
“Tiền bối chọn ta?”.
Trung niên nhân vẻ mặt có chút bất ngờ bước ra khỏi đám người.
“Đúng?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút khinh thường nhìn trung niên nhân rồi lên tiếng.
“Chẳng nhẽ ngươi nghĩ ta sẽ nhìn vào thế lực để chọn người sao? Đối với ta thì những thứ đó chỉ là phù phiếm mà thôi?”.

“Đa tạ tiền bối đã giải đáp?”.
Trung niên nhân lấy ra một bình đan dược giao cho Đế Nguyên Quân và nói.
“Tiền bối, gia tộc ta chỉ là một gia tộc nhỏ nên chỉ có thể chuẩn bị được một viên đan dược.
Mong tiền bối suy xét?”.
“Đối với ta thì việc có nhiều hay ít thì chẳng có gì khác nhau nên ngươi không cần để ý?”.
Đế Nguyên Quân đón nhận bình đan dược rồi lên tiếng.
“Người ở đây đông nên không tiện nói cho lắm, cùng ta đi vào trong động?”.
“Vâng?”.
Trung niên nhân gật đầu đáp.
Đi vào trong hang động, Đế Nguyên Quân ngồi trên mỏm đã rồi đưa mắt nhìn trung niên nhân, hỏi.
“Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì cần giúp?”.
“...”.
Trung niên nhân có chút đắn đo suy nghĩ rồi lên tiếng đáp lời.
“Chuyện này chỉ là hơi quá so với những gì tại hạ đã chuẩn bị?”.
“Ngươi không ngại thì cứ nói thẳng, ta không thích vòng vo?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Vâng”.
Trung niên nhân cúi đầu lấy ra một khay linh dược đưa cho Đế Nguyên Quân rồi quỳ xuống, cầu khẩn.
“Cầu xin tiền bối có thể luyện giúp tại hạ một viên Tiến Cấp Đan Huyền cấp? Chỉ cần tiền bối đồng ý thì tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa để phục vụ?”.
“Ngươi đứng dậy đi?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn có chút đắn đo nhìn trung niên nhân rồi lên tiếng đáp lời.

“Đúng là dựa vào viên đan dược ngươi giao cho ta mà muốn ta luyện Huyền cấp đan dược thì đúng là hơi quá?”.
Nhìn dáng vẻ thất vọng và lo lắng của trung niên nhân, Đế Nguyên Quân cơ hồ có thể đoán ra được ý định của người này nên lên tiếng nói tiếp.
“Nhưng lần này ta sẽ phá lệ cho ngươi? Nhưng bù lại, ngươi phải quản lý đám người ở bên ngoài kia cho ta?”.
“Tiền bối yên tâm?”.
Trung niên nhân vui vẻ gật đầu, đáp.
“Thôi được rồi, linh dược tạm thời để chỗ ta, đợi ngươi sau khi hoàn thành được yêu cầu thì ta sẽ luyện đan cho ngươi.
Còn bây giờ thì hãy ra ngoài và đánh số tất cả những người ở bên ngoài và cho họ đứng xếp theo hàng số thứ tự, nếu như có người nào không đồng ý thì ngươi chỉ cần nói là lời của ta?”.
“Tại hạ đã hiểu?”.
Trung niên nhân nhanh chóng đi ra ngoài và nghe theo lời Đế Nguyên Quân và bắt đầu sắp xếp lại những thứ tự.
Tuy chỉ mới hai ngày những số người ở bên ngoài đã gần một trăm người nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ngồi đợi đám người ghi số thứ tự ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân nhàn nhã nuốt xuống viên đan dược rồi bắt đầu luyện hóa.
Mãi cho đến một lúc sau, trung niên nhân từ bên ngoài đi vào với dáng vẻ cung kính và vui mừng, lên tiếng.
“Tiền bối, ta đã sắp xếp xong rồi?”.
.
Đam Mỹ Hay
Nhìn ánh mắt và biểu cảm có chút khác biệt, Đế Nguyên Quân khóe miệng khẽ nhếch lên, nói.
“Ta không quan tâm việc ngươi nhận hối lộ của đám người bên ngoài để lấy được vị trí thấp nhất nên ngươi không cần phải lo lắng”.
“Và từ nay, mỗi khi ta nói ra số lượng người sẽ gặp mặt thì ngươi cứ căn cứ theo số thứ tự từ thấp đến cao mà gọi”.
“Trừ ngươi ra thì ngày hôm nay ta sẽ gặp mặt hai người, ngươi cứ thế mà làm?”.
“Vâng, tại hạ đã hiểu?”.
Trung niên nhân nhanh chân đi ra ngoài rồi lớn tiếng gọi người tiếp theo đi vào.

Có thêm sự hỗ trợ của trung niên nhân kia, Đế Nguyên Quân lúc này cảm thấy nhàn nhã hơn rất nhiều.
Cứ thế trải qua thêm mấy ngày, số lượng người hắn đón tiếp ngày một tăng lên và số lượng đan dược, linh dược trong tay hắn đang càng ngày càng nhiều.
Tuy hắn dành nhiều thời gian để luyện đan cho những người khác nhưng bù lại thì hắn không chỉ nhận được những phần thưởng thích đáng mà còn được nhiều thế lực lớn khác để ý và mời gọi.
Tuy những lời mời đó rất cuốn hút nhưng toàn bộ đều bị Đế Nguyên Quân từ chối hết.
Kể từ ngày Đế Nguyên Quân hóa thân thành một vị tiền bối với khả năng luyện đan siêu việt nên tên tuổi của hắn được lan truyền trong Thanh Lan thành không khác gì một vị luyện đan sư cao cấp mà ngay cả Lạc gia và các thế lực của Luyện Đan Hội, thậm chí là Dược Vương Cốc cũng khó lòng mà sánh được.
Lúc này, ở trong chính điện Lạc gia!
Lạc Thanh Ngạc cũng các vị trưởng lão đang ngồi nghị sự nhưng trông sắc mặt họ không được thoải mái cho lắm.
Ngồi ở trên ghế gia chủ, Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt đăm chiêu nhìn xuống và lên tiếng.
“Các vị trưởng lão, không biết các vị nghĩ gì về chuyện này?”.
Đáp lại, vẻ mặt đám trưởng lão tối sầm và trong ánh mắt họ hiện lên sự tức giận.
“Còn nghĩ gì được nữa? Đám người khốn kiếp kia vậy mà so sánh Lạc gia ta với một người không có tên tuổi?”.
“Cái gì mà Lạc gia ta không bằng lão ta chứ? Cái đám người kia dám khinh thường ta như vậy?”.
“Đúng thế, bọn chúng tưởng chỉ có mỗi lão ta là Huyền cấp luyện đan sư? Sao bọn họ không nghĩ đến việc Lạc gia ta có đến hai người?”.
“Cái gì mà bị trọng thương rồi muốn người đến cầu đan phải bỏ ra các loại đan dược, linh dược Huyền cấp các loại chứ? Đây chắc chắn là một tên lừa đảo?”.
“Nhưng tại sao đám người ở trong thành lại không nhận ra được việc này mà cứ lũ lượt đâm đầu vào chứ? Nếu như hắn mà là gian tế của thành khác thì việc dùng hết toàn bộ ngân khố để thu mua các loại linh dược, đan dược cống lên cho hắn? Bọn họ không nhận thấy được chuyện này nguy hiểm như thế nào hay sao?”.
“Nếu như Thanh Lan thành không còn đáp ứng đan dược và linh dược thì ta chẳng phải sẽ lọt hố của bọn chúng? Ta bắt buộc phải thu mua đan dược, linh dược ở ngoài thành với giá khác đắt đỏ hơn nhiều?”.
“Với tình hình của Lạc gia ta hiện tại thì chuyện này là chuyện khó lòng mà chấp nhận được? Ta khốn khó lắm mới chuẩn bị được một lượng linh dược và dày công luyện chế đan dược mà để cho người khác thừa hưởng như vậy sao?”.
“Nhưng mà với thực trạng hiện tại thì ta còn có thể trở mình lại được hay sao? Mới có mấy ngày mà toàn bộ linh dược và đan dược đã bị đám người ở trong thành vơ vét hết sạch? Ban đầu ta còn tưởng Lạc gia ta vừa tái khởi nhưng lại không ngờ đến chuyện này?”.
“Đúng là thế thật, tuy ta đã kiếm được một món lời không nhỏ nhưng với tình trạng của ta hiện tại vì việc hao hụt hết toàn bộ Huyền cấp linh dược thì chẳng khác gì một gia tộc luyện đan hạng hai? Với khả năng hỗ trợ của đám người Luyện Đan Hội và Dược Vương Cốc thì họ sẽ sớm loại bỏ ta ra khỏi vị thế luyện đan ở trong thành mất?”.
Đám người đưa mắt nhìn Lạc Thanh Ngạc lộ ra vẻ cuống cuồng và mong đợi trong sự lo lắng.
“Gia chủ, theo ta thấy thì ta bây giờ sẽ phải đến nơi đó vạch trần tên Huyền cấp luyện đan sư giả mạo kia? Chỉ có như thế thì ta mới tạo thêm được lòng tin của những gia tộc ở trong thành và có thể thu mua lại toàn bộ đan dược, linh dược có giá thấp hơn?”.
“Ta cũng có ý như thế này? Nếu tên kia đã là gian tế của những thành khác thì tại sao ta không lợi dụng sự lừa đảo của hắn để đánh bóng tên tuổi? Như thế chẳng phải sẽ thu được một món lời lớn hay sao?”.
“Đúng thế”.
Những vị trưởng lão khác nhìn nhau rồi đột nhiên nở một nụ cười lạnh cùng cái gật đầu đầy sự toan tính.

Ánh mắt họ mong đợi nhìn Lạc Thanh Ngạc, họ bây giờ chỉ cần một cái gật đầu của gia chủ thôi thì ngay lập tức sẽ hành động.
Ngồi suy nghĩ thêm một lúc, Lạc Thanh Ngạc ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống.
“Ta biết suy nghĩ của các vị trưởng lão đều muốn tốt cho Lạc gia? Nhưng các vị không cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng hay sao?”.
“Chuyện đã rõ ra như thế rồi sao còn không nhìn thấy?”.
Đám người bĩu môi trách móc.
“Gia chủ, ngươi bây giờ đã thay đổi quá nhiều rồi? Từ bao giờ mà ngươi trở thành người đa nghĩ như vậy?”.
“Đa nghi cũng tốt, ta cũng mong những suy nghĩ ở trong đầu sẽ không hề diễn ra?”.
Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt suy nghĩ, đáp.
“Các vị trưởng lão, ta biết các vị bây giờ đang rất lo lắng nhưng ta cũng cần hỏi trưởng lão một số chuyện? Chỉ cần các vị giải đáp được thì ta sẽ đồng ý với chuyện này?”.
“Gia chủ xin cứ hỏi?”.
Đám người gật đầu.
“Trước tiên, các vị chắc chắn người đó là gián điệp của những thành khác và đang thực hiện âm mưu lũng đoạn việc luyện đan của Thanh Lan thành?”.
Lạc Thanh Ngạc đứng dậy, hắn vừa đi xuống bên dưới vừa lên tiếng.
“Nếu như những suy đoán của các vị không đúng mà lỡ đắc tội với một vị Huyền cấp luyện đan sư được nhiều gia tộc ở trong thành xem trọng thì chẳng khác gì tự đẩy ta vào tình thế khó xử?”.
“Sở dĩ ta trở nên đa nghi như bây giờ thì một phần cũng là việc Lạc gia ta đơn phương rút khỏi Luyện Đan Hội nên những danh tiếng trước kia cũng vì thế mà vụt tắt.
Tuy ta đã tạo được liên minh với Thanh Dược Lâu và La gia nhưng không có gì là đảm bảo cả?”.
“Nếu những suy nghĩ trong đầu ta thật sự xảy ra thì hậu quả sẽ rất khôn lường và có thể khiến ta càng ngày càng mất vị thế.
Kinh khủng hơn nữa là Lạc gia ta rất có thể sẽ bị Luyện Đan Hội hất cẳng”.
“...”.
Đám trưởng lão phía bên dưới nghe thấy vậy thì cúi đầu, trong đầu họ chỉ chăm chăm suy nghĩ mọi chuyện theo hướng khó nhằn và tiêu cực nhất nên khi Lạc Thanh Ngạc hỏi ngược lại thì họ không thể trả lời được mà chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.
“Đó chỉ mới là câu hỏi thứ nhất mà các vị đã không trả lời được thì ta nghĩ chuyện này cần phải suy nghĩ lại và phải suy nghĩ thật kỹ càng”.
Lạc Thanh Ngạc đưa mắt nhìn các vị trưởng lão với gương mặt có chút thất vọng thốt ra.
“Ta biết trong lòng các vị trưởng lão sẽ không đồng ý nhưng cái gì cũng phải lấy đại cục làm trọng? Ta không muốn chỉ vì một quyết định sai lầm mà khiến ta lâm vào con đường khó khăn hơn nữa?”.
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.