Thiên Địa cảnh cường giả, Ngô gia lão tổ, vẫn!
Chứng kiến lão tổ bị một kiếm trảm diệt khiến Ngô Gia Hùng và mười vị trưởng lão sợ vỡ mật.
Ánh mắt họ không thể tin được nhìn Đế Nguyên Quân sợ hãi thốt.
“Lão tổ, lão tổ chết rồi”.
“Không thể nào? Lão tổ là Thiên Địa cảnh cường giả, làm sao sẽ bị giết dễ dàng như vậy?”.
Ngô Gia Hùng hai hàng nước mắt chảy xuống và điên cuồng kêu gào.
“Đây không phải sự thật...”.
“Thiên Địa cảnh rất mạnh sao?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười kỳ dị nói.
“Tên ma quỷ, tránh xa ta ra.
Không được đến đây”.
Nhìn Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần, Ngô Gia Hùng ngã gục xuống đất cố gắng lùi ra sau, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi đến tột cùng.
“Ngô gia chủ, bá khí ban đầu của ngươi đâu rồi?”.
Đế Nguyên Quân đưa chân lên cao rồi dẫm mạnh xuống.
Răng rắc!
Một tiếng xương nứt gãy vang lên, Ngô Gia Hùng hai tay ôm chân rồi kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Làm ơn, tha cho ta”.
“Tại sao các ngươi lại giống nhau như vậy?”.
Đế Nguyên Quân một tay bóp chặt cổ Ngô Gia Hùng đưa lên cao nói.
“Ban đầu thì rất hùng hổ, muốn giết ta”.
“Nhưng cuối cùng thì sợ hãi cầu xin”.
“Tại sao phải làm như vậy, khí thế cường giả của các ngươi đâu.
Ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi trước kẻ mạnh”.
“Loại người như ngươi là loại ta ghét nhất nên.
Vân a”.
Đế Nguyên Quân vừa dứt lời, cánh tay phát lực trực tiếp bóp nát cổ Ngô Gia Hùng.
Gia chủ Ngô gia, Ngô Gia Hùng vẫn!
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân liên tiếp đánh ra mười đợt kiếm khí giết chết mười vị trưởng lão.
Phốc!
Hiệu quả đan dược kết thúc, Đế Nguyên Quân khụy người xuống rồi phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người hắn lúc này rớt xuống một cách thảm hại.
Cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng và đan điều đau như muốn vỡ.
“Tiền bối”.
Phùng Bảo lo lắng từ bên ngoài chạy vào, nhìn Đế Nguyên Quân đau đớn chật vật nên lấy ra một viên đan dược trị thương nuốt vào.
Dược lực trong nháy mắt tỏa ra, sắc mặt Đế Nguyên Quân lúc này trông tốt hơn trước rất nhiều.
“Ta không sao?”.
Đế Nguyên Quân một tay ôm ngực nói.
“Ở bên ngoài như thế nào rồi?”.
“Tiền bối yên tâm, ở bên ngoài đã có bốn vị trưởng lão chặn lại nên Hoàng phủ không dám vọng động”.
Phùng Bảo nở một nụ cười tự tin nói.
“Đúng rồi, vừa rồi có mấy con chuột nhắt chạy trốn”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa nói.
“Giúp ta xử lý những tên còn lại, nhưng đừng đụng chạm gì đến Lâm Quỳnh”.
“Chuyện của Lâm Quỳnh và Lâm gia ta sẽ đích thân xử lý”.
Phùng Bảo gật đầu một cái rồi mang theo năm mươi người bắt đầu truy đuổi.
Một canh giờ sau!
Thương thế trên người Đế Nguyên Quân bây giờ đã ổn định lại, chân nguyên cũng khôi phục được thêm một chút.
“Năm bình tứ cấp đan dược không khiến ta phục hồi đến đỉnh”.
Đế Nguyên Quân nhìn năm bình đan dược nằm lăn lóc trên nền đất rồi cảm thán.
“Hỗn độn đan điền, hỗn độn chân nguyên thật là ngoài sức tưởng tượng”.
Nhìn khung cảnh hoang tàn, thi thể chất thành núi rồi nở một nụ cười kỳ dị.
Đế Nguyên Quân vung tay một cái, những cái nhẫn trữ vật từ từ bay vào trong lòng bàn tay hắn.
“Ngô gia chắc hẳn giữ không ít bảo vật”.
Đi vòng ra sau, Đế Nguyên Quân đi vào trong bảo khố, nơi mà lúc trước hắn từng xâm nhập.
Nhìn số lượng bảo vật ở bên trong, Đế Nguyên Quân không khỏi kinh ngạc nói.
“Ngô gia thật biết bóc lột”.
Thu hết toàn bộ bảo vật vào trong nhẫn trữ vật, Đế Nguyên Quân trên mặt nở một nụ cười nhẹ vui mừng nói.
“Trăm gốc thất phẩm linh dược, ngàn gốc lục phẩm, vạn cấp tam tứ ngũ cấp linh dược.
Mấy trăm bình đan dược các loại, trăm cây binh khí và hơn trăm vạn linh thạch”.
“Chuyến đi này không tồi”.
Đế Nguyên Quân vui vẻ đi ra ngoài.
Lúc này, Phùng Bảo đã mang người quay về, chỉ nhìn thấy họ mang theo hai mươi mấy thi thể rồi vứt xuống.
“Tiền bối, mọi chuyện đã xử lý xong”.
“Tốt”.
Đế Nguyên Quân cười nói.
“Vẫn giống như trước, Ngô gia ta bán lại cho Đấu Giá Hội, toàn bộ đều quy đổi thành đan dược, linh dược bát phẩm trở lên, nhất là những loại phụ trợ tu luyện nhục thân”.
“Những thứ này ta sẽ chuẩn bị”.
Phùng Bảo nở một nụ cười trả lời.
Lúc trước, hắn thâu tóm toàn bộ sản vật của Tiết gia nên thu về được một lượng tài nguyên rất lớn, mặc dù chia ra cho Đế Nguyên Quân nhưng lợi ích mang lại vẫn rất nhiều.
Nhất là khu khai thác của Tiết gia, một năm có thể thu về được gần hai mươi vạn linh thạch, cực kỳ dồi dào.
Bây giờ còn thu về sản vật của Ngô gia nữa thì lợi ích bây giờ của Đấu Giá Hội tăng gấp mười lần.
Đây là một con số khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
“À đúng rồi.
Phùng Bảo, giúp ta chuyển lời đến những gia tộc phụ thuộc vào Ngô gia là: Trong vòng một tuần, nếu ai không thể quy thuận dưới Lâm Tuyết Nhi thì chỉ có một kết cục, “Chết””.
Quay trở về Đấu Giá Hội!
Lâm Tuyết Nhi đã ở trong phòng đợi hắn cả một buổi tối, nhìn Đế Nguyên Quân trên người dính máu nên lo lắng hỏi han.
“Ngươi không sao chứ?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu đáp lại.
“Ta không sao”.
“Lo lắng chuyện của Lâm gia sao?”.
“Ừm, ta rời Lâm gia lâu như vậy rồi nên cũng có chút lo lắng”.
Lâm Tuyết Nhi thở dài một hơi trả lời.
“Không cần lo lắng, chuyện của Lâm gia rất nhanh rồi sẽ được giải quyết”.
“Chắc chắn như vậy.
Ta còn sợ Lâm gia sẽ âm thầm hạ thủ đây?”.
Lâm Tuyết Nhi nghi ngờ nói.
“Qua ngày mai là biết thôi.
Ngươi sẽ quang minh chính đại quay về Lâm gia”.
“À đúng rồi, cái này cho ngươi”.
Đế Nguyên Quân lấy nhẫn trữ vật của Ngô Gia Hùng cho nàng rồi nói.
“Đây là?”.
Lâm Tuyết Nhi kinh hãi nói.
“Là nhẫn trữ vật của Ngô Gia Hùng, ở bên trong có không ít bảo vật nên ngươi có thể tùy ý sử dụng”.
“Sao ngươi có nhẫn của Ngô Gia Hùng? Chuyện này là sao?”.
Lâm Tuyết Nhi không biết chuyện gì xảy ra nên quay qua hỏi.
“Ngô gia bị diệt rồi, ta chỉ tiện tay lấy về thôi”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.
“Là Đấu Giá Hội làm?”.
“Cứ xem như vậy đi”.
“Còn cái này ngươi đem về cho ngũ trưởng lão”.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân lấy ra một bình đan dược ngũ phẩm nói.
“Ta biết rồi, bây giờ ta sẽ mang qua cho ngũ trưởng lão”.
Lâm Tuyết Nhi đưa tay đón nhận, trên gương mặt nở một nụ cười tươi tắn nói.
“Đa tạ”.
Qua ngày hôm sau!
Một tin tức động trời khiến Hà Châu thành một lần nữa rúng động.
Ngô gia chỉ trong một đêm toàn bộ bị tiêu diệt và một lần nữa, tên gọi “Đấu Giá Hội” được mọi người nhắc đến.
Và đáng nói hơn là tất cả gia tộc từng phụ thuộc Ngô gia bây giờ đều đang quỳ trước cửa Đấu Giá Hội và thề sẽ quy thuận trước Lâm Tuyết Nhi.
Đế Nguyên Quân đứng ở trên cao nhìn xuống, khung cảnh trước mắt khiến hắn cảm thấy thật hoài niệm.
Lúc này, Phùng Bảo đứng ở sau lưng lên tiếng.
“Tiền bối, toàn bộ những gia tộc phụ thuộc đều đã đến”.
“Bây giờ cho Tuyết Nhi tiểu thư ra ngoài được chưa?”.
“Thời điểm chưa đến, để chúng quỳ ở đó một tuần, lúc đó mới tính tiếp.
Còn ai không phục thì trực tiếp giết chết”.
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói.
“Tiền bối suy nghĩ quả thật thấu đáo, Phùng Bảo sẽ dặn xuống”.
“Lâm gia, đã đến lúc tha một mẻ cá lớn rồi”.
Ở trong Lâm phủ!
Toàn bộ cao tầng của Lâm gia đã tụ họp lại với nhau, sắc mặt ai ai cũng trở nên căng thẳng và rất bất ngờ.
“Là do con phế vật Lâm Tuyết Nhi đó”.
“Dựa vào thế lực của Đấu Giá Hội nên mới lớn tiếng như vậy?”.
“Đây phải là hào quang của Lâm gia ta mới đúng”.
“Chuyện này không thể để một mình Lâm Tuyết Nhi nhận được”.
“Bây giờ ta phải ra tay hành động”.
“Đúng, bây giờ ta phải đến Đấu Giá Hội để làm rõ chuyện này”.
Một đám trưởng lão ngồi lại với nhau lớn tiếng trò chuyện, duy chỉ có Lâm Bỉnh Thiên sắc mặt âm trầm ngồi ở trên cao không nói một lời nào mà lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Nhưng rất nhanh, họ đều quyết định đi đến Đấu Giá Hội để làm cho rõ chuyện này.
Lâm Bỉnh Thiên dẫn đầu đoàn người Lâm gia đến trước cửa Đấu Giá Hội.
Toàn bộ ánh mắt của những gia tộc kia đang hướng về phía Lâm Bỉnh Thiên.
“Hahaha, các vị.
Lâm gia ta đón nhận ý của các ngươi, không cần quỳ nữa, đứng dậy đi”.
Chợt, một vị trưởng lão tiến lên trước, gương mặt vui vẻ nở một nụ cười nói.
“Đúng, đúng.
Dù sao bây giờ mọi người đều là người của Lâm gia, nên không cần đa lễ như vậy, nhanh đứng dậy đi”.
Một vị trưởng lão khác lên tiếng.
Gia chủ của những gia tộc kia nhìn nhau, lúc này họ không biết có nên đứng dậy hay không.
Thì đúng vào lúc này, một tên đệ tử của Đấu Giá Hội đi ra lớn tiếng nói.
“Phùng Bảo đại nhân có lệnh, các ngươi phải quỳ ở đây một tuần mới có thể gặp được Lâm tiểu thư, ai làm trái sẽ bị giết tại chỗ”.
Lời nói vừa dứt, khiến toàn bộ bọn họ sợ hãi run lên.
“Hừ, tên đệ tử hỗn láo”.
Chợt, một vị trưởng lão lớn tiếng quát.
“Ngươi không biết bọn họ đều là chủ của một gia tộc sao?”.
“Không thể để họ quỳ ở đây nữa, ta phải gặp Phùng Bảo để nói cho ra lẽ”.
“Trưởng lão của một gia tộc nhỏ dám nói thẳng tên của Phùng Bảo đại nhân, đáng đánh”.
Tên đệ tử ánh mắt trầm xuống nói.
“Ngươi, dám hỗn láo với ta”.
Vị trưởng lão thẹn quá hóa giận quát.
“Ngươi không biết Lâm Tuyết Nhi là người của Lâm gia sao?”.
“Nếu không thu lại lời nói thì hậu quả tự chịu lấy”.
“Lão già, đây là Đấu Giá Hội, không phải Lâm gia”.
Tên đệ tử không chịu yếu thế nên lớn tiếng nói.
“Ở đây không phải là nơi Lâm gia dám lên tiếng”.
“Ngươi….
”.
“Gọi Lâm Tuyết Nhi ra đây cho ta?”.
“...”.
Nhìn đám người Lâm gia đến làm loạn, Phùng Bảo lên tiếng.
“Tiền bối, chuyện này ngươi không nhúng tay vào sao?”.
“Chuyện này để Lâm Tuyết Nhi tự mình xử lý, con ta chỉ đứng sau lưng giúp nàng thôi”.
Đế Nguyên Quân cười khẩy nói.
“Nếu như chuyện này Lâm Tuyết Nhi không làm được thì ghế gia chủ Lâm gia sẽ khó ngồi hơn một chút”.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi ở bên trong nghe thấy động tĩnh lớn lên nên cùng ngũ trưởng lão đi ra ngoài nhìn xem.
Khi nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đi ra, một vị trưởng lão vui mừng đi lên nói.
“Hahaha.
Tuyết Nhi, nhanh ra lệnh cho bọn họ đứng lên đi”.
Khi trưởng lão tay chuẩn bị chạm lên người nàng thì bị một bàn tay chặn lại.
“Ngũ lão, ngươi đang làm gì vậy?”.
“Ta không còn là ngũ lão của lũ chó sai các ngươi.
Tốt nhất nên cách xa bọn ta một chút”.
Ngũ lão ánh mắt chắc chắn, gương mặt sắc lạnh nói.
“Ngươi….”.
Tam trưởng lão kìm xuống cơn giận nói.
“Dù sao, ta và ngươi đều là trưởng lão của Lâm gia, cần gì nói nặng lời như vậy?”.
“Hahaha, ngươi quên lúc trước rồi sao.
Lúc đó các ngươi đối xử với bọn ta như thế nào, còn bây giờ nói nhẹ nhàng với ta”.
“Kinh tởm”.
Cảm thấy bầu không khí càng ngày càng nặng nề, lúc này Lâm Tuyết Nhi mới lên tiếng.
“Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây”.
“Quay về đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi?”.
“Lâm Tuyết Nhi, ngươi sao dám nói hỗn láo với trưởng bối như vậy?”.
Bị trưởng lão trách mắng, Lâm Tuyết Nhi có chút nhụt chí thì lúc này, ngũ trưởng lão mới đánh ra một quyền rồi hung hăng quát.
“Cút”.
Nhìn cảnh tượng phía bên dưới, Đế Nguyên Quân lắc đầu cảm thán.
“Mặc dù vẫn nằm trong dự đoán nhưng vẫn kém một chút”.