Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 254: Cứu Viện Đến





Người này rốt cuộc là ai?!
Quá kinh hãi về những gì vừa xảy ra ở trước mắt, đám người ở trong làng nhìn thấy tình trạng Đế Nguyên Quân không được tốt cho lắm nên lo lắng vô cùng.
Họ tuy không biết thân phận thật sự của hắn nhưng họ tin chắc một điều là chính hắn đã giúp họ giải quyết hết đám hung thú.
Bỏ mặc đám người Thanh Lan thành đứng chôn chân và đang nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt không thể tin nổi.
Ban đầu, ba mươi người bọn họ vì muốn ra ngoài lịch luyện nên theo lời của gia tộc nên đến nơi này.
Nhưng trên dọc đường họ đi lên tòa sơn nhạc đó thì họ bị đám hung thú này mai phục.
Tuy thực lực của họ hầu hết đều là Ngưng Hải cảnh và đám hung thú đó chỉ có ba đầu tam cấp, còn những đầu còn lại chỉ là nhị cấp hung thú.
Nhưng số lượng của hai bên quá chênh lệch và đối mặt với đám hung thú cực kỳ hung hãn nên họ đã bị đánh bại ngay sau đó.
Nhưng bây giờ, họ nhìn thấy đám hung thú bị một người giết chết.
Không chỉ có thế, đám người chống đỡ chúng một cách kịch liệt trong một đoạn thời gian tương đối dài mới có thể toàn mạng quay trở về được.
Nhưng nam tử trẻ tuổi đang đứng trước mắt họ có thể giết chết đám hung thú chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Và nhất là trong tay hắn không hề có vũ khí mà chỉ có một cành cây khô mà thôi.
Nhìn cành cây không trong tay Đế Nguyên Quân, đám người này trố mắt lên nhìn hắn và thốt ra với dáng vẻ không thể tin nổi.
“Không thể nào? Hắn chỉ dùng một cành cây không là đã có thể tiêu diệt được toàn bộ đám hung thú?”.
“Để có thể làm được điều này thì cảnh giới của người này chắc chắn là Thiên Địa cảnh? Từ bao giờ mà trong ngôi làng nhỏ này lại có một cường giả khủng bố như thế đang ẩn mình?”.
“Không, tuyệt đối là không thể? Ta rõ ràng nơi này không có người nào có thực lực khủng bố như thế này được? Người này rốt cuộc là ai?”.
Được đám người ở trong làng vây quanh, được họ rối rít cảm ơn và thể hiện bằng hành động thì Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thở dài một hơi.
Hắn từ từ buông cành cây ở trong tay ra ngồi ngã ngửa ra sau và nằm ở trong lòng của một người trung niên rồi ngất đi.
Trong trận chiến vừa rồi, Đế Nguyên Quân đã sử dung quá nhiều chân nguyên nên thương thế ở trong người đang dần trở nên nặng hơn.
Tuy đã được Huyết Đế Mộc âm thầm chữa trị nhưng không thể chống đỡ được mà ngất đi.
Cộng thêm với thương thế lúc trước thì tình trạng của hắn lúc này là cực kỳ tệ, tuy không nguy hiểm đến mức chết nhưng tình trạng của hắn lúc này cũng không khấm khá hơn là bao.

Được đám người ở trong làng chăm sóc tận tình và nhờ vào đan dược, linh dược của những người đến từ Thanh Lan thành thì tình trạng của Đế Nguyên Quân lúc này trông đã đỡ hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn chưa hề tỉnh dậy.
Nhìn dáng vẻ của hắn trong lúc đang hôn mê mà đám người không khỏi lo lắng.
Ngay cả bà Lý đứng ở bên cạnh cũng không kiềm chế được mà khóc lớn, bà ngồi túc trực ở bên cạnh Đế Nguyên Quân vừa nắm chặt bàn tay hắn vừa thều thào thức hắn dậy.
Đợi sau khi tình hình của hắn dần trở nên ổn định, đám người ở trong làng và những người đến từ Thanh Lan thành dùng thi thể của đám hung thú này mang về thành và bắt đầu mở hội.
Họ nhờ Đế Nguyên Quân nên mới có thể thoát được một kiếp nạn và được thưởng thức những món ngon được làm từ thịt của hung thú.
Trải qua một ngày ăn uống tưng bừng thì qua ngày hôm sau, những người ở trong làng sau khi chạy thoát được thì cấp tốc đi về phía Thanh Lan thành và cầu xin sự giúp đỡ.
Và họ may mắn được gia tộc của những người đó dẫn theo người đi đến, dưới sự dẫn đầu của Thiên Địa cảnh cường giả thì họ nắm chắc là có thể giết được đám hung thú đó để báo thù cho những đệ tử đã bỏ mạng ở dưới nanh vuốt của chúng.
Ngay khi họ vừa xông đến ngôi làng thì đập ngay trước mắt họ là cả trăm người đang nằm la liệt ở trên nền đất và một mùi rượu nồng nặc bốc lên.
Nhìn thấy một cảnh này thì đám người không khỏi nhíu mày, ánh mắt họ nhìn qua những người ở trong làng rồi lên tiếng.
“Các ngươi đang đùa ta sao? Nhìn những người này ăn uống no say thì có giống như bị hung thú tấn công hay không?”.
“Các ngươi có biết hậu quả khi lừa gạt bọn ta là gì hay không?”.
Những người ở trong thành may mắn chạy thoát nhìn vào bên trong làng thì lộ ra vẻ lo lắng và cảm thấy khó hiểu.
Họ chắc chắn một điều là đám hung thú ngày hôm qua đã tấn công xuống nơi này nhưng mà họ không hiểu được là vì sao họ lại thảnh thơi giống như vậy.
“Mong tiên trưởng nghĩ lại, tiểu nữ chắc chắn là ngày hôm qua có hung thú tấn công?”.
Những người ở trong làng ánh mắt lo lắng quỳ xuống, đáp.
“Tiểu nữ chỉ đang lo lắng cho tính mạng của những người ở trong làng và đệ tử của tiên trưởng nên mới tức tốc báo tin?”.
“Cho dù tiểu nữ có hàng trăm cái mạng cũng không dám lừa gạt tiên trưởng.
Mong tiên trưởng xem xét và bỏ qua cho?”.
“Hừ?”.
Lão giả ánh mắt tức giận nhìn đám người đang quỳ xuống rồi hừ lạnh một tiếng.
“Để ta hỏi xem ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ta nể tình các ngươi đã có không ít lần giúp đỡ đệ tử của ta nên mới tha mạng cho các ngươi đến giờ.

Nhưng nếu như ta biết các ngươi đang lừa gạt thì đừng ta vô tình?”.
Sau đó, lão giả nhanh chân đi vào bên trong làng và tìm kiếm những đệ tử của gia tộc đang nằm say lăn lóc ở trên nền đất.
Lão giả đưa tay tát mạnh một cái khiến tên đệ tử nhanh chóng bừng tỉnh, ánh mắt hắn nhìn lão giả ở trước mắt thì kinh hãi thốt ra.
“Trưởng lão? Sao người lại đến đây?”.
Ngay khi lời nói vừa thốt ra thì những tên đệ tử khác cũng nhanh chóng bừng tỉnh, ánh mắt họ có chút lo lắng nhìn lão giả ở trước mắt rồi cúi người thi lễ.
“Các ngươi đúng thật là?”.
Lão giả phất tay một cái rồi chỉ tay về phía đám người với dáng vẻ tức giận, quát.
“Gia tộc để cho các ngươi ra ngoài là để lịch luyện nhưng các ngươi thì sao? Chỉ biết ăn uống no say? Đây là lý do mà các ngươi muốn ra ngoài hay sao? Các ngươi chê ở trong gia tộc quá gò bó hay gì?”.
“Sao bây giờ các ngươi chỉ còn lại chừng này người? Những tên khác trốn đi đâu rồi?”.
“Trưởng lão?”.
Đám người nghe thấy vậy thì sợ hãi run lên, ánh mắt họ nhìn lão rồi thốt ra.
“Xin trưởng lão đừng có tức giận như thế, xin hãy nghe đệ tử nói”.
“Nói đi?”.
Lão giả tức giận quát.
“...”.
Đám đệ tử đùn đẩy quay qua nhìn nhau một lúc rồi mới kể lại.
“Ngày hôm trước, chúng đệ tử nghe theo lệnh của trưởng lão ra ngoài lịch luyện.
Nhưng khi chúng đệ tử vừa đặt chân lên ngọn núi đó chưa được bao lâu thì bị hung thú phục kích”.
“Chúng đệ tử đã chống đỡ kịch liệt nên mới may mắn thoát khỏi nanh vuốt của chúng.
Còn những người khác không may mắn đã ngã xuống rồi thưa trưởng lão?”.

“Ngươi nói các ngươi bị hung thú tấn công?”.
Trưởng lão nghe thấy vậy thì nhíu mày.
“Ta nghe người ở trong làng tới báo là các ngươi bị hung thú truy sát, vậy hung thú đâu?”.
“Thưa trưởng lão?”.
Đám người bất chợt trở nên phấn khích nhìn lão giả đáp.
“Hung thú đã bị chúng đệ tử và những người ở trong làng ăn hết rồi?”.
“Cái gì?”.
Lão giả nghe thấy vậy thì tức giận hét lớn một tiếng.
“Các ngươi ăn hết rồi? Ngươi nói thế mà ta tin được sao?”.
“Các ngươi ban đầu không phải bị chúng phục kích? Tại sao bây giờ chúng lại bị các ngươi ăn hết rồi? Các ngươi liên hợp cùng với những người trong làng để lừa gạt ta?”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì giật mình một cái.
“Trưởng lão, trưởng lão, chuyện là như thế này?”.
“Đúng là ngày hôm qua chúng đệ tử bị hung thú truy sát là thật.
Nhưng may mắn là đã được một vị thanh niên trẻ tuổi ra tay cứu giúp, một mình hắn đã tiêu diệt đám hung thú chỉ với một cành cây?”.
“Đệ tử còn nghe thấy những người trong làng nói là người này vừa mới tỉnh dậy sau một lần bị thương nặng?”.
“Các ngươi đang lấy lý do để lừa gạt ta tiếp sao?”.
Trưởng lão vẻ mặt tức tối, quát.
“Ngươi nghĩ nơi hẻo lánh này sao có thể có cường giả có thực lực như thế được? Với lại, hắn vừa tỉnh dậy sau khi bị thương thì lấy đâu ra thực lực để chống đỡ chứ đừng nói đến việc giết chết đám hung thú đó?”.
“Đây rõ ràng là các ngươi đang gạt ta còn gì?”.
“Nếu như chúng đệ tử dám gạt trưởng lão thì đệ tử xin nguyện bị trường phạt.
Nhưng những lời mà đệ tử nói đều là sự thật, nếu như trưởng lão không tin thì có thể hỏi những người ở đây?”.
Đám đệ tử cúi người, đáp.
“Còn nếu không thì đệ tử sẽ dẫn trưởng lão đi đến nơi đó?”.

“Được?”.
Lão giả cố hạ cơn giận ở trong người rồi gật đầu, đáp.
“Ta tạm thời tin các ngươi? Bây giờ thì hãy dẫn ta đến đó?”.
“Nếu như ta mà phát hiện các ngươi đang nói dối thì không chỉ các ngươi mà tất cả những người ở trong làng đều bị trách phạt”.
Đám đệ tử nghe thấy vậy thì bất chợt run lên một cái, ánh mắt họ có chút lo lắng nhìn lão giả, nói.
“Nhưng trưởng lão, người đó hiện tại vẫn đang bị hôn mê còn chưa tỉnh dậy?”.
“Ta không quan tâm, các ngươi nhanh chóng dẫn ta đến đó?”.
Lão giả trực tiếp lắc đầu.
“Nếu không dẫn ta đi thì xem như các ngươi đang gạt ta?”.
“Đệ tử hiểu rồi?”.
Đám người vẻ mặt lo lắng thở dài một hơi rồi cúi đầu đáp.
“Mời trưởng lão đi theo đệ tử”.
Đi theo đám người đi lên lưng chừng núi, lão giả nhìn thấy ngoài xa bốc lên một cột khói cùng với một căn nhà gỗ nhỏ hẹp ở trước mắt.
Lão giả vừa đi về phía căn nhà vừa nhìn những thứ đổ gãy và những hố lớn ở xung quanh thi khẽ nhíu mày, thầm nói.
“Những lời đám đệ tử nói là thật sao?”.
Khi đi vào trong nhà, lão giả nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang hôn mê và nhìn tình trạng của hắn lúc này không được tốt cho lắm thì thở dài một hơi.
“Người này bị thương quá nặng, nếu như không có đan dược và linh dược hồi phục thì khó lòng mà tỉnh dậy?”.
Sau đó, ánh mắt lão giả nhìn về phía đám người rồi lên tiếng.
“Nếu như hắn đã có ơn cứu các ngươi một mạng thì ta cũng không thể bỏ qua chuyện này được.
Các ngươi nhanh chóng quay trở về thành và chuẩn bị đan dược hồi phục mang đến đây cho ta.
Ta không để ân nhân của các ngươi chịu tình cảnh này mãi được?”.
Đám đệ tử nghe thấy vậy thì nhìn nhau rồi nở một nụ cười vui mừng rồi gật đầu đáp.
“Đệ tử đã hiểu?”.
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.