Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 238: Chơi Đùa





Ngươi rốt cuộc là ai?!
Những người khác nghe thấy vậy cũng đưa mắt nhìn về phía thanh âm tiếng bước chân truyền đến.
Đi ra khỏi bóng tối, đám người nhìn thấy bóng dáng một nam tử trông còn rất trẻ tuổi nhưng trên gương mặt hắn lại mang một cái mặt nạ vô diện và cùng với bộ hắc y ở bên ngoài.
Ánh mắt họ dán chặt lên người Đế Nguyên Quân và mừng tượng hình ảnh hắn ở trong đầu.
“Nhìn người này rất lạ? Không biết hắn là người của gia tộc nào?”.
Đám người ánh mắt lo ngại nhìn Đế Nguyên Quân, nói.
“Nhìn trên người hắn toàn là huyết dịch của hung thú thì chắc đã xảy ra một trận chiến rất lớn và người đi cùng hắn đã phải bỏ mạng vì bị hung thú tấn công liên tục?”.
“Thật kỳ lạ, ta thì thấy hắn không giống như người bị thương? Phải nói sao ta? Có lẽ nào hắn ta một mình vào đây?”.
“Không thể nào? Cho dù là Thiên Địa cảnh một mình đi vào cũng không thể đi đến đây được? Với số lượng hung thú đông đến mức không tưởng ở nơi này mà ta đã phải khó nhọc khi âm thầm đi qua chúng?”.
“Ngươi nghĩ một người có thể đối mặt với hàng ngàn đầu hung thú dễ dáng như vậy sao? Cho dù là Thiên Địa cảnh cũng khó lòng mà làm được?”.
“...”.
Nhìn đám người đáng bàn tán về bản thân, trong lòng Đế Nguyên Quân cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Nhưng không vì thế mà hắn làm quá mọi chuyện, nhìn thấy đám người thân mang thương tích, Đế Nguyên Quần thở dài một hơi, nói.
“Muốn biết ta là ai mà các ngươi lại chĩa mũi kiếm về phía ta? Đây không phải là dò hỏi mà đang muốn đe dọa ta?”.
“Nếu như ta muốn giết thì các ngươi còn sống đến bây giờ sao?”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ lộ vẻ lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi thu loại vũ khí của mình, nói.

“Là do bọn ta thất lễ nên mong các hạ bỏ qua cho?”.
“Không biết các hạ đến nơi này để làm gì? Là vì giết chết đầu hung thú đang trú ngụ ở nơi sâu nhất sao?”.
“Cũng không hẳn là thế?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Chỉ là ta cảm thấy buồn chán nên đến đây?”.
Đám người nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau với dáng vẻ không mấy tin tưởng.
Trong mắt họ, tuy nơi này không nguy hiểm bằng Nam Hoang Sơn Mạch nhưng đối với người tu luyện thì một khi vào đây thì trong đầu họ luôn luôn có một ý nghĩ là cái chết.
Nhìn Đế Nguyên Quân hiện tại, tuy họ không biết hắn là người như thế nào và có thực lực lớn mạnh.
Nhưng trong mắt họ hiện tại thì Đế Nguyên Quân không khác gì một người hết sức ngông cuồng.
Họ không thể tin là có một người lại xem nơi này chỉ là một nơi giúp hắn giải tỏa cảm giác buồn chán? Họ chưa từng nghe hay thấy một người buông lời giống như vậy?
Đế Nguyên Quân không quan tâm bọn họ có tin tưởng hay không mà chỉ nhắc nhở một tiếng rồi đi vào sâu bên trong.
“Nhìn các ngươi bị thương như thế này thì tốt nhất nên rời khỏi đây”.
“Rời khỏi?”.
Đám người nghe thấy vậy thì lắc đầu, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng thốt ra.
“Sao ta có thể rời khỏi đây được? Pháp bảo giúp ta che giấu khí tức đã sử dụng hết? Bây giờ đi ra ngoài thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?”.
“Đúng thế, bọn ta thà ở đây để đợi cứu viện đến còn hơn là tự mình rời khỏi đây?”.
“...”.
Nhìn đám người nhụt chí như vậy thì Đế Nguyên Quân khịt mũi khinh thường.

“Hung thú bị ta giết chết hết cả rồi nên các ngươi không cần lo lắng.
Còn không nhanh chóng rời đi thì ta không đảm bảo tính mạng các ngươi?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân không mảy may quan tâm đến bọn họ nữa mà trực tiếp đi vào sâu bên trong trước ánh mắt khó tin của đám người đang nhìn hắn.
Đợi Đế Nguyên Quân rời đi một lúc, đám người quay qua nhìn nhau rồi cười khổ một tiếng.
“Ta bây giờ còn lựa chọn nào nữa sao? Nếu như những lời hắn nói là thật thì ta nên rời khỏi đây, bằng không thì đến lúc hắn bị đám hung thú đuổi đến đây thì ta cũng chỉ có một con đường chết”.
“Trước sau gì cũng chết, chi bằng ta tin vào lời nói của hắn một lần vậy?”.
Quyết định rời đi, đám người đi vào trong đêm tối mà không giấu được sự lo lắng và sợ hãi.
Nhưng khi họ đi được một lúc thì cảm thấy có chuyện gì không đúng đang xảy ra ở đây.
Khắp nơi truyền đến mùi huyết khí tanh nồng xộc thẳng vào trong mũi khiến toàn thân họ đột nhiên run lên và từng đợt khí lạnh dần bao trùm lấy toàn bộ tấm trí họ.
Đưa mắt nhìn ra xa, họ không thể tin được vào những gì ở trước mắt của mình nữa.
Khi họ vừa đi vào thì ở nơi này tồn tại rất nhiều hung thú nhưng hiện tại thì gần như không còn một bóng.
Nhìn những bộ thi thể hung thú nằm ngổn ngang ở phía trước, hai mắt đám người trừng lớn nhìn lại, họ nhìn về phía phương hướng Đế Nguyên Quân đi vào với biểu cảm không thể tin.
Ban đầu, họ còn tưởng những lời nói của hắn chỉ là những lời nói ngông cuồng nhưng hiện tại thì họ đã tin vào những gì mà họ đã nhìn thấy.
“Toàn bộ thiên kiêu Thanh Lan thành không có một ai có thể tự mình giải quyết toàn bộ hung thú ở trong hang động với thời gian không đến hai ngày? Thật không thể tin nổi?”.
“Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”.
Từ bất ngờ, kinh ngạc đến kinh hãi, đám người không biết thân phận thật sự của Đế Nguyên Quân là ai và cũng không biết hắn là đệ tử của thế lực hay một gia tộc lớn nào đó ở trong thành.

Và họ cũng dám chắc là ở Thanh Lan thành không có bất cứ một vị thiên kiêu nào có thực lực có thể sánh được với người này.
Quay lại với Đế Nguyên Quân, hắn lúc này đã đi sâu vào bên trong được một lúc và bất ngờ bị một đầu tam cấp hung thú mai phục.
Nó múa vuốt nhảy chồm về phía Đế Nguyên Quân với tốc độ nhanh vô cùng.
“Chỉ là một đầu Ám Miêu tam cấp hung thú mà muốn đánh lén ta?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân hai ngón tay hợp lại thành kiếm rồi vung mạnh tay một cái liền khiến cơ thể Ám Miêu bị chém ra thành hai nửa.
Với trước đây, Đế Nguyên Quân muốn giết chết một đầu tam cấp hung thú thì cần phải tốn không ít sức lực nhưng hiện tại, cảnh giới đã đạt đến tầng thứ mười và thực lực của hắn tăng lên không chỉ hai lần.
Với thực lực hiện tại thì hắn không dám chắc có thể đối đầu được với tứ cấp hung thú nhưng với tam cấp thì lại khác, chỉ cần chúng không có gì đặc thù thì hắn có thể giết chết chúng mà không tốn quá nhiều sức lực.
Tiếp tục đi vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân tản mát tinh thần lực leo lỏi xâm nhập mọi ngóc ngách ở phần hang động còn lại.
Tuy số lượng hung thú không nhiều như ở bên ngoài nhưng mỗi con ở trong này đều có thực lực rất mạnh và chúng có tính phân biệt lãnh thổ.
Chính vì thế nên một khi phát hiện có kẻ nào đó xâm nhập thì chúng sẽ không chần chừ mà trực tiếp xông ra và giết chết kẻ xâm nhập giống như con Ám Miêu ban nãy.
Suốt dọc đường đi, Đế Nguyên Quân giết hơn mười đầu tam cấp hung thú sơ giai và nhận thấy một điểm chung là thực lực của chúng yếu hơn so với đồng loại nhưng bù lại là ánh mắt của chúng sắc sảo và tốc độ vượt xa đồng loại.
Tuy chưa gặp những loại hung thú có cấp bậc cao hơn nhưng tốc độ của Đế Nguyên Quân lúc này cũng đã giảm đi không ít.
Với lượng chân nguyên không ngừng hao hụt qua mỗi trận chiến không khiến hắn phải lo nghĩ quá nhiều nhưng để chắc chắn thì hắn quyết định dừng lại để tỉnh dưỡng thêm một chút rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Khoảng một canh giờ sau, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra và liếc mắt nhìn vào chỗ sâu của hang động.
Chỉ trong tích tắc, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một tiếng động rất nhỏ đang đi về phía hắn.
Tuy không nhìn thấy chúng nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ khí tức và đoán được số lượng.
“Không biết loại hung thú nào sẽ đến?”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía tiếng động, nói.
“Có hơn mười đầu đang tiến lại gần, chúng bị tiếng động và khí tức của ta dụ đến sao?”.

Đợi khi chúng từ trong tối đi ra, Đế Nguyên Quân mới nhìn thấy hình dáng to lớn của chúng đang đứng bao vây xung quanh người hắn.
Ám Ảnh Lang, chúng là một loại hung thú sống theo bầy đàn và chúng có một con thủ lĩnh nên rất có trật tự.
Tuy cảnh giới của chúng chỉ là tam cấp trung giai nhưng khi chúng phối hợp lại với nhau thì có thể săn giết được hung thú có cảnh giới cao hơn chúng một bậc.
Đầu Ám Ảnh Lang đầu đàn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân với một ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo và trên khóe miệng của nó chảy xuống từng giọt nước giải.
Trong mắt nó thì Đế Nguyên Quân chính là một miếng thịt béo bở.
Chỉ thấy con đầu đàn rống lên một tiếng thì những con còn lại dương nanh múa vuốt đồng thời lao thẳng về phía Đế Nguyên Quân.
Bị bao vây tứ phía, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn những con đang lao tới rồi nhìn về phía con đầu đàn và nở một nụ cười lạnh, nói.
“Các ngươi rất có thực lực nhưng ngươi đã sai khi xem ta là con mồi?”.
Ngay khi chúng chuẩn bị đánh tới, Đé Nguyên Quân thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi giẫm mạnh một cái khiến khu vực xung quanh đột nhiên rung lắc mãnh liệt.
Cùng với đó là một cỗ khí tức kinh khủng và nặng nề đè ép khiến công kích của chúng bị vô hiệu, chưa dừng lại ở đó.
Cổ khí tức khủng bố đó thậm chí còn khiến chúng không thể cử động được.
Đứng ở trong vùng bị chiêu thức Đế Nguyên Quân làm ảnh hưởng, Ám Ảnh Lang giống như bản thân vừa đặt chân vào một nơi cực kỳ nguy hiểm và có cảm giác như bị những sợi xích vô hình đang trói chặt khiến chúng không thể tự mình di chuyển được.
Thấy công kích vô hiệu và những con khác đang bị áp chế.
Ám Ảnh Lang thủ lĩnh ngẩng đầu rống lớn một tiếng rồi lao thẳng về phía Đế Nguyên Quân và há lớn miệng cắn về phía cổ họng.
“Không tệ?”.
Cảm nhận có nguy hiểm, Đế Nguyên Quân nhanh tay thu lại công kích rồi nhảy lùi ra xa để tránh né.
Ánh mắt hắn có chút bất ngờ nhìn Ám Ảnh Lang thủ lĩnh, nói.
“Thời gian này ta cảm thấy không được thoải mái nên ta sẽ dành ra một chút thời gian để chơi đùa với các ngươi? Chỉ mong là các ngươi đừng bị giết sớm quá?”.
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.