Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 230: Kết Minh





Trận chiến tiếp tục diễn ra!
Mạc Anh Nghiêm liên tục tung ra những lần công kích mạnh bạo của mình về phía Lạc Tuyết Dung.
Tuy mỗi lần hắn đánh ra công kích ngày càng trở nên mạnh mẽ nhưng tất cả đều bị Lạc Tuyết Dung ngăn lại hết toàn bộ.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ và khó tin vào thực lực của cô.
“Ta rất công nhận của Lâm cô nương những trận chiến kết thúc ở đây thôi?”.
Mạc Anh Nghiêm toàn lực thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm và tung ra một lượng thương khí kinh khủng bao bọc lấy toàn bộ diễn võ trường.
Cảm nhận khí tức khủng bố từ trên người Mạc Anh Nghiêm và lượng thương khí cường hãn đến cực điểm.
Lâm Tuyết Nhi khẽ nhíu mày, ánh mắt cô nhìn thanh trường thương trong tay hắn lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng.
Đúng với những gì mà cô cảm nhận từ trước, thanh trường thương này mang lại cho cô cảm giác uy hiếp vô cùng.
Cảm giác này giống như ở trong thanh trường thương đó ẩn chứa một thứ sức mạnh vô hình nào đó rất đáng sợ.
Lâm Tuyết Nhi cảm tưởng, nếu như bị một thương này đánh trúng thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể uy hiếp đến cả tính mạng.
“Thật là khó chịu?”.
Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, biết bản thân khó lòng ngăn được một chiêu này nhưng cô không vì thế mà cảm thấy sợ hãi.
Chỉ thấy Lâm Tuyết Nhi hai tay nắm chặt chuôi kiếm và từ từ hạ thấp người xuống, ánh mắt cô lộ vẽ kiên định nhìn chằm chằm Mạc Anh Nghiêm rồi tung ra chiêu thức cuối cùng.
Đợi sau khi ngưng tụ đầy đủ, Lâm Tuyết Nhi lên tiếng.
“Mạc công tử? Tuy chiêu thức này ta chỉ mới nhập môn nên không thể phát huy được toàn bộ thực lực giống như hắn được.
Công tử hãy cẩn thận?”.
“...”.
Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì suy nghĩ một lúc, hắn không biết người mà Lâm Tuyết Nhi đang ám chỉ đến là ai nhưng nghe khẩu khí của cô ấy thì thực lực của người đó là cực kỳ kinh khủng.
Tuy không biết uy lực của một kiếm này nhưng hắn có thể cảm nhận được trong lời nói của cô không phải là đang nói đùa.
Nhưng không vì thế mà Mạc Anh Nghiêm cảm thấy lo lắng, thời gian hắn bế quan không phải để gia tăng cảnh giới bản thân mà là chuyên tâm tu luyện bộ thương pháp mà hắn vừa mới có được.
Và hắn rất tự tin vào nó.
“Vừa hay, thời gian gần đây ta cũng đang tu luyện một bộ thương pháp mới, Lâm cô nương hãy cẩn thận”.
“Đến đây?”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu một cái rồi quát lớn một tiếng.
Ngay sau tiếng quát lớn đó, cả hai người đồng thời lao lên.
“Huyền cấp trung phẩm thương pháp, Thương Thủ Du Lưu!”.
Mạc Anh Nghiêm hai tay nắm chặt chuôi thương rồi vung mạnh về phía trước và đồng thời hét lớn.
Phát động toàn lực, toàn thân thanh trường thương cảm nhận được một lượng lớn chân nguyên đổ dồn vào bên trong thì vang lên tiếng “Tê minh” chói tai rồi nó phát ra một lượng thương khí kinh khủng vô cùng.
Nó kinh khủng đến mức mà ta có thể dùng mắt thường cũng có thể thấy được thương khí đang tuôn trào.

Còn ở phía bên kia, Lâm Tuyết Nhi cũng không hề kém cạnh.
Tuy cảnh giới thấp hơn một chút nhưng mức độ chân nguyên và kiếm khí toát ra cũng kinh khủng vô cùng.
Tuy không mạnh bạo như thương khí nhưng kiếm khí của cô lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Đối mặt với mũi thương đánh tới, Lâm Tuyết Nhi hai tay nhắm chặt chuôi kiếm rồi từ từ đưa lên cao, sau đó mạnh tay đánh xuống.
Từ đầu mũi kiếm, bất chợt có một vầng kiếm khí hình vòng cung lóe lên một cái và sau đó là một tiếng động lớn vang lên, cùng với đó là một đợt sóng xung kích mạnh bạo mang theo cả kiếm khí và thương khí quét ra xung quanh.
Chứng kiến một màn này, đám người đứng quan sát phía bên dưới cũng không khỏi há hốc mồm.
Họ không thể tin được là thực lực của cả hai người lại kinh khủng đến mức như thế này.
Nếu như họ không tận mắt chứng kiến mà chỉ cảm nhận sóng xung kích bắn ra thì họ có thể tin đây là trận giao phong của hai vị Thiên Địa cảnh cường giả.
Lạc Thanh Ngạc trố mắt nhìn Mạc Anh Nghiêm, kinh ngạc thốt ra.
“Thương khí hóa hình, bước đầu của việc tham ngộ thương ý?”.
Sau đó hắn quay qua nhìn Mạc Hữu Thắng hỏi.
“Thời gian Anh Nghiêm bế quan gần đây là để tham ngộ thương ý sao?”.
Đáp lại, Mạc Hữu Thắng không hề giấu diếm mà gật đầu trả lời.
“Đúng là như thế, tuy vẫn chưa thể tung ra thương ý hoàn chỉnh nhưng chỉ dựa vào thương khí cũng đủ chèn ép những thiên kiêu khác rồi?”.
“Ta thì cảm thấy bất ngờ hơn là về vị tiểu cô nương kia hơn?”.
Mạc Hữu Thắng nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi mà không khỏi kinh ngạc, ánh mắt hắn kinh hỷ nhìn cô, nói.
“Tuy cảnh giới thấp hơn Anh Nghiêm nhưng thực lực lại không hề kém cạnh.
Chưa kể chiêu thức vừa rồi cũng khiến ta cảm thấy lông tóc dựng đứng cả lên? Tuy không biết phẩm chất của nó nhưng ta có thể dám chắc là cấp bậc không thấp hơn Huyền cấp thượng phẩm.
Ta tò mò không biết kiếm chiêu này tên là gì?”.
“Cho dù là thế nhưng Lâm Tuyết Nhi muốn thắng Anh Nghiêm là chuyện không thể?”.
Lạc Thanh Ngạc đưa mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lắc đầu, nói.
“Tuy kiếm chiêu rất kinh khủng nhưng sự chênh lệch về cảnh giới và kiếm khí nên sớm muộn gì cũng thất bại mà thôi?”.
“Nhưng như thế cũng đã vượt ngoài sự mong đợi của ta rồi?”.
Lạc Tuyết Dung cùng Hứa Tiểu Kiều đứng ở bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu mà không lên tiếng.
“...”.
Quay lại với trận chiến, công kích của hai người kinh khủng va chạm được một lúc rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Tuy chênh lệch của hai người là không lớn nhưng càng về sau thì Lâm Tuyết Nhi càng lộ ra vẻ yếu thế.
Thấy cô không còn kiên trì được bao lâu nữa, Mạc Anh Nghiêm lên tiếng.
“Lâm cô nương, ngươi không thắng được ta đâu.

Nêu hãy thu kiếm lại đi, trận chiến kết thúc rồi?”.
“...”.
Tuy chân nguyên hao hụt gần hết nhưng chiến ý trong ánh mắt của cô vẫn không ngừng tăng lên.
Lâm Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch cùng khóe miệng chảy xuống một dòng huyết dịch nhưng cô vẫn không chịu dừng lại.
“Chưa, vẫn chưa đâu?”.
Chỉ thấy cô hét lớn một tiếng rồi toàn lực thúc dục lượng chân nguyên ít ỏi còn lại một lần nữa bộc phát.
Nhưng vượt ngoài sự mong đợi, Lâm Tuyết Nhi không chỉ dốc hết toàn bộ sức lực vào đợt công kích cuối cùng này mà cảnh giới của cô cùng vì thế mà tăng lên một bậc.
“Phá?”.
Cảm nhận chân nguyên trong cơ thể một lần nữa tăng lên, Lâm Tuyết Nhi quát lớn một tiếng rồi toàn lực dồn vào một kiếm cuối cùng.
Bỗng, một tiếng nổ lớn vang lên và cả hai người đều bị sóng xung kích phát ra từ vụ nổ đánh bay ra ngoài và trên người chịu không ít về thương do thương khí và kiếm khí vỡ vụn tạo thành.
Bị đánh bay ra xa, Mạc Anh Nghiêm một tay đưa lên ôm ngực và một tay nắm chắc chuôi thương để chống đỡ cơ thể.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin nổi nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi nằm gục trên nền đất thốt ra.
“Đột phá cảnh giới trong khoảnh khắc đó sao? Đúng thật là ngoài sức tưởng tượng?”.
“Nhưng mà trận chiến này ta là người chiến thắng”.
Nằm gục trên nền đất, Lâm Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch trông cực kỳ mệt mỏi, ánh mắt cô nhìn thanh kiếm ở trong tay rồi thở dài một hơi nói.
“Vẫn là thiếu sót một chút?”.
Từ từ đứng dậy, Lâm Tuyết Nhi bước chân lảo đảo cố chống đỡ cơ thể, ánh mắt cô mệt mỏi nhìn về phía Mạc Anh Nghiêm rồi lên tiếng.
“Ta thua rồi”.
“Là Lâm cô nương đã nhường rồi?”.
Mạc Anh Nghiêm gật đầu, đáp.
“Một kiếm này rất mạnh, không biết tên gọi của nó là gì?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt mệt mỏi, đáp.
“Là Đại Thiên Kiếm?”.
“Đại Thiên Kiếm?”.
Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hãi thốt ra.
“Một cái tên thật khủng bố, nếu như kiếm chiêu này mà đạt đến đại thành thì thương pháp của ta khó lòng mà sánh kịp?”.
“Ban nãy ta nghe thấy cô nương nói về một người khác, không biết người đó là ai và thực lực của hắn mạnh như thế nào? Ta rất tò mò về người này nên mong Lâm cô nương có thể nói cho ta biết?”.

“Hắn sao?”.
Lâm Tuyết Nhi cố gượng nở một nụ cười, đáp.
“Rồi có một ngày công tử sẽ nhìn thấy hắn mà thôi? Còn về thực lực thì công tử rất mạnh nhưng để so với hắn thì vẫn còn kém xa”.
“Nếu như người thi triển một kiếm vừa rồi là hắn thì công tử không thể chống đỡ được dù chỉ trong giây lát?”.
“...”.
Mạc Anh Nghiêm nghe thấy vậy thì giật mình một cái.
Tuy cảm thấy khó tin nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi không giống như đang lừa dối.
“Ta thật sự rất muốn thử sức với người đó?”.
Thấy Lâm Tuyết Nhi khó lòng mà trụ được nữa, Hứa Tiểu Kiều cùng Lạc Tuyết Dung nhanh chóng nhảy lên diễn võ trường và dìu cô đi xuống phía bên dưới và nói.
“Mạc công tử, nếu như có chuyện gì thì khi khác hẵng nói.
Lâm Tuyết Nhi bây giờ đang cần tỉnh dưỡng”.
Trận chiến kết thúc và phần thắng đã thuộc về Mạc Anh Nghiêm nhưng sắc mặt của Mạc Hữu Thắng và Lạc Thanh Ngạc lúc này trông rất hỗn tạp.
Họ mặc dù biết Mạc Anh Nghiêm sẽ dành chiến thắng nhưng họ không ngờ hắn lại thắng một cách khó khăn như vậy.
Nếu như cảnh giới Lâm Tuyết Nhi đột phá trước khi bắt đầu trận chiến thì kết quả trận chiến bây giờ cũng đã khác.
Cả hai người đang thất thần thì bỗng nhiên, sau lưng họ truyền đến hai tiếng bước chân cùng với một giọng nói khá quen thuộc vang lên.
“Trận chiến rất đặc sắc, không ngờ con trai của Mạc huynh lại có thực lực như thế này? Thật mở mang tầm mắt”.
Cả hai người ngoái đầu nhìn lại thì trông thấy ba người đang đi về phía họ thì bất chợt nở một nụ cười, Mạc Hữu Thắng quên gạt bỏ những suy nghĩ ở trong đầu rồi vui vẻ nở một nụ cười, đáp.
“Thanh Lương các chủ đến rồi sao?”.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn qua La Thanh, nói.
“Chắc đây là La Thanh công tử?”.
“La Thanh gặp qua hai vị tiền bối?”.
La Thánh cúi người, kính cẩn thi lễ đáp.
Lạc Thanh Ngạc lắc đầu, trả lời.
“Gọi tiền bối nghe xa lạ quá, hãy gọi ta một tiếng Lạc thúc, Mạc thúc là được rồi”.
“Vâng”.
La Thanh gật đầu trả lời.
“Ta nói chuyện ở đây không hay cho lắm?”.
Lạc Thanh Ngạc chủ động bước lên một bước rồi đưa tay mời hai người và nói.
“Xin mời”.
Đi vào trong chính điện, Thanh Lương các chủ nhanh chóng lên tiếng.
“Lạc huynh, ta nghe nói ngươi vừa rút khỏi Luyện Đan Hội?”.
“Đúng là thế?”.
Lạc Thanh Ngạc thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời.
“Ta có dự tính rời khỏi cũng đã lâu nhưng bây giờ mới có cơ hội.

Tuy là hơi khó khăn nhưng ta không cảm thấy sai lầm khi làm thế?”.
“Chuyện này ta cũng hiểu được?”.
Thanh Lương các chủ gật đầu đáp.
“Luyện Đan hội đã qua thời hoàng kim rồi? Bây giờ thì họ cũng chỉ là một cái vỏ rỗng ở bên ngoài mà thôi?”.
Lạc Thanh Ngạc ánh mắt mong đợi nhìn Thanh Lương các chủ, hỏi.
“Không biết các chủ đến Lạc gia ta có chuyện gì sao?”.
Thanh Lương quay qua nhìn Mạc Hữu Thắng rồi quay qua nhìn Lạc Thanh Ngạc, trả lời.
“Chắc Mạc huynh cũng đã nói lý do ta đến đây là gì rồi? Nên ta cũng sẽ không vòng vo nữa?”.
“Ta và người đều đã đơn phương rời khỏi Luyện Đan Hội nhưng lại rất thiếu thế lực nên rất có khả năng là bọn chúng sẽ âm thầm ra tay với ta.
Nên ta nghĩ đến việc kết minh cùng với Lạc gia?”.
“Còn chuyện thứ hai là ta dẫn La Thanh đến đây cũng vì chuyện kết minh”.
La Thanh đứng dậy, hắn kính cẩn cúi người, đáp.
“Cha rất muốn đến nhưng cha vì đang bận việc ở trong gia tộc nên không thể đến được.
Mong Lạc thúc bỏ qua cho?”.
“Tại hạ thay mặt La gia đến với mong muốn là có thể kết minh được với Lạc gia?”.
“Vậy sao?”.
Lạc Thanh Ngạc không thể hiện cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm hắn đang cực kỳ vui mừng, đáp.
“Lạc gia bây giờ cũng đang cần có thể lực hậu thuẫn nên ta không thể từ chối được?”.
“Khi nào công tử quay về thì cho ta chuyển lời đa tạ đến La gia chủ, ta sẽ sắp xếp thời gian để đến La gia một cách sớm nhất”.
“Vâng”.
La Thanh vui vẻ gật đầu đáp.
Thanh Lương các chủ đột nhiên cười lớn một tiếng rồi nhìn Lạc Thanh Ngạc, nói.
“Lạc huynh, ta nghe nói Lạc tiểu thư vừa mới trở về, không biết có thể gọi đến đây được không? Ta rất muốn được nhìn thấy đệ nhất thiên kiêu Lạc gia?”.
“Và nếu có thể thì ta thấy La thanh cùng Lạc tiểu thư rất xứng đôi với nhau.
Hahaha…”.
Đáp lại, Lạc Thanh Ngạc cũng không hề giấu diếm mà vui vẻ gật đầu, nói.
“Tất nhiên là có thể? Ta thấy La Thanh công tử rất hợp ý, nhưng chuyện hôn sự của con cái thì ta không thể ép buộc được?”.
“À đúng rồi?”.
Thanh Lương các chủ gật gù, đáp.
“Không biết Đế Nguyên Quân tiểu huynh đệ có ở đây không? Ta còn có chuyện muốn gặp hắn?”.
Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Hắn không ngờ được là vị Thanh Lương các chủ này lại quen biết với Đế Nguyên Quân, và nhìn biểu cảm mong đợi của Thanh Lương các chủ thì dường như rất thân thuộc với nhau.
Và nếu như giải quyết chuyện này không tốt thì rất có thể mối liên minh này cũng khó mà có thể giữ được?
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.