Công tử, ta lại gặp nhau?!
Nhìn nữ tử trước mặt, Đế Nguyên Quân nhìn liếc qua một cái thì lộ ra vẻ suy nghĩ.
“Thật xin lỗi, ta không có chút ấn tượng nào về cô nương cả? Mạo muội hỏi là ta trước đây đã từng gặp nhau sao?”.
“...”.
Nữ tử nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng.
“Đúng là không có nhiều ấn tượng thật, ta đã từng mời công tử gia nhập để cùng nhau đến Thanh Lan thành vào mấy hôm trước?”.
“À, ta nhớ ra rồi?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc thốt ra.
“Hai lần gặp thì cô đều dùng khăn che mặt nên ta nhất thời không đoán ra được, mong cô nương lượng thứ?”.
“Công tử không cần phải khách sáo như thế?”.
Bất chợt, ánh mắt của cô ấy đột nhiên trầm xuống và nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ mong đợi nói.
“Sẵn tiện, ta muốn đa tạ công tử.
Nếu như không có công tử thì người của ta sẽ bị tổn thất nhiều hơn nữa?”.
“Vì sao lại nói như vậy?”.
Đế Nguyên Quân vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại.
“Nếu ta đoán không nhầm thì lúc người của ta bị sơn tặc, thổ phỉ vây công thì công tử đã âm thầm đi đến bản doanh của chúng?”.
Nữ tử vui vẻ gật đầu, đáp.
“Trong mắt người khác thì hành động này có lẽ là rất vô sỉ nhưng đối với ta thì đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất?”.
“Đó chỉ là suy nghĩ của cô nương mà thôi?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu.
“Lúc đó ta chỉ có ý định là lấy lại những thứ mà chúng đã cướp chứ không hề có ý định giúp các người?”.
“Công tử quá thẳng tính rồi?”.
Nữ tử nghe thấy vậy thì đưa tay lên che miệng rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Hành động của công tử đã vô tình giúp đỡ nên chuyện này có thể xem như công tử đã gián tiếp giúp ta vậy?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân ngẩn người ra một lúc rồi mới lên tiếng.
“Thôi, chuyện này đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa? Hiện tại ta đang rất vừa ý với viên Vẫn Thạch này, không biết cô bán nó với giá bao nhiêu?”.
“Vẫn Thạch quý hiếm là thế nhưng đối với tính mạng của những người hộ vệ bên cạnh ta thì không đáng là bao”.
Nữ tử vui vẻ gật đầu, đáp.
“Xem như nó là món quà gặp mặt của ta?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi đưa vào trong nhẫn trữ vật sau đó lên tiếng.
“Nếu cô đã nói thế thì ta đành nhận để không phụ lòng?”.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì ta xin phép”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền quay người rời đi khiến nữ tử vẻ mặt đầy sự bối rối.
Cô liếc mắt nhìn qua nữ hầu và vài người hộ vệ rồi thở dài một hơi, nói.
“Ta vừa bị hắn ngó lơ thêm một lần nữa?”.
Nữ hầu đứng bên cạnh vẻ mặt không vui nhìn qua rồi đưa mắt nhìn theo hướng Đế Nguyên Quân rời đi với ánh mắt tức giận nói.
“Tiểu thư? Tại sao người lại đối với hắn ta tốt như vậy?”.
“Rõ ràng là hắn ta chỉ có ý lợi dụng, nếu không có các hộ vệ thì hắn sao có thể đi qua được đám sơn tặc, thổ phỉ? Quá đáng hơn là hắn ta còn đứng ở đằng sau ngư ông đắc lợi? Đã thế hắn còn dám làm ra vẻ trước mặt tiểu thư?”.
“Tiểu Hồng?”.
Đáp lại, nữ tử chỉ thở dài ra một hơi rồi lên tiếng.
“Ta thấy hắn như vậy còn tốt chán, ta thấy hắn là một tu luyện giả nhưng tính cách của hắn rất ngay thẳng.
Không giống như đám người mà ta đã từng gặp, nếu như hắn có ý định lệ thuộc hay câu nệ thì sớm đã đồng ý với đề nghị của ta rồi?”.
“Còn chuyện hắn ngư ông đắc lợi thì cũng bình thường thôi mà, đám sơn tặc, thổ phỉ chuyên cướp bóc của người khác thì hắn cướp lại.
Xem như dùng đạo của chúng để trả lại cho chúng, ta cũng nên cảm thấy may mắn là nếu như hắn không làm thế thì người của ta sẽ tử thương nhiều hơn nữa?”.
“Tiểu thư, người đây là đang nói tốt cho hắn?”.
Tiểu Hồng vẻ mặt không vừa ý, bĩu môi nói.
“Hay là người phải ý hắn ta rồi?”.
“...”.
Nữ tử đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu Tiểu Hồng, lắc đầu đáp.
“Ngươi chỉ biết ăn nói lung tung, ý trung nhân của ta chỉ có Đoạn Trường Hồng mà thôi?”.
“Chẳng qua, ta có cảm giác hắn ta sẽ làm nên chuyện đại sự nào đó?”.
Nữ hầu vẻ mặt vui vẻ, đáp.
“Cũng đúng mà thôi, hắn ta sao có thể so với Đoạn công tử dược, hắn ta chỉ đáng làm kẻ hầu ở bên cạnh mà thôi?”.
“Một người vừa có thiên phú, vừa có thế lực và vừa điển trai như Đoạn công tử mới xứng đáng với tiểu thư? Còn tên kia thì chẳng có mặt nào bằng Đoạn công tử ta, chưa kể, ta còn thấy hắn không mạnh chút nào cả?”.
Gần hai canh canh giờ sau!
Đế Nguyên Quân dạo một vòng thì mua được một vài thứ đồ tốt, ngoài Vẫn Thạch được tặng ra thì hắn còn mua được một ít Huyền cấp linh dược và một cái trâm ngọc có phẩm chất không quá tệ với khả năng thanh lọc và hỗ trợ tu luyện tương đối tốt.
Đi đến điểm khảo hạch tại khu vực trung tâm Thanh Lan thành, Đế Nguyên Quân ban đầu bị bất ngờ vì nơi này quá rộng lớn.
Nhìn qua thì thấy nơi này giống như một đáu trường cực kỳ to lớn với bên dưới là một lôi đài rộng ít nhất cũng phải hai trăm trượng.
Xung quanh lôi đài là những hàng bậc thang trải dài và ôm trọn toàn bộ lôi đài với sức chứa có thể lên đến ba đến bốn vạn người.
Còn ở trên cao là những căn phòng rộng lớn chuyên phục vụ cho những người có cấp bậc và thế lực lớn ở trong và ngoài thành.
Đạp không đứng ở trên cao, một vị lão giả râu tóc bạc phơ cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Ánh mắt lão nhìn lướt qua đám người phía bên dưới rồi dõng dạc lên tiếng.
“Khảo hạch luyện đan sư mỗi năm diễn ra một lần sắp sửa bắt đầu.
Điều đầu tiên ta muốn nói đến là các điều lệ và quy định trong lần khảo hạch này?”.
“Thứ nhất, lần khảo hạch này được phân ra thành ba loại khảo hạch.
Ba ngày đầu tiên là tiến hành khảo hạch cửu phẩm, ba ngày tiếp theo là khảo hạch Hoàng cấp và ba ngày cuối cùng là khảo hạch Huyền cấp”.
“Và ba loại khảo hạch sẽ có ba vòng khác nhau tương ứng với ba ngày.
Ngày thứ nhất là phân biệt các loại linh dược và phải nêu được tất cả các đặc điểm của chúng, ngày thứ là là luyện đan và ngày thứ ba là biện đan”.
“Với vòng đầu tiên, mỗi thí sinh sẽ được chỉ định mười loại linh dược khác nhau và bắt đầu đánh giá.
Yêu cầu thông qua vòng thứ nhất là phải phân biệt được đúng cả mười loại linh dược bao gồm tên, đặc điểm và công dụng”.
“Vòng thứ hai, các thi sinh sẽ phải luyện ra một viên đan dược ứng với yêu cầu.
Tại vòng thứ hai này sẽ phân loại tất cả thí sinh sẽ có thể trở thành luyện đan sư có cấp bậc nào và cũng là phần đánh giá với vòng thứ ba”.
“Vòng cuối cùng, dựa theo cấp bậc và phẩm chất đan dược được luyện thành tại vòng thứ hai để tiến hành biện đan”.
“Thí sinh sau khi thông qua ba vòng sẽ nhận được huy hiệu luyện đan sư của Luyện Đan Hội”.
“Còn về luật của lần khảo hạch này là không giới hạn thủ đoạn và chỉ giới hạn thời gian trong vòng một ngày.
Tuy quy định lần này có khác so với những năm trước đây nhưng năm nay sẽ có phần thưởng khác xứng đáng hơn.
Đối với cửu cấp và Hoàng cấp thì những người đứng đầu hoặc những người có biểu hiện tốt sẽ có khả năng trở thành đệ tử ngoại môn, nội môn của Dượng Vương Cốc.
Còn những người vượt qua khảo hạch Huyền cấp thì có thể sẽ trở thành chấp sự trưởng lão của Dược Vương Cốc?”.
Đám người phía bên dưới nghe thấy vậy thì nháo nhào cả lên, họ không thể tin được là năm nay lại có luật thi khác hẳn so với những năm trước.
Nhưng được bù lại chính là phần thưởng lại hấp dẫn nhất từ trước đến nay.
Tuy Dược Vương Cốc không phải là thế lực đến từ trong thành nhưng danh tiếng và thế lực của tông một là cực kỳ to lớn.
Tuy chỉ là tứ phẩm tông môn nhưng lại được rất nhiều tông môn tam phẩm, thậm chí là nhị phẩm cũng tiến tới làm thân.
Và đối với những người sắp và đang la luyện đan sư thì mong muốn của họ là có thể gia nhập được một tông môn chuyện về luyện đan.
Nhưng điều họ không thể ngờ được là tông môn để ý đến lần khảo hạch lần này lại là Dược Vương Cốc, một trong những tông môn chuyên về luyện đan có thể xem là lớn nhất ở trong vương triều.
Và cũng là một thế lực lớn đứng ở đằng sau Luyện Đan Hội.
Đế Nguyên Quân sau khi nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại.
Hắn nhớ lại sự gấp gáp của vị Dược Vương Cốc trưởng lão mà hắn đã nhìn thấy ở Lạc Dương Các ngày hôm qua thì lộ ra vẻ suy nghĩ.
‘Dược Vương Cốc đây là muốn bành trướng thế lực hay sao?’.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân ngước nhìn lên những căn phòng ở trên cao thì trông thấy năm vị trưởng lão Dược Vương Cốc đang tại vị ở trên cao phía bên dưới là những người thuộc giới cao tầng của Luyện Đan Hội.
Ở trong đám người đó, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Thanh Lương các chủ cùng La Thanh đang đứng quan sát.
Ngay khi bốn ánh mắt nhìn nhau cả Thanh Lương cùng Đế Nguyên Quân đồng thời nở một nụ cười nhẹ.
Sau đó Đế Nguyên Quân lấy ra một cái mặt nạ vô diện rồi mang lên rồi sau đó cùng đoàn người đi vào bắt đầu tiến hành khảo hạch vòng thứ nhất.
Nhưng đúng lúc này, ở bên ngoài lối vào truyền đến những tiếng bước chân dồn dập và những cổ khí tức Thiên Địa cảnh mạnh mẽ tiến vào.
Ánh mắt của đám người nhìn thấy lão giả đang từ từ tiến vào thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.
Nhìn vị lão giả kia đi lên vị trí ngồi cao nhất, ngang hàng với các vị trưởng lão Dược Vương Cốc thì lúc này mới có người lên tiếng.
“Không biết ngọn gió nào lại mang Hồng sư đến đây? Ta nhớ là ngươi không cảm thấy hứng thú gì với những nơi như thế này?”.
“Hừ”.
Đáp lại, Hồng sư hừ lạnh một tiếng rồi liếc mắt nhìn xuống lôi đài nhằm tìm kiếm Đế Nguyên Quân.
Nhưng ngay khi ánh mắt lão nhìn về phía người mang mặt nạ vô diện thì dừng lại.
“Đúng là ta không có hứng thú nhưng ta đến đây là vì một tiên tiểu tử ngông cuồng.
Ta muốn nhìn xem thử hắn có giống như những gì hắn đã nói không?”.
Đám trưởng lão Dược Vương Cốc nghe thấy vậy thì giật mình một cái.
Ánh mắt họ cảm thấy khó tin nhìn qua Hồng sư như muốn hỏi.
Trong mắt họ, vị Hồng sư đang ngồi ở bên cạnh là một người cực kỳ có danh tiếng ở trong thành và cũng là người mà Dược Vương Cốc cũng phải nể mặt.
Điều mà họ cảm thấy khó tin hơn là người có địa vị như Hồng sư lại đích thân đến đây vì một tên tiểu tử? Mà tên tiểu tử đó lại là một kẻ ngông cuồng? Đối với tính cách của Hồng sư thì những người đó sớm đã trở thành một cái xác khô chứ đừng nói đến là lão phải đích thân đến đây để kiểm chứng?
Chuyện này quả thật khó tin!
- --.