Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 162: Hứa Tiểu Kiều Ngạo Nghễ





Vương gia vẫn còn ở?!
Giọng nói Đế Nguyên Quân kiêu ngạo như muốn miệt vang vọng khiến cao tầng Vương gia sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Ánh mắt họ nhìn về phía thanh âm lộ ra vẻ âm trầm và tức giận, mặc dù họ không nói ra thành tiếng nhưng Tưởng Thương Hàn chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhận ra được.
Lão quay qua nhìn Vương Bạch Ngạn, hỏi.
“Vương gia chủ, chuyện này là sao?”.
Đáp lại, Vương Bạch Ngạn vẻ mặt lúng túng và giọng nói ấp úng vang lên.
“Tưởng… Tưởng trưởng lão, chuyện này không có gì đâu?”.
“Chỉ là một vài chuyện lặt vặt của gia tộc thôi, mong Tưởng trưởng lão đừng để ý.
Chuyện này cứ giao cho ta giải quyết là được”.
“Hừm, nghe ngữ điệu thì rất có thể người này đến để gây phiền phức, chưa kể việc đưa người đến đòi công đạo?”.
Tưởng Thương Hàn vẻ mặt đăm chiêu thốt ra.
“Ta thấy đây không phải chuyện nhỏ, Vương gia chủ đang giấu ta chuyện gì sao?”.
“...”.
Vương Bạch Ngạn cảm thấy khóe miệng đột nhiên đắng chát và vẻ mặt lo lắng nhìn Tưởng Thương Hàn rồi vội đưa tay phủ nhận, đáp.
“Ta nào dám như vậy? Đây quả thật là chuyện ở trong gia tộc mà thôi”.
“...”.
Tưởng Thương Hàn ánh mắt ngờ vực nhìn Vương Bạch Ngạn mà không lên tiếng đáp lời.
Lúc này, ở bên dưới đấu võ trường!
Đám đệ tử Vương gia đều hướng mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến mà không khỏi tò mỏ.
Duy chỉ có những người biết được chuyển ẩn khuất ở trong đó mới biết được cái tên “Hứa Tiểu Kiều” đó là ai?
Đứng ở trong đam đông, Vương Phách Ảnh, Vương Bá Hùng, Vương Triều Dương và Vương Thu Thiền nhìn về phía hai người đang từng bước tiến vào mà không giấu được nụ cười lạnh.
Ánh mắt họ lộ ra vẻ giễu cợt nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều thầm nói.
“Đứa con hoang này đến thật đúng lúc, đang lúc ta đang không được vui”.
“Nhân cơ hội này dạy dỗ lại”.

Đứng ở trên cao, Vương Bạch Ngạn nhìn Hứa Tiểu Kiều từng bước đi vào mà không giấu được sự tức giận ở trên gương mặt.
Trong lòng hắn lúc này đang nổi lên vô tận gợn sóng vì chỉ cần thêm một chút nữa thôi thì ái nữ của hắn sẽ trở thành đệ tử của Thanh Sương môn.
Nhưng điều mà hắn không ngờ được là mọi chuyện đang diễn ra hết sức tốt đẹp thì bị đứa con hoang đến phá đám.
Vương Bạch Ngạn mặc dù rất tức giận nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, ánh mắt hắn nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều một lúc rồi lên tiếng.
“Hứa Tiểu Kiều, có chuyện gì thì đến tìm ta sau.
Bây giờ Vương gia ta đang có chuyện quan trọng nên không tiếp khách?”.
“...”.
Hứa Tiểu Kiều ánh mắt lạnh lùng nhìn lên và dừng ở trên người Vương Bạch Ngạn một lúc rồi mới lên tiếng trả lời.
Mặc dù trong lòng cô đang rất hỗn loạn nhưng cô bây giờ đã có Đế Nguyên Quân hậu thuẫn ở bên cạnh và được những người khác giúp đỡ nên cô mới lấy được hết tất cả dũng khí và cảm xúc biết bao lâu nay bị chôn giấu.
“Vương gia ta? Không tiếp khách?”.
“Hahaha”.
Hứa Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn trời cao rồi nở một nụ cười lớn.
“Vương Bạch Ngạn, ta bây giờ không biết nên gọi ngươi như thế nào mới phải phép? Là cha hay là kẻ lòng lang dạ sói?”.
“Hạng người như ngươi thì không xứng với hai chữ “Là cha”.
Ta bây giờ nên gọi ngươi là Vương gia chủ, Vương Bạch Ngạn?”.
Lời nói Hứa Tiểu Kiều vừa dứt thì ngay lập tức, làn sóng của đám đệ tử không hiểu chuyện bắt đầu ồ lên.
Ánh mắt họ nhìn về phía Vương Bạch Ngạn rồi nhìn qua Hứa Tiểu Kiều với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Nhưng những đệ tử khác biết đang có chuyện gì xảy ra thì bọn họ liền lộ ra vẻ tức giận.
Trong đó có không ít người chỉ tay về phía Hứa Tiểu Kiều và lớn tiếng quát mắng.
“Ngươi dám sỉ nhục gia chủ?”.
“Ngươi chỉ là một đứa con hoang phế vật bị Vương gia ta ruồng bỏ.
Ngươi bây giờ lấy đâu ra can đảm dám đến đây mà ăn nói ngông cuồng?”.
“Nhận lúc gia chủ chưa tức giận thì nhanh chóng cút khỏi đây, bằng không thì đừng trách”.

“Vương gia đang bận tiếp khách quý.
Còn ngươi là một đứa con hoang thì lấy gì mà dám đến đây.
Cút đi…”.
“...”.
Đứng trước những lời sỉ vả nhưng Hứa Tiểu Kiều không có bất cứ cảm giác tức giận nào cả.
Bởi vì cô đã quá quen với việc bị bọn chúng khinh thường, sỉ vả suốt một thời gian.
Trái lại với dáng vẻ tức giận của đám đệ tử, Hứa Tiểu Kiều lại lộ ra vẻ thản nhiên và có phần tự tin nhìn lên và nói.
“Đúng là nực cười, người Vương gia các ngươi chỉ cố tỏ ra vẻ bản thân đạo mạo mà không hề hay biết bản thân chính là một bãi phân đang bốc mùi”.
“Ta nói có đúng không Vương gia chủ, Vương Bạch Ngạn? Cũng đúng mà thôi, người như ngươi thì có tư cách gì mà trả lời câu hỏi này?”.
“Một cái Vương gia thối nát, một tên gia chủ đốn mạt và vô nhân tính như ngươi thì lấy cái thá gì mà trả lời? Một kẻ có thể vì cái hư vinh mà sẵn sàng đuổi hai mẹ con ra khỏi Vương gia, đáng hận hơn là ngươi còn nhẫn tâm giết chết mẹ ta, cũng chính là thê tử của ngươi?”.
“Một kẻ thối nát như ngươi thì lấy gì mà trả lời câu hỏi của ta?”.
Ngay sau khi nghe những lời nói của Hứa Tiểu Kiều thì đại đa số các đệ tử có mặt ở đây đều lộ ra vẻ bất bình với sự nhẫn tâm của Vương Bạch Ngạn nhưng bọn họ chỉ là đệ tử trực thuộc, thấp kém nên không có quyền được lên tiếng.
Còn đám người cao tầng đứng ở trên kia thì ai ai cũng chỉ biết cúi mặt mà không dám lên tiếng.
Bởi vì họ bây giờ đã không còn chút mặt mũi nào khi đứng trước một người giống như Tưởng Thương Hàn.
Bọn họ nhìn biểu cảm của Tưởng Thương Hàn mà cảm thấy trong lòng thầm run.
Đúng lúc bầu không khí nặng nề bao trùm thì ở trên đấu võ trường vang lên một giọng nói nữ tử thanh cao.
“Ngươi là ai? Sao ngươi dám sỉ nhục cha ta?”.
“Cha ngươi?”.
Hứa Tiểu Kiều ánh mắt khinh thường nhìn Vương Tiểu Xuyến, nói.
“Haha… Đúng là một kẻ bất hạnh, ngươi chưa từng nghe cha ngươi kể lại những chuyện ở trong quá khứ hay sao?”.
“Ngươi đúng là một người đáng thương khi được sinh ra trong một gia tộc thối nát và một kẻ không xứng đáng làm cha?”.

“Ngươi… Ngươi…”.
Vương Tiểu Xuyến tức giận rút kiếm chỉ về phía Hứa Tiểu Kiều quát lớn.
“Ta không cho phép ngươi sỉ nhục cha ta? Có giỏi thì lên đây đánh với ta một trận?”.
“...”.
Hứa Tiểu Kiều nhìn Vương Tiểu Xuyến một hồi rồi thở ra một hơi.
“Ngươi muốn đánh với ta một trận? Cũng được thôi?”.
“Đúng rồi, hôm nay không phải Vương gia các ngươi đón khách quý sao?”.
Hứa Tiểu Kiều vừa bước chân về phía đấu võ trường và nhìn về phía Tưởng Thương Hàn nói.
“Chắc vị lão giả này chính là khách quý ở trong miệng thối của các ngươi? À đúng rồi, hôm nay chẳng phải là ngày mà Thanh Sương Môn đến chiêu mộ đệ tử sao?”.
“Tưởng trưởng lão, ta đã từng là người của Vương gia thì liệu có thể tham gia lần khảo hạch này được không? Chắc Tưởng trưởng lão sẽ không để ý chứ?”.
“...”.
Tưởng Thương Hàn thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt lão nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều một lúc rồi thở dài một hơi nói.
“Chuyện này là của Vương gia, không liên quan đến ta? Chỉ cần Vương gia chủ đồng ý thì ta không có ý kiến?”.
“Vậy thì được?”.
Hứa Tiểu Kiều nhìn qua Vương Bạch Ngạn hỏi.
“Ngươi sẽ không phản đối chứ? Vương Bạch Ngạn?”.
“...”.
Vương Bạch Ngạn đứng ở trên cao nhìn xuống với ánh mắt cực kỳ hỗn loạn.
Hắn không thể ngờ đứa con hoang mà hắn đã ruồng bỏ, một người chỉ biết sợ hãi khi đứng trước mặt hắn và chỉ biết cam chịu nay đã thay đổi hoàn toàn.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất bối rối và không biết nên làm như thế nào cho phải phép.
Vương Tiểu Xuyến nhìn Vương Bạch Ngạn đang do dự nên lên tiếng.
“Cha, người không tin Tiểu Xuyến sao?”.
Nhìn ái nữ đang hỏi hắn với dáng vẻ tự tin nên Vương Bạch Ngạn thở dài ra một hơi.
Hắn gạt bỏ tất cả mọi suy nghĩ ra khỏi đầu và gật đầu đồng ý ngay lập tức.
“Ta tại sao lại không tin con được? Nếu con đã muốn đánh một trận thì ta không có lý do gì để ngăn cản”.
“Đao kiếm không có mắt, con cứ dốc hết sức mà đánh”.
“Cha yên tâm, Tiểu Xuyến sẽ không phụ lòng”.

Vương Tiểu Xuyến tự tin nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều, nói.
“Ngươi có dám cùng ta đánh một trận?”.
Đáp lại, Hứa Tiểu Kiều chỉ nở một nụ cười rồi từng bước bước lên đấu võ trường và đứng đối diện Vương Tiểu Xuyến nói.
“Nếu ngươi muốn”.
Đám đông phía bên dưới nhìn hai người đang chuẩn bị ra tay thì bắt đầu bàn tán.
Họ mặc dù không biết Hứa Tiểu Kiều là ai và họ không biết thực lực của cô mạnh yếu như thế nào.
Còn riêng Vương Tiểu Xuyến thì họ đã được chứng kiến rất rõ nên ai ai cũng nghĩ trận chiến này sẽ nghiêng về phía Vương Tiểu Xuyến.
Ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, Vương Tiểu Xuyến tay phải cầm kiếm rồi giẫm mạnh chân xông lên.
Gương mặt tràn đầy vẻ tự tin vung kiếm về phía Hứa Tiểu Kiều.
Mặc dù Vương Tiểu Xuyến chỉ mới mười lăm tuổi nhưng thực lực và kiếm chiêu của cô đã được tôi luyện rất nhiều nên kiếm chiêu cô tung ra đều cực kỳ uyển chuyển và rất có uy lực.
Ngay khi lưỡi kiếm còn cách Hứa Tiểu Kiều không đến hai cái gang tay nhưng vẫn không thấy Hứa Tiểu Kiều có bất cứ phản ứng nào cả nên Vương Tiểu Xuyến lúc này càng cảm thấy phấn khích vô cùng.
Cô bây giờ đang lầm tưởng tốc độ và kiếm chiêu của bản thân tung ra quá nhanh nên Hứa Tiểu Kiều mới không kịp kịp phản ứng.
Ngay khi lưỡi kiếm còn cách người Hứa Tiểu Kiều một gay tay thì vẻ mặt Vương Tiểu Xuyến càng thêm khinh thường.
Nhưng ngay lập tức, Vương Tiểu Kiều nhìn thấy Hứa Tiểu Kiều đang nở một nụ cười nhạt thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Ngay sau đó, gương mặt phấn khích của cô đột nhiên biến mất và thay vào đó là một cảm giác đau đớn vô cùng.
Chỉ trong nháy mắt, Vương Tiểu Kiều tưởng chừng bản thân đã thắng nhưng khi lưỡi kiếm chuẩn bị đánh trúng thì bị Hứa Tiểu Kiều nhanh tay đánh ra một quyền đánh bay Vương Tiểu Kiều ra xa gần gần mười trượng.
Đám người nhìn thấy cảnh này mà không khỏi hà hốc mồm thì nghe thấy thanh âm thảm thiết của Vương Tiểu Xuyến thì khẽ rùng mình một cái.
“Đan điền… Đan điền của ta…Vỡ… vỡ rồi…”.
“Cha… Cha… Đan điền của ta vỡ rồi”.
Vương Tiểu Kiều hai tay ôm bụng và cố gượng mình đẻ ngẩng đầu nhìn lên với gương mặt đau đớn và hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hứa Tiểu Kiều nhìn qua Vương Tiểu Xuyến rồi nhìn lên cao tầng Vương gia, nói với giọng điệu khinh thường.
“Đây chính là thiên kiêu ở trong miệng các ngươi? Chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng bốn mà dám xưng hai chữ “Thiên Kiêu?””.
Tiếp đến, Hứa Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn lên trời rồi hít vào một hơi thật sâu rồi quát lớn một tiếng.
“Hứa Tiểu Kiều ta đứng ở đây? Vương gia người ai dám đến?”.
- --
Ps: Đói like, đói cmt, đói vote....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.