Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 134: Muốn Gặp Ta Gọi Sư Phụ Ngươi Đến Đây





Linh Nhi, tên này là ai?!
Mị Linh Nhi sắc mặt mặt trầm xuống, ánh mắt cô lộ ra vẻ không vui nhìn nam tử nói.
“Thượng Quan công tử, ta nhớ hai ta không thân đến mức này?”.
Bị Mị Linh Nhi từ chối, sắc mặt Thượng Quan Anh lộ ra vẻ không vui nhưng hắn vẫn cố gắng không thể hiện ra ngoài.
“Hai ta đã có hôn ước với nhau rồi nên ta gọi tên ngươi thì có làm sao đâu?”.
“Hôn ước?”.
Mị Linh Nhi lắc đầu nói.
“Ta có hôn ước từ bao giờ vậy?”.
“Mong Thượng Quan công tử ăn nói cho cẩn thận”.
“...”.
Thượng Quan Anh vẻ mặt bối rối nói.
“Cha ta đã gặp và nói chuyện rồi và cha ngươi đã đồng ý với hôn sự này rồi”.
“Như thế không phải có hôn ước rồi sao?”.
“Thượng Quan công tử?”.
Mị Linh Nhi nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Cha ta đồng ý thì sao? Hôn sự của ta thì ta tự mình quyết định nên không có ai bắt ép ta được”.
“Linh Nhi”.
Biết bản thân không thể bắt ép được nên Thượng Quan Anh chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân nói.
“Tên này là ai? Sao ngươi lại thân mật với hắn như vậy?”.
“Chuyện ta thân mật với ai thì có liên quan gì đến công tử”.
Mị Linh Nhi vòng tay qua cổ Đế Nguyên Quân đáp.
“Sẵn tiện, ta cũng giới thiệu với ngươi, đây là người mà ta muốn kết hôn”.
“Cái gì?”.
Thượng Quan Anh vẻ mặt bất ngờ thốt ra.
“Ta không tin”.
Bị kéo đầu vào sát cơ thể, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một cảm giác mềm mại và một mùi hương thơm mát trên cơ thể Mị Linh Nhi.
Chợt, Đế Nguyên Quân gồng mình đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn Mị Linh Nhi rồi nở một nụ cười khiêu khích nói.
‘Muốn dùng ta làm lá chắn? Đâu dễ như vậy?’.
“Linh Nhi cô nương, ta trở thành đối tượng kết hôn của ngươi từ bao giờ vậy?”.
“Đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi thôi”.
“Đấy, ngươi thấy chưa?”.
Thượng Quan Anh thở phào một hơi rồi nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi nói.
“Hắn đã phủ nhận chuyện này rồi nên ngươi không cần gạt ta nữa đâu”.
Nhìn nụ cười ẩn ý của Đế Nguyên Quân, Mị Linh Nhi trong lòng lúc này bắt đầu chửi ầm lên, ánh mắt liếc xéo nhìn Đế Nguyên Quân giống như ra hiệu.
‘Nguyên Quân tiểu đệ, ngươi sao có thể phủ với ta như vậy?’.
Ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân rồi nháy nháy liên tục nhưng đề bị hắn từ chối.
Biết dùng lời ngon, tiếng ngọt với hắn không được nên Mị Linh Nhi chỉ có thể gật đầu nhẹ ngầm đáp ứng yêu cầu.
Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía bình Tiên Tửu Linh Đằng rồi đưa tay ra hiệu rồi gật đầu.
Bị ép giá, Mị Linh Nhi khóe miệng khẽ run lên, cô không ngờ Đế Nguyên Quân lại vô sỉ như vậy.

‘Tiểu đệ, ngươi đây là muốn chơi ta mà?’.
‘Năm bình Tiên Tửu Linh Đằng của ta’.
Nhìn Mị Linh Nhi lộ ra vẻ đắn đo, Đế Nguyên Quân đưa tay ra hiệu rồi lắc đầu.
Ngay khi hắn chuẩn bị quay người rời đi thì Mị Linh Nhi đã gật đầu đồng ý.
“A, cái đầu của ta?”.
Đế Nguyên Quân một tay đưa lên xoa xoa mi tâm rồi ngồi xuống, sẵn tiện hắn vòng tay qua eo Mị Linh Nhi rồi kéo cô ngồi lên đùi của mình.
Ánh mắt nhìn Thượng Quan Anh rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Ta tu luyện nhiều quá mà quên mất hôn thê, ta thật là đáng trách”.
Cảm nhận lòng bàn tay ấm nóng đang đặt lên hông mình, Mị Linh Nhị hai bên gò má ửng hồng, cặp môi anh đào cô mím chặt lại rồi nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh như đang trách móc.
Nhìn biểu cảm đặc biệt của Mị Linh Nhi, Đế Nguyên Quân được đà vuốt nhẹ lòng bàn tay trên hông đi xuống bên dưới rồi đặt tay lên đùi thon gọn trắng nõn khiến toàn thân Mị Linh Nhi khẽ run lên.
“Thượng Quan công tử, mời công tử quay về cho”.
“Ngươi đứng đây làm ảnh hưởng đến bầu không khí của hai ta quá”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa đưa tay lên vuốt nhẹ gò má hồng hào của Mị Linh Nhi rồi khẽ nâng cằm của cô ấy ghé sát lại gần mặt hắn.
Nhìn Mị Linh Nhi ngồi trong lòng Đế Nguyên Quân và nhìn cảnh hai người thân mật thì tức giận vô cùng.
Vẻ mặt hắn hậm hực nhìn hai người rồi quát.
“Các ngươi… các ngươi...”.
Không chịu đựng được cái cảnh này, Thượng Quan Anh phất tay rồi quay người rời đi.
Nhưng trước khi đi, hắn cũng không quên nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt tràn đầy sát ý.
Đợi Thượng Quan Anh rời đi, Mị Linh Nhi từ từ kéo hai tay hắn ra rồi véo mạnh một cái rồi bật đứng dậy.
Gương mặt cô ửng hồng nhìn hắn rồi lên tiếng trách móc.
“Nguyên Quân tiểu đệ, ngươi thật vô sỉ”.
“Nhân lúc ta gặp chuyền đệ lợi dụng và đụng chạm cơ thể ta?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn cô rồi nở một nụ cười lạnh nói.
“Đây không phải là tại ngươi sao?”.
“Muốn bắt ta làm lá chắn, đâu có dễ”.
“Ngươi...”.
Mị Linh Nhi vẻ mặt ngại ngùng thốt ra.
“Ngươi đụng chạm cơ thể ta rồi thì xem như thôi”.
“Vậy thì ta đi nói cho Thượng Quan Ánh biết chuyện vừa rồi là ngươi nhờ ta?”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Mị Linh Nhi rồi nở một nụ cười lạnh nói.
“Ấy ấy, Nguyên Quân tiểu đệ”.
Mị Linh Nhi khóe miệng khẽ run lên, ánh mắt không phục nhìn hắn đáp.
“Cần gì phải như thế, ta đâu phải là hạng người nói không giữ lời đâu?”.
Mị Linh Nhi vừa nói vừa lấy ra năm bình Tiên Tửu Linh Đằng trao cho Đế Nguyên Quân, ánh mắt cô nhìn hắn lấy mà hối hận vô cùng, gương mặt xinh đẹp cô hiện lên vẻ tiếc nuối níu kéo.
“Mị cô nương?”.
Đế Nguyên Quân vẽ mặt hời hợt nói.
“Ngươi muốn đổi ý sao?”.
“À, không….
không.

Ta không có ý đó”.
Mị Linh Nhi nhanh chóng thu tay, ánh mắt nhìn theo cử chỉ Đế Nguyên Quân nói.
“Vậy là tốt, mười vạn linh thạch của ngươi đây”.
Đế Nguyên Quân lấy ra mười vạn linh thạch ném cho Mị Linh Nhi rồi quay người rời đi.
Nhìn Đế Nguyên Quân từng bước rời đi, Mị Linh Nhi khóe miệng cảm thấy đắng chát vô cùng.
‘Ta chưa bao giờ chịu thua thiệt như này’.
‘Ta đúng là xui xẻo’.
Quay trở về phòng, Đế Nguyên Quân lấy ra năm bình Tiên Tửu Linh Đằng đưa cho năm người rồi lên tiếng.
“Tranh thủ luyện hóa sớm loại linh tửu này đi, nó rất có lợi với việc ngưng tụ cũng như tăng mức độ tinh thuần chân nguyên”.
“Nhưng mỗi lần chỉ có thể luyện hóa từng chút một, nếu không sẽ bị nó phong bế chân nguyên trong một thời gian”.
Đón nhận bình linh tửu vào trong tay, vẻ mặt cả năm người lúc này lộ ra vẻ bất ngờ và có chút lo lắng.
Bởi vì loại linh tửu này là lần đầu tiên họ nhìn và nghe thấy.
Lạc Tuyết Dung đưa bình linh tửu lên rồi hít nhẹ vào thì sắc mặt cô ngay lập tức thay đổi, vẻ mặt cô kinh ngạc vô cùng, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.
“Mùi hương này là Linh Đằng?”.
Linh Đằng?!
“Linh Đằng?”.
Lâm Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi hai người.
“Đó là loại linh dược nào vậy?”.
Lạc Tuyết Dung thở nhẹ một hơi rồi lên tiếng giải thích.
“Linh Đằng là một loại linh dược rất đặc biệt và rất khó để luyện chế nên có rất ít dược sư, luyện đan sư sử dụng”.
“Một phần là khó luyện chế, một phần khó ngăn chặn được hậu quả của nó và quan trọng hơn là ta chưa thấy ai có thể sử dụng loại linh đằng này vào đan dược và nhất là linh tửu này.
Bởi vì nó rất phù hợp để luyện độc đan hoặc độc thủy”.
“Loại linh tửu này là lần đầu tiên ta nhìn thấy, ta không ngờ ở một tòa thành nhỏ này lại có người có thể tinh luyện chế được nó.
Thật khó tin”.
Nghe đến đây thì cả bốn người đều hướng ánh mắt hơi lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân.
Nhận thấy ánh mắt mong đợi của bốn người, Đế Nguyên Quân hai tay vòng ra sau lưng rồi đi ra phía cửa sổ rồi nói.
“Đúng là như vậy”.
“Linh Đằng mặc dù khó tinh luyện nhưng một khi làm được thì hiệu quả của nó mang lại là rất lớn”.
“Nhưng vẫn có điều ta cảm thấy đáng tiếc là loại linh tửu này không khai thác hết được đặc điểm của Linh Đằng, cũng như không hạn chế được hậu quả khi sử dụng”.
“Các ngươi sử dụng nó thật hợp lý, tránh không sử dụng quá nhiều và phải luyện hóa nó thật kỹ thì mới tránh được việc bị nó phong bế chân nguyên”.
“Vậy còn ngươi thì sao?”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu hỏi hắn.
“Loại linh tửu này bây giờ đối với ta vô dụng”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời.
Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ bùng phát khiến hắn bừng bình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ.
‘Đây đâu phải là lục cấp thiên phú nữa đâu?’.

‘Với lượng giao động lớn như này thì… Không, một người có thể tu luyện được thiên phú của mình là chuyện rất hiếm thấy, hay là...’.
‘Cũng có thể đây là một dạng huyết mạch nào đó mà ta không nhìn ra được?’.
‘Thật kỳ lạ’.
Dần dần, cả năm người luyện hóa xong rồi từ từ tỉnh dậy.
Cả bốn người vẻ mặt vui mừng sau khi luyện hóa được linh tửu liền cảm nhận được cảnh giới và khí tức của bản thân lúc này đã mạnh hơn trước.
Mặc dù không quá nhiều nhưng chỉ một thời gian ngắn như mà đạt được trình độ này là điều rất khó.
Lã Nhật Doanh, Chu Tiểu Thiến tiến lại gần Đế Nguyên Quân rồi đưa tay lên cúi chào, nói.
“Đa tạ công tử”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu rồi lên tiếng trả lời.
“Luyện hóa được một phần tư, không tệ”.
“Công tử quá khen”.
Lã Nhật Doanh vui vẻ nở một nụ cười nói.
Lúc này, Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều mặc dù đã luyện hóa triệt để nhưng họ không gấp gáp tỉnh dậy mà tiếp tục tu luyện.
Đế Nguyên Quân nhìn khí tức của hai người thì âm thầm gật đầu.
Gần một canh giờ sau!
Cả ba người đều đồng thời tỉnh dậy, nhìn vẻ mặt của ba người họ vui mừng khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy vui theo.
Ánh mắt nhìn ba người vui mừng giống như những đứa trẻ thì lắc đầu.
Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt tự tin nói.
“Ta luyện hóa được nửa, còn các ngươi thì sao?”.
Đáp lại, Lạc Tuyết Dung và Lâm Tuyết Nhi đồng thời trả lời.
“Ta cũng vậy”.
Lạc Tuyết Dung nở một nụ cười nói.
Sau đó, hai người tò mò nhìn Lâm Tuyết Nhi bằng ánh mắt tò mò và mong đợi.
Bị ánh mắt dò hỏi của hai người, Lâm Tuyết Nhi chỉ biết nở một nụ cười khổ rồi nói.
“Ta luyện hóa được hết”.
“Xì, ta lại thua ngươi thêm lần nữa rồi”.
Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt ganh đua nói.
“Rồi có ngày ta sẽ vượt qua ngươi thôi”.
“Ta nghĩ ngày đó không đến đâu?”.
Lạc Tuyết Dung đứng ở bên cạnh nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Thiên phú của Lâm cô nương cao hơn ngươi nhiều, nên thua kém là chuyện bình thường”.
“Nhưng ta không muốn thua”.
Hứa Tiểu Kiều chống nạnh nói.
“...”.
Lộc cộc!
Cả năm người đang nói chuyện vui vẻ thì bị một tiếng bước chân đang đi lại gần làm gián đoạn.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn ra ngoài rồi nhắm mắt, hắn biết người đến là ai.
“Công tử, tại hạ Mộc Lưu có chuyện muốn gặp công tử”.
Mộc Lưu đưa tay lên gõ cửa nói.
“Ngươi biết người này sao?”.
Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân hỏi.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời.
“Ta không quen”.
Đứng đợi thêm một lúc mà không thấy ai trả lời nên Mộc Lưu gõ cửa thêm một lần nữa rồi nói.
“Công tử, Mộc Lưu có chuyện muốn gặp”.
Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân vẻ mặt không chút quan tâm nên đi ra mở cửa.

Nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra, Mộc Lưu vẻ mặt vui mừng vì bản thân được chào đón nhưng rất nhanh, biểu cảm của hắn đột nhiên cứng đờ lại, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi không rời.
Trước mắt hắn, Lâm Tuyết Nhi giống như một bông hoa nở rộ giữa một cánh rừng hoang vu.
Lâm Tuyết Nhi ở trong mắt hắn trông chẳng khác gì một vị tiên nữ giáng trần.
Trông cô vừa xinh đẹp và khí chất trên người, nhất là mùi thơm trên cơ thể cô khiến hắn bị cuốn hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Lâm Tuyết Nhi nhìn Mộc Lưu rồi lên tiếng hỏi hắn.
“Công tử có chuyện gì sao?”.
Bị giọng nói ngọt ngào đánh thức, Mộc Lưu vẻ mặt bối rối trả lời.
“Tại hạ Mộc Lưu, là tam phẩm luyện đan sư”.
“Không biết tiểu thư tên gì?”.
“Ta họ Lâm”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi bị ánh mắt nhìn chăm chú khiến cô cảm thấy không vui.
“Lâm tiểu thư, chuyện là ta phụng mệnh sư phụ đến gặp công tử”.
Mộc Lưu vẻ mặt niềm nở nói.
“Không biết tại hạ có thể đi vào gặp công tử được không?”.
“Mời”.
Lâm Tuyết Nhi đẩy cửa mời Mộc Lưu.
“Đa tạ Lâm tiểu thư”.
Mộc Lưu nở một nụ cười nhẹ đáp.
Tiến vào bên trong căn phòng, thứ đầu tiên khiến Mộc Lưu cảm thấy thoải mái là một hương thơm của linh tửu khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng và ngay sau đó là ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy ba nữ tử khác cũng xinh đẹp không kém.
Mặc dù không sánh bằng Lâm Tuyết Nhi nhưng ba người này ở trong thành cũng được xem là đại mỹ nữ.
“Ngươi tìm ta có việc gì?”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Mộc Lưu rồi lên tiếng hỏi hắn.
“Công tử, ta theo lời sư phụ đến mời công tử”.
Mộc Lưu ánh mắt ghen tị nhìn Đế Nguyên Quân đáp.
“Sư phụ có chuyện muốn gặp công tử”.
“Ồ”.
Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hững hờ nhìn Mộc Lưu nói.
“Có chuyện gì sao sư phụ ngươi không đến tìm ta?”.
“Công tử”.
Mộc Lưu ánh mắt trầm xuống nói.
“Sư phụ là một đại nhân vật nên không thể tùy tiện ra ngoài, mong công tử nể mặt”.
Ánh mắt Mộc Lưu lộ ra vẻ khinh thường nhìn Đế Nguyên Quân, gương mặt lộ ra rõ vẻ ganh tỵ.
‘Ngươi đáng là gì mà có nhiều mỹ nữ quay quanh như thế này?’.
‘Chẳng phải ngươi chỉ làm một người bình thường thôi sao? Còn ta là tam phẩm luyện đan sư, là tam phẩm luyện đan sư’.
‘Đáng lý ta phải được như vậy?’.
Mộc Lưu dùng thân phận tam phẩm luyện đan sư và đệ tử của Ngô đại sư để thể hiện với người khác.
Tưởng chừng vị trí của bản thân sẽ cao hơn rất nhiều người nhưng mà hắn không ngờ được những người ở đây thì ai ai cũng có cấp bậc cao hơn hắn rất nhiều.
Đáp lại giọng nói khinh thường cùng biểu cảm ghen ghét của Mộc Lưu, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và không có chút hứng thú nào cả.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân sắc lạnh nhìn quét qua khiến Mộc Lưu đột nhiên có cảm giác ớn lạnh, toàn bộ lông tóc như muốn dựng đứng lên.
Hắn cảm nhận nơi này có một thứ cảm giác gì đó nguy hiểm vô cùng.
Đế Nguyên Quân gương mặt không một chút biểu cảm bước từng bước tiến lại gần Mộc Lưu rồi lạnh giọng nói khiến bầu không khí đột nhiên trầm xuống, một cảm giác lạnh lẽo thấu tâm can khiến người ta phải cảm giác sợ hãi.
“Muốn gặp ta?”.
“Gọi sư phụ ngươi đến đây”.
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.