Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 11: Cường Địch






Bọn chúng đến rồi!
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa thì nhìn thấy mười bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
“Tám người Ngưng Hải cảnh, hai người Thiên Địa cảnh?”.
Cảm nhận khí tức trên người họ, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại thốt ra.
Với cảnh giới hiện tại của hắn phải đối đầu với một người đã gần như là quá sức rồi chứ đừng nói đến tám người.
Nhất là hai tên Thiên Địa cảnh, Đế Nguyên Quân cảm nhận được khí tức bất phàm trên người họ.
“Hoàng phủ lần này gặp họa lớn rồi”.
Không thể đứng bảo vệ ở bên ngoài được, Đế Nguyên Quân ưu tiên tìm Hoàng Vân Uyển và đem nàng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Mặc dù sức mạnh của Hoàng phủ không bằng mười người đến từ Ám Sát Hội nhưng họ vẫn có thể kéo dài thời gian để hắn đưa nàng rời đi.
Đế Nguyên Quân tìm mãi nhưng không nhìn thấy nàng.
Sợ có chuyện gì bất trắc!
Đế Nguyên Quân vừa chạy vào trong phủ vừa la lớn.
“Có địch, có địch”.
Lẩn trốn ở bên trong Hoàng phủ, một đội quân binh tinh nhuệ tay mang theo vũ khí hừng hực khí thế đi ra.
Số lượng quân binh đạt gần tới một ngàn người.
Mặc dù quân số đông nhưng Đế Nguyên Quân chắc chắn là họ không thể chống đỡ được năm phút.
“Phải tìm được Hoàng Vân Uyển”.
Liên tiếp đạp đổ cửa phòng, Đế Nguyên Quân không một chút do dự nào xông vào.
“Đều không có”.
Đế Nguyên Quân từ căn phòng cuối cùng đi ra, trên gương mặt có một chút thất thần nói.
“Ở dưới đất?”.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân nghĩ đến.

Hắn từng nghe nói, Hoàng phủ chủ có một căn phòng được xây dựng ở phía bên dưới lòng đất, và được xây bằng những loại vật liệu cực kỳ kiên cố nhưng cho dù kiên cố tới đâu đi chăng nữa cũng không ngăn cản được Thiên Địa cảnh công kích.
“Thế, Hoàng phủ chủ và những cận vệ ở đâu”.
Lúc này, Đế Nguyên Quân mới chợt nhớ, hắn vì quá chú tâm Hoàng Vân Uyển nên quên mất.
Thính lình, ở phía sân sau.
Đế Nguyên Quân cảm nhận được những cỗ khí tức mãnh liệt, dẫn đầu là Hoàng Đồ Vân, với cảnh giới là Thiên Địa cảnh tầng hai và hai lão giả cận vệ là Ngưng Hải cảnh đỉnh.
Dựa vào thực lực của ba người họ thì mới chỉ miễn cưỡng chống lại được hai người kia.
Còn tám người còn lại thì chắc chắn không thể ngăn được bởi vì quân binh của Hoàng phủ đa phần đều là người bình thường hoặc Luyện Nhân cảnh mà thôi, trong trăm người thì chỉ có một hai người Ngưng Hải cảnh mà thôi.
“Thời gian một nén hương, Hoàng phủ chắc chắn sẽ thất bại”.
Nhìn sự chênh lệch cảnh giới hai bên, Đế Nguyên Quân liền ước tính được thời gian của trận chiến.
Thông qua khí tức của những người kia, Đế Nguyên Quân đã một phần đoán được vị trí của căn phong dưới lòng đất.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nơi an toàn nhất cũng chính là nơi an toàn nhất”.
“Dưới phòng của Hoàng Vân Uyển”.
Không chần chừ, Đế Nguyên Quân mang lên người bộ áo choàng đen và đeo mặt nạ, hướng về phía phòng của Hoàng Vân Uyển.
Cố gắng tránh đi những nơi xung đột, Đế Nguyên Quân chọn một con đường vòng ra xa rồi tiếp cận.
Đi vào bên trong phòng, Đế Nguyên Quân rà soát hết toàn bộ những vật dụng ở trong phòng thì đột nhiên chạm vào cơ quan nằm ở dưới chân.
Tiếng mặt đất mở ra làm rung động cả căn phòng, Đế Nguyên Quân chạy xuống thì nhìn thấy Hoàng Vân Uyển đang ngồi co ro ở trong góc.
“Aaaaaaaa”.
Nhìn thấy Đế Nguyên Quân, Hoàng Vân Uyển hét lớn một tiếng.
Nhưng giữa chừng thì bị Đế Nguyên Quân chặn lại.
“Muốn sống thì ngoan ngoản đi theo ta”.
Nhìn Đế Nguyên Quân rời đi, Hoàng Tuyết Nhi ban đầu còn do dự một chút nhưng nghĩ đến vừa rồi nến Đế Nguyên Quân muốn giết nàng rất dễ.
Quyết định đặt niềm tin, nàng cắn răng chạy ra ngoài, đi theo hương của Đế Nguyên Quân ra bên ngoài thành.
Lúc này, trận chiến đã dần đến đỉnh điểm, Hoàng phủ ban đầu chiếm lợi thế từ việc có nhiều người hơn nhưng không duy trì được bao lâu thì bị giết chết gần hết.

Lúc này chỉ còn lại hơn năm mươi người còn trụ lại được nữa mà thôi
Vừa đi ra khỏi Hoàng phủ chưa được bao lâu, Hoàng Vân Uyển đột nhiên dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Hoàng phủ đang bị một ngọn lửa lớn bao trùm và những tiếng thét đau đớn từ bên trong truyền ra.
Hai tay thít chặt lại, Hoàng Vân Uyển hai mắt như phát hỏa, khí tức trên người nàng trực tiếp bộc phát ra ngoài, nàng không chạy theo hướng của Đế Nguyên Quân mà quay lại.
“Ngu xuẩn”.
Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt chán ghét nhìn Hoàng Vân Uyển lớn tiếng quát.
“Ngươi quay lại chắc chắn sẽ chết, cha ngươi, Hoàng phủ vì ngươi mà liều mình để cho ngươi có thời gian chạy trốn mà không biết, bây giờ quay lại sẽ khiến mọi cố gắng của họ thành công cốc”.
Đế Nguyên Quân vừa đuổi theo vừa khuyên ngăn nàng, nhưng nàng không để ý mà chỉ đáp lại.
“Ta sẽ giúp cha giết bọn chúng”.
“Khốn kiếp, ngươi chỉ là một con kiến Luyện Nhân cảnh đỉnh, ngươi quay lại chỉ làm cha ngươi vướng tay chân thôi”.
“Ngươi trong mắt họ chỉ là một con kiến, chỉ cần họ muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi”.
“Hừ, ta không tin”.
“Ta sẽ giết chết bọn chúng”.
“Được cha nuông chiều quá thì não ngươi trở thành đậu phụ rồi hay sao mà không biết suy nghĩ? Con kiến chỉ xứng đáng làm con kiến thôi, đừng có tạo thêm nguy hiểm cho ta và cho cha ngươi nữa”.
“Ngươi tránh ra, ta phải quay lại”.
Hoàng Vân Uyển nhất quyết đòi quay lại, Đế Nguyên Quân định ra tay đánh ngất nàng nhưng lúc này cũng đã có một tên để ý đến hai người bọn họ.
Đối mặt với một tên Ngưng Hải cảnh, Hoàng Vân Uyển tay cầm trường kiếm rồi hét lớn.
“Ta giết ngươi”.
“Khốn nạn”.
Đế Nguyên Quân tức giận chửi mắng.
Hoàng Vân Uyển đâm kiếm, trên gương mặt nàng lộ ra vẻ tự tin, bởi vì trước đây nàng tập luyện với những người trong quân binh thì hạ gục họ rất dễ, mà Hoàng Vân Uyển không biết là bọn họ sợ nàng bị thương nên mặc nàng tùy ý đánh đập.
Cho đến hiện tại, tên sát thủ chỉ đánh ra một quyền liền khiến thanh kiếm hoàn toàn gãy nát, còn Hoàng Vân Uyển thì bị một quyền đánh ngay giữa bụng rồi văng ra gần mười trượng.
Khóe miệng liên tục phun ra máu tươi.
“Tại sao, tại sao không giống lúc ta tập luyện”.
“Thật hết thuốc chữa?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường Hoàng Vân Uyển rồi đứng ngăn ở trước mặt nàng.
“Cút, ngươi không phải là mục tiêu của Quyền Sát ta”.
Quyền Sát hùng hổ khí thế lao lên, đánh ra một quyền hướng về phía Hoàng Vân Quỳnh rồi quát lớn với giọng điệu chắc chắn.
“Hahaha… Tiền thưởng là của ta”.
Nhưng, Đế Nguyên Quân bỏ qua, dường như không nghe lời Quyền Sát nói gì, tay nắm chặt dao ngắn bắt đầu thủ thế.
“Con kiến Luyện Nhân cảnh, cút cho ta”.
Quyền Sát trên trán nổi từng sợi gân xanh, tức giận quát lớn.
“Muốn ta cút thì để xem bảo lĩnh của ngươi tới đâu đã”.
Đế Nguyên Quân hai mắt dần trầm xuống, đợi Quyền Sát tiến vào bên trong phạm vi tấn công rồi lao lên.
“Ngươi lấy gì để ngăn ta”.
Nhìn con dao ngắn trong tay Đế Nguyên Quân, Quyền Sát ánh mắt khinh thường nói.
Ngay lập tức, Quyền Sát phải thay đổi ánh mắt của mình, chỉ thấy Đế Nguyên quân vung mạnh một cái liền để lại một vệt cắt dài ở trên tay hắn.
“Khốn kiếp, ngươi còn có thực lực này?”.
Quyền Sát hoàn toàn tức giận rồi, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bốn điên cuồng tuôn ra.
“Ta phải giết ngươi”.
Trái với dáng vẻ điên cuồng đó, Đé Nguyên quân thì âm trầm hết mức.
Ánh mắt liên tiếp nhìn xung quanh.
“Chết đi”.
Quyền Sát lao lên, hai nắm đấm hắn thít chặt lại đánh ra hai quyền.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vận lực nhảy lên cao để né tránh.

Công kích bị hụt nhưng Quyền Sát không lo lắng mà chỉ nở một nụ cười.
“Để ta xem ngươi tránh được đến bao giờ”.
“Ngươi đã muốn bảo vệ Hoàng Vân Uyển thì dùng thân mình mà bảo vệ đi”.
Nói xong, Quyền Sát liên tiếp đánh ra thêm mười quyền, mỗi một quyền đều là toàn lực của hắn hướng về phía Hoàng Vân Uyển.
Đúng như hắn dự đoán, Đế Nguyên Quân phải bảo vệ nàng nên không thể bỏ mặc được.
Đế Nguyên Quân hai tay kết ấn, khí tức trên người dần dần gia tăng.
Dùng quyền đối quyền, Đế Nguyên Quân thúc dục Ngũ Hành Bá Thể Quyết lên đến cực hạn, mượn nhờ năm loại lực lượng gia trì, sức mạnh của hắn hiện tại đã tăng lên gấp hai gấp ba lần.
Liên tiếp đánh ra mười quyền chống đỡ, Đế Nguyên Quân nhanh chóng lộ ra sự yếu kém.
Mặc dù có công pháp gia trì nhưng đối phương có thực lực cao hơn đến hai đại cảnh giới.
Cách biệt quá xa như vậy nên chỉ dùng công pháp thì cũng không thể bù đắp được.
Bị đánh lùi liên tiếp ra sau mấy chục mét, Đế Nguyên Quân khóe miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi, khí tức trên người lúc này cũng đã dần trở nên bạo loạn.
“Nếu có thể đột phá công pháp lên tầng thứ hai thì mọi chuyện đã dễ hơn rồi”.
“Đợi ta giết chết Hoàn Vân Uyển rồi quay lại tìm ngươi sau”.
Thấy Đế Nguyên Quân đang ra sức chống lại Quyền Sát thì Hoàng Vân Uyển lúc này đã bị dọa cho sợ hãi, nàng không ngừng chạy đi.
Chớp thời cơ Quyền Sát không để ý, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi phóng ra một loạt ám tiễn.
Kim độc cắm sâu trên da thịt, độc tính phát tác, Quyền Sát không ngừng phun ra những ngụm máu đen trông rất đáng sợ.
“Ngươi dám đánh lén ta?”.
Quyền Sát hai mắt dữ tợn nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ bản thân mình không làm như vậy sao?”.
“Chết đi”.
Không đợi Quyền Sát chết đi, Đế Nguyên Quân hướng về phía Hoàng Vân Uyển đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, có một tên Ngưng Hải cảnh khác nữa đã để ý họ và thực lực người này còn mạnh hơn cả Quyền Sát.
Những vết thương trên người Đế Nguyên Quân không kịp hồi phục thì đã bị người khác truy đuổi.
Thực lực của tên truy đuổi Ngưng Hải cảnh tầng sáu!
---
Ps: Mọi người đọc truyện ta thì đừng đên bình luận đánh giá và like cho ta nha.
Như thế sẽ khích lệ ta ra chương nhiều và tốt hơn ạ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.