Cách Hà Châu thành gần một tháng đi đường!
Một đội quân hơn hai trăm người có cảnh giới từ Thức Nhân cảnh đỉnh phong trở lên, tên cao nhất là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong.
Đội quân này do năm vị Thiên Địa cảnh dẫn đầu, trong đó có một vị trưởng lão là Thiên Địa cảnh tầng bốn thực lực rất mạnh và bốn vị trưởng lão còn lại đều là Thiên Địa cảnh tầng hai.
Đoàn người Thiên Lang Bang đang thẳng hướng đi về phía Hà Châu thành, mục tiêu là lấy lại Lâm gia.
Dẫn đầu đám người, một vị trưởng lão quay qua nhìn Lâm Bạch Tử nói.
“Hà Châu thành từ bao giờ xuất hiện vị thiên kiêu có thể đánh bại Kiếm Cung trưởng lão vậy?”.
“Trưởng lão”.
Lâm Bạch Tử vẻ mặt suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Chuyện này là không thể nào?”.
“Người có thiên phú cao nhất là Lâm Tuyết Nhi nhưng theo đệ tử biết thì Lâm Tuyết Nhi thực lực cao lắm cũng chỉ Ngưng Hải cảnh tầng bảy thôi.
Muốn đối phó với Thiên Địa cảnh là không thể”.
“Ta đi qua mấy tòa thành thì ai cũng bàn tán về người này”.
Trưởng lão nhớ lại nói.
“Hắn hình như là Đế Nguyên Quân”.
“Đế Nguyên Quân?”.
Lâm Bạch Tử hai mắt trừng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin thốt ra.
“Sao ta quên chuyện này được chứ?”.
“Ngươi biết người này sao?”.
Trưởng lão ánh mắt hứng thú nhìn Lâm Bạch Tử, hỏi.
“Hắn chính là người ở rể Lâm gia và cũng là người đã từng đánh bại hai vị trưởng lão”.
Lâm Bạch Tử vẻ mặt tức giận, hai lòng bàn tay thít chặt lại nói.
“Không ngờ hắn tu luyện đột phá đến mức này?”.
“Ồ, thật sao?”.
Vị trưởng lão ánh mắt có chút ngoài ý muốn nói.
“Bại hai vị trưởng lão vừa đột phá Thiên Địa cảnh thì không đáng nói”.
“Nhưng đánh bại Kiếm Cung trưởng lão thì hắn không phải người tầm thường”.
“Trưởng lão”.
Lâm Bạch Tử nhìn trưởng lão với ánh mắt dò hỏi.
“Người với vị Kiếm Cung trưởng lão thì ai mạnh hơn”.
“Hahaha”.
Trưởng lão phá lên cười lớn một tiếng nói.
“Lão già kia thực lực mạnh thật nhưng muốn so với ta thì kém xa”.
“Vậy thì đệ tử yên tâm rồi”.
Lâm Bạch Tử thở nhẹ một hơi nói.
“Chuyện này cũng phải tính toán kỹ càng một chút”.
Vị trưởng lão ném cho Lâm Bạch Tử một bình giải độc đan rồi nói.
“Hạn chế thương vong là tốt nhất”.
“Ngươi xem hai tên gián điệp kia di, moi được thông tin của chúng là tốt nhất”.
“Vâng”.
Lâm Bạch Tử đưa tay nhận lọ độc đan rồi cúi thấp người, trên gương mặt hắn nở một nụ cười kỳ dị nói.
“Chuyện này thì trưởng lão yên tâm, đệ tử chắc chắn sẽ khiến chúng khai ra hết toàn bộ”.
“Hahaha… Được”.
Trưởng lão gật đầu nở một cười nói.
Ở bên ngoài đấu trường Lâm gia!
Đế Nguyên Quân ngồi nhâm nhi linh trà vừa nhìn Lạc Tuyết Dung và Lâm Tuyết Nhi luyện kiếm thì bỗng nhiên.
Một tiếng động lớn từ phía sau Lâm phủ truyền đến khiến mặt đất rung động kịch liệt.
Cùng với đó là một dị tượng kéo dài hơn năm phút với một màn đen kịt bao phủ cả một khu vực lớn.
Và cỗ khí tức mà dị tượng này phát ra còn kinh khủng hơn nữa, khắp nơi ở Hà Châu thành đều cảm nhận có một cỗ khí tức ma khí khủng bố vô cùng bộc phát.
“Ma tu có thể dẫn động dị tượng như thế này, không biết là thiên kiêu của gia tộc nào”.
“Hướng đó là Lâm gia?”.
“Là tên tiểu tử kia sao?”.
Bị tiếng động lớn và dị động làm kinh ngạc, Lạc Tuyết Dung cùng Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt khó tin chạy lại hỏi hắn.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Khí tức này là của Hứa Tiểu Kiều?”.
“Dị động này cũng vậy?”.
“Rốt cuộc ngươi đã truyền cho Hứa Tiểu Kiều công pháp gì?”.
Nhìn vẻ mặt hai người kinh ngạc, Đế Nguyên Quân khóe miệng nhếch lên nói.
“Ừm… Không tệ nhưng vẫn còn thiếu chút”.
Đạp không từ sau Lâm phủ bay ra, Hứa Tiểu Kiều trên người có một đạo ma khí màu đen bay vờn xung quanh người.
Cô bây giờ gần như đã biến thành một con người khác, từ diện mạo cho đến biểu cảm.
Hứa Tiểu Kiều từ một người nhí nhảnh pha chút trẻ con nhưng bây giờ đã biết thành vẻ lạnh nhạt và có chút đáng sợ.
Ở trên mi tâm cô hiện lên một điểm ấn ký màu đen do Thiên Ma Chi Khí ngưng tụ.
Hứa Tiểu Kiều ánh mắt sắc lạnh nhìn ba người, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bảy mạnh mẽ bộc phát khiến Hứa Tiểu Kiều và Lâm Tuyết Nhi càng thêm kinh hãi.
“Mới một tuần thôi a”.
“Ba tuần đột phá hai tiểu cảnh giới, chưa kể thực lực cô bây giờ mạnh hơn trước gấp mấy chục lần”.
“Thật kinh khủng”.
Thấy hai người kia xúm lại, Đế Nguyên Quân đứng dậy rồi đưa tay búng nhẹ lên trán Hứa Tiểu Kiều rồi nói.
“Đừng giả vờ nữa, Thiên Ma Chi Khí có thể thay đổi biểu cảm con người nhưng không nên lạm dụng nó quá mức”.
“Nếu ngươi có thiên phú hơn thì một giọt Thiên Ma Chi Khí của ta có thể đề thăng ngươi đột phá Ngưng Hải cảnh tầng chín”.
“Cái gì?”.
Lạc Tuyết Dung ánh mắt bán tín bán ngờ hỏi hắn.
“Chuyện đó là không thể nào?”.
“Có gì mà không thể?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.
“Hứa Tiểu Kiều tu luyện ma khí từ nhỏ nên lượng ma khí trong người là rất lớn và Thiên Ma Chi Khí của ta truyền cho lại chính là cội nguồn của ma khí, dùng ma khí làm thức ăn nên đột phá là chuyện bình thường”.
“Chủ nhân, ta đã cố hết sức rồi a”.
Hứa Tiểu Kiều thở dài một hơi, điểm ấn ký trên mi tâm dần biến mất, sắc mặt trở về vẻ ban đầu nói.
“Thế nào?”.
“Thấy ta vừa rồi oai phong lắm đúng không”.
“Đúng là ta không ngờ được”.
Lạc Tuyết Dung gật đầu nói.
“Chúc mừng ngươi đột phá thành công”.
“Chúc mừng ngươi”.
Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Lúc trước ta có thể đánh với ngươi một trận nhưng bây giờ thì ta không đánh lại nữa”.
Được hai người khen ngợi, Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt đắc ý nói.
“Hai người rồi cũng sẽ đột phá thôi”.
Nói xong, Hứa Tiểu Kiều ánh mắt thích thú nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nói.
“Chủ nhân, ba người bọn ta bây giờ đã mạnh hơn trước rồi”.
“Chi bằng người đánh với ba mười bọn ta một trận, để xem thực lực của ba người bây giờ đạt đến mức nào rồi”.
“Ta cũng có ý đó”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung gật đầu nói.
Ánh mắt ba người mong đợi nhìn, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi thở nhẹ một hơi nói.
“Ba Ngưng Hải cảnh muốn đối phó Thức Nhân cảnh đỉnh phong sao?”.
“Nhưng như thế cũng được”.
Nói xong, cả bốn người đồng thời nhảy xuống lôi đài.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân hời hợt nhìn họ nói.
“Chỉ cần chạm trúng thì xem như ta thua”.
“Được”.
Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ nói, với thực lực của ba người mặc dù không bằng nhưng chạm không được hắn thì nàng không tin.
“Tất cả cùng lên”.
“Được”.
Cả ba người đồng thời lao lên.
Hứa Tiểu Kiều toàn thân bị ma khí bao trùm, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bảy toàn bộ bộc phát ra ngoài.
Thân ảnh cô chợt lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt rồi vung kiếm.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn lưỡi kiếm ánh lên liền nhảy lùi ra sau.
Ở phía bên kia, Lâm Tuyết Nhi và Hứa Tiểu Kiều xông lên, cả hai người chạy vòng ra sau rồi vung kiếm chặn đường lui của hắn.
Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ động, chỉ thấy hai tay hắn ngưng tụ một đạo chân nguyên rồi tung chưởng đánh về phía hai người rồi đạp không nhảy lên cao.
Tay phải đưa lên cao rồi hợp hai đầu ngón tay chỉ thành kiếm.
Sau đó hắn nhẹ nhàng vung tay tung ra ba đạo kiếm kiếm khí đánh về phía ba người.
Oanh!
Cả ba người đưa kiếm lên chống đỡ rồi đạp không lao lên, Đế Nguyên Quân bị ba người vây chặt.
Lưỡi kiếm trong tay họ ánh lên rồi đánh ra hơn mưới đạo kiếm khí.
Đáp lại, tay phải Đế Nguyên Quân từ từ hạ xuống, ánh mắt hời hợt nhìn những đạo kiếm chiêu đánh tới rồi khẽ quát.
“Trấn”.
Từ trên cao, một cổ kiếm khí bàng bạc ập xuống khiến phạm vi hai mươi mét xung quanh bị đè xuống và mười đạo kiếm khí cũng vì thế mà bị đánh tan trong nháy mắt.
Nhìn ba người dùng kiếm khí để chống đỡ, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.
“Dùng thực lực chân chính đi a”.
Cả ba người tiếp đất, ánh mắt nhìn chăm chú Đế Nguyên Quân rồi thúc dục toàn bộ toàn lực lượng.
“Ừm, không tệ”.
Nhìn ba người dốc hết toàn bộ lực lượng, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu nói.
“Dựa vào thực lực của ba người thì có thể đánh một trận với Thiên Địa cảnh tầng một mà không bại”.
“Nhưng đối với ta thì như vậy là chưa đủ”.
Nói xong, ánh mắt Đế Nguyên Quân khẽ động, hai đại lực lượng điên cuồng xoay chuyển, khí tức Thức Nhân cảnh tầng mười mạnh mẽ bộc phát và trùng kích cùng với khí tức ba người kia.
Ở sau lưng hắn, một thanh đại kiếm hư ảo hiện lên, Đế Nguyên Quân chỉ tay lên trời rồi thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm.
Thanh đại kiếm dài ba hơn mét ngưng tụ ngày càng rõ nét và nó toát ra một lượng kiếm khí kinh khủng khiến ba người hít vào một ngụm khí lạnh.
Đáp lại, cả ba hợp lực tạo thành một thanh kiếm dài hơn năm mét đánh về phía Đế Nguyên Quân.
Oanh!
Hai đại kiếm va chạm bộc phát một cỗ dao động cực kỳ kinh khủng.
Đại kiếm bị ngăn lại, cả ba người cắn răng chống đỡ.
Còn Đế Nguyên Quân thì nhàn nhã hơn một chút, chỉ thấy tay phải hắn phát lực một cái liền khiến thanh đạt kiếm bùng phát lực lượng rồi đẩy từ từ đẩy lùi đại kiếm của ba người.
“Ta không tin”.
Lâm Tuyết Nhi cắn răng, vẻ mặt nàng kiên định quát lớn một tiếng.
Cả ba người đồng thanh hét lớn một tiếng rồi toàn lực đánh ra.
Uỳnh!
Bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên, đại kiếm của Đế Nguyên Quân hiện lên từng vết nứt rồi bị đánh nát thành trăm ngàn mảnh.
“Hahaha, phá được rồi”.
Thấy đại kiếm Đế Nguyên Quân bị phá, cả ba người thở dài một hơi, họ cảm thấy phấn khích vô cùng.
Đại kiếm mặc dù bị phá nhưng Đế Nguyên Quân không hề lo lắng, ánh mắt nhìn mũi kiếm đâm tới, tay phải ngưng tụ một đạo Thiên Ma Thần Hỏa rồi đưa lên bắt lấy mũi kiếm mà lông tóc không thương.
Đại kiếm dần dần bị Thiên Ma Thần Hỏa nuốt chửng rồi bị chấn diệt ngay sau đó.
Trải qua một kiếm, sắc mặt ba người lộ ra vẻ mệt mỏi rồi ngồi gục xuống đất, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đế Nguyên Quân.
“Bọn ta thua rồi”.
Lâm Tuyết Nhi hơi thở hồng hộc nói.
“Cảnh giới ngươi có thật là Thức Nhân cảnh đỉnh không thế?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ xem như câu trả lời.
Lúc này, ở bên ngoài Lâm phủ!
Phùng Bảo hớt hải chạy vào, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng nói.
“Đại sư”.
Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Phùng Bảo, vẻ mặt lộ ra vẻ ngưng trọng nói.
“Thiên Lang Bang đến rồi sao?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu all a....