Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 320: Ta chờ ngươi tới đón ta




Giống như cảm thấy đang nghe điều khó tin nhất trên thế giới, hiện tại Vũ Minh thật rất sửng sốt.
Ta lúc nào trở nên ấu trĩ rồi?.
Lâm Dũng cũng hơi khó hiểu, bất quá cũng không lên tiếng. Những người khác lại có chút kỳ quái, theo những gì họ biết về Vũ Minh, hắn ngoài có 1 chút kiêu ngạo, đôi khi lại bất cần đời. Nhưng cũng không có cái gì ấu trĩ a, ngược lại có nhiều thứ hắn làm khiến họ cảm thấy rất đáng khen ngợi. Vì cái gì nữ nhân này lại nói như thế?.
“Ngươi thông minh, cơ trí, hiểu biết, ngươi từng trải cũng rất nhiều, máu tanh cùng tàn bạo đều có. Ngươi cũng đủ lý giải nó, biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Biết như thế nào đi vận dụng sức mạnh vào mục đích của mình, ngươi thật sự rất ưu tú”. Chiêu Hy nhẹ giọng nói. 
“Ngươi muốn nói cái gì?”. Vũ Minh cau mày khó hiểu hỏi.
Chiêu Hy nhẹ cười 1 tiếng, sau đó chậm rãi ngồi xuống, 2 tay ôm lấy đùi của mình nhìn hắn cười nói.
“Ngươi hiện tại… không phải ngươi trước kia”.
“Ngươi…”. Vũ Minh trừng lớn con mắt khó tin nói không nên lời.
“Đúng vậy, ta đã nhớ ra tất cả”. 
“Vậy ngươi…”.
“Ta nói, ta cũng có sứ mệnh của mình cần đi làm”.
“... Vậy ta ấu trĩ ở chỗ nào?”. Vũ Minh thở dài nói.
“Ngươi vẫn không chấp nhận được sự thật sao? Ngươi vốn dĩ, cũng đã sớm mất đi tất cả”. Chiêu Hy đáp.
“... Nhưng cũng lấy được càng nhiều, không phải sao?”. Vũ Minh im lặng 1 lúc mới lên tiếng.
“Đúng vậy, nhưng là… ngươi không còn là ngươi trước kia, vừa rồi ta nói tất cả, là ngươi bây giờ. Ngươi rất ưu tú, ngươi làm tất cả không phải vì thèm khát sự thành công. Nhưng ngươi sợ hãi, sợ hãi thất bại của mình, chính nó kìm hãm ngươi khỏi rất nhiều thứ. Ngươi kiêu ngạo cùng sợ hãi kìm giữ không cho ngươi học được bài học đơn giản và ý nghĩa nhất”. 
“Đó là???”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Mọi thứ không phải đều xoay quanh ngươi”. Chiêu Hy nhẹ giọng đáp.
Vũ Minh nghe xong con mắt giãn ra, kinh ngạc nhìn lấy nàng. Hắn sửng sốt rất lâu, nhưng… nàng nói không phải rất đúng sao?.
Vũ Minh nhất thời liền cười khổ.
Hóa ra, hắn làm tất cả những thứ này đều là do sợ hãi. Hắn vẫn luôn lẩn tránh quá khứ, lẩn tránh thất bại. Hắn đi thay đổi rất nhiều thứ, thay đổi gia tộc hắn vận mệnh, thay đổi Chiêu Hy vận mệnh, thay đổi Lâm Dũng vận mệnh. 
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc dòng lịch sử sẽ dẫn tới những thứ khác thế chỗ. Gia tộc hắn được hắn cứu vớt, nhưng cũng chính tay hắn đem người trong gia tộc giết rất nhiều.
Chiêu Hy nàng được cứu sống, nhưng cũng vẫn rời khỏi hắn, đi hoàn thành nàng sứ mệnh.
Lâm Dũng trở nên mạnh mẽ, trở thành cường giả. Nhưng đồng nghĩa với việc hắn gia tộc gần như muốn bị diệt.
Đây… chính là đại giới.
Thay đổi lịch sử đồng nghĩa với việc có vô số tương lai khác xuất hiện. Hắn không cách nào đi quản lý chúng, cũng không có khả năng đi quản. Vũ trụ có quy luật của nó, thay đổi nó đồng nghĩa với việc trả giá càng nhiều.
Hắn làm tất cả là vì những người kia sao?.
Không!
Nói trắng ra, hắn chính là do bản thân sợ hãi nên mới đi thay đổi.
“Ta… thật đúng là ấu trĩ đâu này”. Vũ Minh ngồi xuống đất cười khổ nói.
“Đúng, ngươi rất ngây thơ, tư tưởng đặc biệt cố chấp, tự cho là đúng, không nghe khuyên bảo…”.
Nghe nàng không ngừng quở trách, trong giấy lát đó, tâm tình con đang nặng nề, hắn đột nhiên liền muốn cười. Thế là hắn thật cười lên.
“Còn cười?”.
“Nguyên lai ta có nhiều như thế khuyết điểm a, ta còn cho rằng, ngoài kiêu ngạo ra, ta là người rất hoàn mỹ đây”.
“Ngươi đã rất tốt, cho dù nhiều như thế khuyết điểm, nhiều lúc ta rất muốn đánh ngươi, nhưng ngươi thật sự làm rất tốt”. Chiêu Hy nhu hòa nói.
“Ngươi… là đang an ủi ta?”. Vũ Minh kinh ngạc hỏi.
Chiêu Hy nàng trước giờ không có từng an ủi hắn, thậm chí nhiều lúc hắn thất bại nàng cũng không có an ủi hắn, chỉ là lẳng lặng ngồi nghe hắn lải nhải, thủ hộ tại bên cạnh hắn. Nhưng lần này nàng lại an ủi hắn?.
“Đúng vậy, ta là đang an ủi ngươi”. 
“Ngươi thay đổi”. Vũ Minh bật cười nói.
“Ta cũng không có, chỉ là, tại vị trí này, ta thấy được rất nhiều thứ”. Chiêu Hy lắc đầu nói.
“Thật sao? Thấy được còn nhiều hơn ta?”. 
“Đúng vậy, nhiều hơn ngươi”.
“Thật vậy sao? Nhưng là… ta còn đường, ta vẫn phải đi. Dù đánh đổi lấy nhiều thứ, dù biết cần trả giá nhiều thứ, nhưng… ta không có đường lui, một khi ta lùi bước, ta đều sẽ mất đi tất cả”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.
“Ta biết”.
“Vậy ngươi…”.
“Ta cũng không muốn không có khuyên ngươi từ bỏ nha. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi 1 chút thiếu sót, không phải cái gì ngươi cũng có thể thay đổi, không phải cái gì cũng có thể đi cải biến. Ngươi cần làm là chính ngươi, nhưng ngươi, thật sự mất đi tất cả sao?”. Chiêu Hy nói.
Vũ Minh nhất thời ngẩn ra.
Hắn nghĩ tới, không phải hắn sớm đã mất tất cả sao? Tuy nhiên hiện tại hắn có rất nhiều, nhưng không phủ nhận rằng, hắn đã từng mất đi tất cả. 
Kiếp trước khi vào Vũ Trụ, hắn khởi điểm là ở gần vạch đích nhất, vào đỉnh cấp môn phái, không cần lo lắng vấn đề gì khác, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, hắn sở dĩ khởi bước liền so với người khác cao hơn quá nhiều.
Nhưng cũng là chính hắn, chính hắn đem bản thân đặt vào vị trí nguy hiểm, đem người xung quanh của mình an nguy gần như không để ý.
Mất đi rồi mới thấy đáng quý.
Thậm chí khi hắn đạt được đỉnh cao, hắn trong lòng thật sự cũng không vui vẻ gì. Cho nên mới như thế nóng vội, gần như là tự sát hình thức đi khiêu chiến thứ không thể đánh bại, không phải sao?.
Chiêu Hy nàng nói hắn là bây giờ, nhưng ai bảo không nói hắn trước kia? Còn không phải là hắn ấu trĩ nên dẫn tới những bi kịch kia hay sao chứ?.
“Vũ Minh, tỉnh táo lại”. Chiêu Hy lên tiếng.
Vũ Minh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lấy nàng.
“Ngươi biết vì cái gì ta vẫn luôn giữ nguyên tắc của mình không?”.
“Nguyên tắc? Là ngươi thiện lương không cho phép ngươi làm điều đó đi”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
Hắn từng không ít lần giáo huấn Chiêu Hy, hi vọng nàng nên biết bảo vệ tính mạng mình 1 chút. Nhưng là đến lúc chết nàng cũng không tình nguyện đi thương tổn bất kỳ 1 sinh linh nào. Điều này lắm hắn rất bất đắc dĩ, cũng chính vì thế mới làm hắn yêu nàng không thể kiềm chế.
“Đúng vậy a, ta là thủ vững nguyên tắc của mình, ta biết mình sinh ra đã là 1 sai lầm, bản thân ta sẽ dẫn đến rất nhiều người khác vì ta mà chết. Cho nên ta sẽ không đi làm hại bất kỳ ai, dù cho người đó có làm hại đến tính mạng của ta”.
“Nhưng chủ yếu nhất là ta biết rõ ý nghĩa của sinh mạng, sinh mạng là đáng quý, ta tuy nhiên không thể bảo vệ nó, nhưng cũng sẽ không đi làm hại nó. Hiện tại ta nhìn thấy càng nhiều, ta biết được, đây chính là ta sứ mệnh. Ngươi biết không, chính là do ta quý trọng sinh mạng mới có thể đi đến vị trí này”. Chiêu Hy nói.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Sinh mạng là đáng quý, chẳng lẽ ngươi sinh mạng liền không đáng quý rồi? Thà rằng chính bản thân bị thương cũng không nguyện ý đi tổn thương người khác? Ngươi đây là ngu ngốc, ngươi biết không?”. Vũ Minh tức giận nói.
“Không phải còn có ngươi sao?”. 
Vũ Minh há to miệng, nhưng lại nói không lên lời. Sau đó thở dài nói.
“Đừng lại làm ta lo lắng, ngươi như thế ta thật rất sợ hãi”.
Vũ Minh vẻ mặt đầy mệt mỏi, hắn tức giận sớm đã tiêu tan thành mây khói. Chiêu Hy thật đúng là biết hắn điểm yếu đây. Chỉ đơn giản 1 câu nói liền làm hắn á khẩu không trả lời được.
Bất đắc dĩ, hắn còn có thể làm sao? Mắng nàng? Hắn không nỡ. Bỏ mặc nàng? Hắn làm không được.
Đành để nàng tùy hứng đi.
“Hì hì, yên tâm đi, ta cũng không phải trước kia ta, ta có năng lực bảo vệ bản thân mình”. 
“Ngươi hiện tại đang ở đâu? Sẽ không quá xa chứ?”. Vũ Minh đột nhiên hỏi.
“Ngươi bây giờ không nên tìm ta, ta tại đây rất an toàn, ngươi phải làm là tăng lên thực lực của mình”.
“Biết, ngươi thật đúng là thay đổi đâu này, càng ngày càng trở nên dài dòng”.
“Ha ha, ngươi không phải cũng thế sao?”. Chiêu Hy cười lên.
Đám người xung quanh ánh mắt lộ vẻ hâm mộ, tuy nhiên họ đều qua tuổi yêu đương rồi, nhưng đối với ái tình tới nói, họ ai không từng trải qua? Nhìn thấy Vũ Minh cùng Chiêu Hy nói chuyện, họ thật rất hâm mộ.
Tuổi trẻ thật tốt. Đây là đám người ý nghĩ.
Nhưng là cũng chỉ có Lâm Dũng không có nghĩ tới chuyện này, hắn đang từ từ phân tích lời nói của 2 người, trong lời nói của họ tràn đầy là bí mật. Cũng có rất nhiều thứ khó hiểu. 
Sau vài phút, Vũ Minh cùng Chiêu Hy nói chuyện cũng không sai biệt lắm, nên nói cũng đều nói.
“Được rồi, ta phải đi đây. Không cùng ngươi nói chuyện”. Chiêu Hy cười nói.
“Ừm, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi”. Vũ Minh gật đầu đáp.
Chiêu Hy nở ra nụ cười rực rỡ nói.
“Ta chờ ngươi tới đón ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.