Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 310: Vũ Tiểu Phụng mất đi đạo tâm, lần nữa lấy lại




Nghe được Vũ Minh lời nói, lúc này đám người cũng không quan tâm tên kia thế nào. Họ ngẩn ra tại chỗ, lại nhìn Vũ Minh giống như quen thuộc gương mặt.
Xung quanh lập tức trở lên an tĩnh.
Ngay cả kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Năm đó đại ma vương… trở về. 
“Thế nào? Còn có ý kiến gì sao?”. Vũ Minh nhìn tên kia lạnh nhạt hỏi. 
Nghe được Vũ Minh lời nói, tên kia còn đang nằm trên mặt đất khẽ run lên. Tuy bị thương nặng, nhưng là rất nhanh liền cười lạnh nói.
“Ha ha, ngươi cho rằng nói thế ta liền tin? Ai cũng biết Vũ Minh hắn mất tích, 3 năm qua 1 chút tin tức cũng không có. Còn tự nhận mình là Vũ Minh? Nực cười!”. 
“Ha ha ha, ông trời a, trên đời này có kẻ ngu như này sao?”. 
Đúng lúc này, 1 giọng nói vang lên, đám người giật mình nhìn qua. Chỉ thấy 1 tên thanh niên tuấn tú, tuổi tác ngang bằng với Vũ Minh đang đi tới. Trên người phát ra bá đạo khí chất, đi tới đâu người khác đều tránh qua 1 bên.
“Lâm Dũng?”. Vũ Minh nhất thời ngẩn ra. 
“Ha ha, Vũ Minh, không nghĩ tới ngươi năm đó uy danh, biến mất 3 năm đều mất sạch. Thật sự là cười chết ta rồi”. Lâm Dũng cười ha hả nói.
“Ngươi lại là người nào?!”. Tên thanh niên kia trầm giọng quát, hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhìn thấy có người tới liền muốn chút giận xuống. Đáng tiếc, hắn lựa sai đối tượng.
Ầm!
Lâm Dũng không chút do dự cho hắn 1 cước, tên kia trong nháy mắt lần nữa bay ra ngoài. 
Vốn dĩ đã bị Vũ Minh đánh trọng thương, lần này chỉ sợ phải mất nửa cái mạng. Trực tiếp tại chỗ bất tỉnh nhân sự.
“Thật sự là, chọc ai không chọc đi chọc Lâm chó điên”. 
Một giọng nữ tính vang lên, không cần quay đầu Lâm Dũng cũng biết đó là người nào.
“La Sát Nữ, ngươi đổi tính rồi?”. Lâm Dũng cười ha hả nói.
Đám người nhìn sang, sau đó toàn bộ đều ngẩn ra.
Alena, Tô Ánh Tuyết cùng Eun Jung đứng chung 1 chỗ đi tới, Eun Jung thì khỏi nói, tại đây đã có 1 đám người bắt đầu kích động lên rồi. Tô Ánh Tuyết cùng Alena đều là đỉnh cấp mỹ nữ. Mà lại Tô Ánh Tuyết trên người càng là phát ra mị lực khiến người khác mê muội. Alena nhan trị càng đột phá phía chân trời.
Cả 3 người đi chung quả thật chính là 1 khung cảnh mỹ lệ duy mỹ tới cực điểm.
“Không, dù sao nha, nơi này không phải còn Vũ Minh sao? Để hắn giải quyết là được rồi”. Alena cười nói.
Vũ Minh cũng mặc kệ mấy người này om sòm, quay đầu nhìn lấy còn đang ngơ ngác Vũ Tiểu Phụng lạnh nhạt nói.
“Mặc kệ nguyên nhân gì, ngươi hận ta cũng được, chán ghét ta cũng thế. Ta cũng chưa từng làm gì có lỗi với ngươi hay gia đình ngươi. Cha ngươi cùng đệ đệ ngươi nếu không muốn giết ta cũng sẽ không chết”.
“Về phần ngươi, ta cũng không dùng cái gì mà nhổ cỏ tận gốc, đều là đồng tộc, cho nên, trở về đi. Ngươi không suy nghĩ cho ngươi cũng nên nghĩ cho mẹ ngươi. Ta cũng chưa từng có ý định đối phó ngươi sau chuyện đó, cho nên, trở về đi”.
Nói xong, Vũ Minh lần nữa đưa tay ra. 
Vũ Tiểu Phụng ngẩn người nhìn lấy Vũ Minh, trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ.
Nàng cảm thấy Vũ Minh là đang lừa gạt nàng, nhưng là… nghĩ lại, bản thân còn cái gì đáng giá hắn lừa gạt? Muốn nhục nhã nàng cũng không cần thiết làm thế này, hơn nữa, với thân phận địa vị của hắn, cũng khinh thường đi nói dối.
Hắn thật sự không có đối phó nàng sao?.
“Ta muốn biết, ta bị cấm ra ngoài vùng hoang dã có phải là ngươi ra lệnh hay không”. Vũ Tiểu Phụng cắn răng nói, nàng muốn biết nhất chính là chuyện này.
Với thực lực của nàng, hoàn toàn có thể ra vùng hoang dã săn bắt ma thú kiếm tiền. Cũng không đến nỗi cơ cực như này. Nhưng là năm đó nàng bị cấm ra khỏi thành, toàn bộ liên bang giống như đem nàng làm tù phạm như thế. Đi tới đâu cũng sẽ bị người để mắt tới.
Thậm chí nàng dùng toàn bộ số tiền còn lại của mình muốn lén lút ra khỏi thành, nhưng chính là những tên kia cũng không giúp nàng, còn đem nàng tiền cướp sạch.
Cho nên nhiều năm qua, nàng hận chính là do nguyên do này.
Vũ Minh nghe thế ngẩn ra. Nhíu mày suy nghĩa. Sau đó rất nhanh khẽ lắc đầu nói.
“Không phải ta”.
“...Thật sự?”.
“Ta không cần thiết lừa ngươi. Mặc dù ta không biết ai ra lệnh này, nhưng ta nghĩ họ làm thế là muốn bảo vệ ngươi. Phải biết, nếu ra vùng hoang dã, như vậy sinh tử không còn trong tay ngươi, người khác muốn đối phó ngươi thật rất đơn giản”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Thực ra, Vũ Minh hắn nói dối, hắn đoán ra được, 90 phần trăm là do cha hắn ra lệnh này. Dù sao đều là mình con cháu, Vũ Nguyên là sẽ không trơ mắt nhìn nàng tự sinh tự diệt.
Chỉ riêng việc nàng không bị người khác xâm phạm là đủ hiểu. Còn về việc nàng mấy năm qua không có làm nơi nào quá 1 tháng, hắn nghĩ Vũ Nguyên hẳn là biết điều này.
Những tên kia gây rối có lẽ ông ta cũng không muốn can thiệp, nếu thật tới mức đó, Vũ Tiểu Phụng cũng sẽ không sống được tới bây giờ, huống chi nàng còn có mẹ già phải nuôi. Hắn dám chắc mỗi nơi nàng làm việc mỗi tháng đều sẽ được 1 số tiền đủ nàng cùng mẹ nàng sinh hoạt. Tuy nhiên cũng chỉ là đủ mà thôi.
Hắn cũng đoán được Vũ Nguyên làm như thế nguyên nhân là gì, là muốn chờ hắn về tự mình xử lý. Hoặc là… muốn nhìn xem hắn là loại người gì. 
Có lẽ thậm chí là có cả Vũ Hoàng ý tứ, mà sự thật đúng là như thế. Họ làm vậy là muốn thử 1 chút Vũ Minh. Xem hắn sẽ làm như thế nào.
Buông tha hay là diệt cỏ tận gốc.
Đây không phải là 1 chuyện dễ dàng quyết định, bởi vì đứng ở vị trí khác biệt sẽ đưa ra cách giải quyết khác biệt. Vũ Minh cũng biết điều này.
Mà lại, hắn dám chắc Vũ Nguyên cùng Vũ Hoàng mong muốn nhất chính là Vũ Minh đem Vũ Tiểu Phụng giải quyết triệt để. Dù cho trong lòng không nỡ, nhưng họ lại mong muốn như thế. 
Nhưng là, Vũ Minh hắn không quan tâm cái này. 
Diệt cỏ tận gốc là lo sợ nó trả thù mình hay làm điều gì đó khiến người thân của mình bị tổn thương.
Hắn không có lo lắng Vũ Tiểu Phụng làm được nhưng thứ này. Bởi vì nàng dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng không có làm nên được chuyện gì. Hắn có thể nhìn ra được, nàng đời này cũng chỉ có thể đạt tới Hợp Đạo cảnh. Bởi vì… nàng đạo tâm, đã sớm không có.
Không sai.
Nàng hiện tại còn sống mục đích duy nhất chính là nuôi sống mẹ nàng. Nàng cũng không có cách nào báo thù, Vũ Tiểu Phụng sớm đã đem báo thù từ bỏ, bởi vì đây là điều không cách nào làm được.
Mà 1 người như nàng. Nếu mẹ nàng chết, chỉ sợ nàng cũng sẽ không sống nổi nữa.
Cương quá dễ gãy!
Nàng chính là điển hình cho câu nói này.
Nàng kiêu ngạo, tự mãn tới mức tận cùng. Nhưng khi mất hết tất cả, đồng nghĩa với việc nàng đã không có tương lại.
Cũng chính vì điều này Vũ Minh mới tình nguyện giúp nàng sống tốt 1 chút.
“Đứng lên đi, đây là cơ hội cuối cùng”. Vũ Minh bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế duỗi ra.
Vũ Tiểu Phung cắn răng 1 cái, giống như làm ra điều gì đó khó khăn quyết định. Bàn tay đưa ra nắm lấy Vũ Minh bàn tay sau đó đứng lên.
“Đi thôi, nơi này không thích hợp ở lại”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Lâm Dũng cũng đồng ý, nhìn xung quanh đám người chỉ nhìn chằm chằm vào mấy người Alena là đủ hiểu. Mà Eun Jung cũng là có chút sợ hãi, dù sao nàng lúc trước cũng trải nghiệm qua điều tương tự. Nàng biết ngươi hâm mộ mà nổi điên là đáng sợ cỡ nào.
Đám người Vũ Minh đi ra ngoài, sau đó leo lên xe. Những người trong quán rượu cũng không dám ngăn cản, dù sao đều là võ giả, lý trí khá là vững chắc, sẽ không dễ dàng như thế phát cuồng.
Họ chờ Vũ Minh rời đi liền lập tức phát tán tin tức này. 
Đại ma vương, trở về!

Trên xe, Vũ Tiểu Phụng im lặng không nói tiếng nào, những người khác cũng không có lên tiếng. Bầu không khí có chút quỷ dị.
Eun Jung nhìn thấy thế liền muốn hòa hoãn 1 chút bầu không khí. 
“Oppa, vì cái gì Alena gọi Lâm Dũng là… là cái kia…”. 
“Lâm chó điên?”.
“Đúng, vì cái gì đây?”.
“Ha ha, đây là hắn trên biển ngoại hiệu. Hắn nhưng rất điên cuồng, ai chọc liền lập tức đánh, mặc kệ đối phương là người nào”. Vũ Minh cười nói.
“Thế còn La Sát Nữ? Alena rất đáng sợ sao?”. Eun Jung hiếu kỳ hỏi, mấy người khác cũng vểnh tai lên nghe.
Vũ Minh không biết nên nói cái gì, dù sao Alena lúc này nhưng là hắn nữ nhân, nói xấu nàng giống như không tốt lắm. Thế là hắn đưa mắt nhìn Lâm Dũng, hiểu ý, Lâm Dũng lập tức nói.
“Đương nhiên là giết người, đừng nhìn nàng vẻ ngoài lừa gạt, nàng nhưng chân chính là La Sát Nữ, cái tràng cảnh kia ta nhưng cả đời khó quên”.
Lâm Dũng kể lại sự tích của Alena cho đám người nghe. Càng nghe họ càng cảm nhận được Alena cường đại, nhưng là họ cũng không có sợ hãi. Dù sao nếu không giết những người kia, người chết sẽ là nàng.
Có thể nói, Vũ Minh đám người trên biển có thể tạo thành 1 quyển tiểu thuyết đem bán, hẳn là bán sẽ rất chạy.
Alena cũng không ngừng nói xấu Lâm Dũng, cũng đem chuyện hắn cùng Elise ra nói. 
Bên cạnh Vũ Tiểu Phụng nghe rất chăm chú. Đôi mắt dần hiện lên tia sáng. Nàng bị Vũ Minh đám người cường đại mà hâm mộ, trong lòng đạo tâm lần nữa dấy lên. 
“Ta sẽ cố gắng tu luyện, nhất định sẽ đánh bại ngươi”. Vũ Tiểu Phụng nắm chặt tay thầm nghĩ.
Nàng cũng không có ý định đối phó mấy người xung quanh Vũ Minh, có lẽ nếu là trước kia nàng sẽ làm thế, nhưng hiện tại… sẽ không.
Có lẽ Vũ Minh không biết, quyết định hôm nay sẽ đem tới cho hắn 1 đối thủ cường đại phiền phức tới đau đầu trong tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.