Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 209: Huyết hoa




Nghe được câu này, Vũ Chấn Quân không hiểu gì cả.
Hắn hiểu Vũ Nguyên, nếu không có việc trọng đại sẽ không cùng hắn “tuyên chiến” như thế, hơn nữa còn dính tới Vũ Minh, chẳng lẽ Vũ Minh có chuyện? Nếu thật là thế thì cùng hắn có liên quan gì?.
Chẳng qua trong lòng hắn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Người đâu, chuẩn bị xe”. Vũ Chấn Quân hét lớn nói.
Mà bên kia.
Vũ Minh chúng 1 phát đạn xuyên qua bả vai, trong lòng hắn tức giận không gì sánh được. 
Việc Vũ Chấn Quốc làm hắn có thể hiểu, nhưng việc này lại gián tiếp liên lụy đến Chiêu Hy, bởi vì nếu hắn ngã xuống, đám ma thú mục tiêu tiếp theo khẳng định là Chiêu Hy, điều này làm hắn không cách nào tha thứ.
Huyết Ảnh Phân Thân phát động.
Đây là bí pháp mà hắn chiếm đượcc tại Vòng Xoáy Không Gian, cũng là cái bí pháp mà lần đó hắn vận dụng đại chiến hơn 100 tinh vực, cũng là lần thứ 3 hắn thi triển sau lần đó tại Nam thành.
Lần này thi triển, mặc dù lí trí của hắn vẫn bị chút ảnh hưởng, nhưng là trải qua lần đó tại bí cảnh, hắn tinh thần cùng lí trí đã vững chắc đến mức kinh người. Hắn hoàn toàn có thể kiểm soát lấy lí trí của mình.
Ngay khi vừa rơi xuống đất, bàn tay lập tức đập xuống, cơ thể hắn cũng trong nháy mắt bay lên trên cao. Lúc này trên mặt đất máu tươi của hắn cùng ma thú giống như bị thứ gì đó hút lên, lơ lửng giữa không trung. Chúng dần dần dung hợp lại với nhau.
Một cái, 2 cái… 
Cho đến cái thứ 10, đã có 10 cái hình cầu viên máu cỡ nửa người, sau đó liền dần dần hình thành 1 tên huyết y, gương mặt lẫn dáng người đều giống Vũ Minh như đúc.
Nói thì nhiều, nhưng thực tế thời gian mất chưa tới 3 giây.
Vũ Minh cùng 10 cái huyết y đứng trên không trung. Tạo ra 1 bầu không khí vô cùng quỷ dị, ma thú cũng có trí khôn, đối phó 1 mình Vũ Minh chúng nó có thể liều mạng. 
Nhưng muốn đối phó 11 người… cái này là không thể nào.
Nguy hiểm.
Cực độ nguy hiểm.
Đám ma thú đã có 1 số thành phần gào thét lên, chúng nó muốn rút lui.
Nhưng Vũ Minh sẽ để cho chúng nó đơn giản như thế rời đi? Điều này không có khả năng.
Ngay lập tức, 10 huyết y nhân giống như Thiên Cân Trụy, rơi nhanh xuống đất.
Ầm.
Giống như là động đất, xung quanh phạm vi 10m, toàn bộ đều giống như hứng chịu lấy 1 quả tên lửa tập kích, nổ tung, khói bụi mịt mờ.
Đôi mắt Vũ Minh lóe lên, nhìn xung quanh ma thú, hắn vừa mới lĩnh ngộ được 1 chiêu thức, có lẽ dùng trong lúc này vô cùng thích hợp.
Vũ Minh nhẹ nhàng rơi xuống đất, 2 tay song đao nắm giơ lên, ngay sau đó liền bắt đầu hợp lại làm một với nhau, tạo thành 1 thanh cự đại đao, dài tới 3m, nhẹ nhàng giơ lên ngang ngươi, sau đó dùng lực đâm xuống nề đất, xung quanh máu tươi bắt đầu hướng về phía thanh đại đao bay tới, như là bị thanh đao nuốt mất như thế.
Hơn nữa 10 tên huyết y cũng bắt đầu hóa thành từng đạo vệt máu dài gia nhập vào trong đó.
Vũ Minh ánh mắt lộ ra sát khí, lạnh lùng, nhẹ giọng nói.
“Huyết Vũ”. 
Sau đó liền xoay thanh đao 1 cái, giống vặn ra nắp chai như thế.
Ầm.
Một tiếng nổ vang vang lên.
Từ thanh đao phóng ra 1 cơn sóng năng lượng hình tròn nở rộng ra xung quanh, toàn bộ ma thú trong vòng 100m đều dính chiêu. Cỡ lớn ma thú còn đỡ, chỉ bị cắt mất tứ chi, nhưng những ma thú thấp bé trực tiếp bị cắt làm đôi.
Hơn nữa làn sóng năng lượng này cũng đập vào tường thành, vết cắt sắt bén cùng nhanh tới nỗi trực tiếp làm tòa thành giảm ngắn xuống 2m, hắn đã canh sẵn độ cao của chiếc xe Chiêu Hy đang ngồi, sẽ không xảy ra vô tình bị thương.
Giống như đứng trên 1 cây gỗ tròn, mà bên dưới có người cầm đao chặt ngang qua như thế, nhưng tên ở trên tường thành toàn bộ đều bị chấn động kém chút rơi xuống dưới, may mắn duy nhất là 1 đồn này không có phá hủy tường thành.
Nhìn xung quanh toàn bộ ma thú gào thét đau đớn, cùng Vũ Minh như thần như ma, 2 tay đặt lên cán đao phía kia.
Vũ Chấn Quốc trong lòng hàn ý ứa ra.
Sợ hãi.
Vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này, mấy người Quân Tinh Trúc cũng vừa tới, thấy Vũ Minh đứng đó không chút tổn hại liền nhẹ thở ra 1 hơi, vừa rồi 1 chiêu, họ ở xa liền đã nhìn thấy. Mặc dù uy lực không tính là lớn, nhưng đây chính là Vũ Minh tự tay sáng tạo ra.
Thiên phú như thế họ lần đầu tiên chứng kiến, hơn nữa ai biết được chiêu vừa rồi cấp bậc thế nào. Thấy Vũ Minh bình an, họ cũng yên lòng đôi chút, đang muốn đi tới bắt lấy Vũ Chấn Quốc, thì lúc này Vũ Minh động.
Biến thanh đại đao về lại viên bi sắt bình thường, Vũ Minh chậm rãi đi tới phía trước, những cũng không chỉ đơn giản là bước tới.
Hư Không Đáp Bộ.
Tiêu chí của Dung Linh cảnh.
Mặc dù mượn nhờ bí pháp đột phá đi lên, nhưng với Vũ Minh, sử dụng Hư Không Đáp Bộ đơn giản còn hơn cả ăn cơm.
Nhìn Vũ Minh đạp trên không trung, từng bước đi về phía mình, Vũ Chấn Quốc mồ hôi lạnh chảy ướt hết lưng. Hắn ngay cả dũng khí cầm vũ khí lên tấn công cũng không dám.
Chưa nói tới mấy người Quân Tinh Trúc vừa tới, chỉ riêng việc Vũ Minh vừa rồi thể hiện ra sức mạnh cũng đủ làm hắn không còn chút tâm tư phản kháng nào.
Bước tới trước mặt cách Vũ Chấn Quốc, Vũ Minh lạnh lùng nhìn lấy hắn.
“Vũ… Vũ Minh, ngươi nghe ta giải thích”. Vũ Chấn Quốc run lẩy bẩy nói.
Vũ Minh sẽ nghe hắn nói nhảm? Đương nhiên là không. Hắn trực tiếp giơ chân lên. 
“Thiên Ma… Hoàng Quân Bộ”. Vũ Minh thấp giọng nói.
Sau đó chân hắn hạ xuống.
Ầm.
Vũ Chấn Quốc cũng không ngu ngốc đứng đó chịu chết, hắn nhanh chóng chạy trốn qua 1 bên.
Vũ Minh 1 đòn kia mang theo cả 1 tia hủy diệt năng lượng, trực tiếp đánh tường thành thành 1 cái rảnh lớn, chẻ đôi bức tường thành 2 nửa.
“Cái này…”. 
Quân Tinh Trúc mấy người nghẹn họng nhìn trân trối. Phải biết tường thành này đủ chống đỡ lấy cấp 7 ma thú toàn lực 1 kích, vậy mà Vũ Minh hắn 1 đòn lại có thể trực tiếp đạp sụp đổ?.
Cái này không khoa học!.
Dùng bí pháp cũng chỉ đạt tới Dung Linh cảnh cấp bậc, làm sao có khả năng che đôi tường thành?.
Chiêu kia rốt cuộc là chiêu gì?.
Vũ Chấn Quốc tránh thoát 1 đòn, nhìn thấy tường thành bị chẻ đôi, hắn run rẩy nhích không nổi chân.
Vũ Minh cười lạnh, lạnh lùng đi tới nắm lấy cổ áo hắn.
“Vũ… Vũ Minh, ta sai rồi”.
“Ta với người đều là người Vũ gia, ngươi…”.
“Đừng giết ta”.
“Không, không”. 
Vũ Chấn Quốc sợ hãi không thôi, Vũ Minh cũng không có trực tiếp giết hắn, hắn ngại bẩn tay.
“Đã chơi trò bán bia bao giờ chưa?”. Vũ Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy hỏi.
“Cái… cái gì?”. Vũ Chấn Quốc nhất thời ngẩn người, không hiểu lời nói của Vũ Minh.
Hít sâu 1 hơi, Vũ Minh dùng lực trực tiếp ném hắn lên trên cao, giống như 1 quả bóng bị 1 lực lượng tác động mạnh đá bá lên trời như thế, cao phải tới cả trăm mét.
Khóe miệng nhếch lên, sau đó từ không gian trang bị lấy ra 1 thanh súng nhắm, cấp bậc đạt tới C2 cấp, so với thanh súng nhắm vừa rồi của Vũ Chấn Quốc cao hơn 1 bậc.
Hơn nữa, hắn dùng là đạn nổ.
“AAAAAA”.
“Vũ Minh, ngươi là ác ma, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi”. Vũ Chấn Quốc ngay khi vừa bị ném trên không trung liền hiểu ý của Vũ Minh. Dù cho Vũ Minh không giết hắn, với khoảng cách này mà rơi xuống, hắn ít nhất cũng trọng thương.
Nhìn thấy Vũ Minh lấy ra súng nhắm, nội tâm hắn liền sụp đổ.
Lên đạn, nhắm ngay Vũ Chấn Quốc đang rơi xuống, Vũ Minh liền bóp cò.
Bùm.
Trên bầu trời, xuất hiện 1 tiếng vang lớn, sau đó là 1 đóa huyết hoa xuất hiện, sau đó rơi xuống như mưa.
Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh, ngay cả mấy người Quân Tinh Trúc cũng run lên 1 cái. 
Quá tàn ác.
Quá máu tanh.
Quá đáng sợ.
Gương mặt trẻ tuổi kia giấu sau đó lại là 1 mặt đáng sợ như thế.
Nếu Vũ Minh biết những người này, suy nghĩ, hắn chắc chắn sẽ cười lớn nói.
“Đối phó với địch nhân còn nhân từ? Trò cười”.
Nhìn những tên xung quanh, Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Các ngươi tự sát đi”. 
Đám người này mặc dù không có tham gia vào việc này, nhưng cũng không có phản đối Vũ Chấn Quốc, mặc dù giết Vũ Chấn Quốc, nhưng lửa giận trong lòng hắn vẫn còn. Cho nên những người này phải chết.
Đám người sợ hãi lùi lại 1 bước, nhưng không ai dám chạy trốn.
Họ thừa biết chạy là vô vọng. 
Nhìn đám người gương mặt sợ hãi cùng do dự, Vũ Minh cười lạnh không thôi. Muốn cùng hắn liều mạng? Ở đâu ra tự tin?.
“Nếu đã không tự ra tay, vậy để ta giúp các ngươi”. 
Vừa dứt lời, Vũ Minh bàn tay khẽ xoay 1 cái, sau đó lập tức đánh ra 1 chưởng cách không về 1 tên gần nhất.
Ầm.
Một tên.
Chạy.
Đây là ý nghĩ trong đầu đám người lúc này, dù chạy không thoát cũng phải chạy. Ít nhất cũng có cơ hội sống sót.
Cười lạnh 1 tiếng, Vũ Minh trực tiếp xuất chiêu.
“Thiên Ma Hấp Khí Công”.
Hự.
Đang chạy giữa chừng, đám người sau lưng giống như có 1 cái máy hút khổng lồ kéo họ lại, vùng vẫy thế nào cũng không thoát.
“Bạch Liệt Quyền Phong Nha”.
Thiên cấp võ kỹ của Vũ gia, Vũ Minh lập tức sử dụng khi đám người khoảng cách với hắn đủ gần.
Trong nháy mắt, hơn 10 người toàn bộ ngã xuống.
Nhìn lấy mấy người Quân Tinh Trúc, có bất ngờ, có kinh ngạc, có nhíu mày… hắn chỉ lạnh nhạt cười 1 tiếng, giải trừ bí pháp sau đó thả người nhảy xuống tường thành, tiến tới cái xe Chiêu Hy đang ngồi. 
Nhìn thấy Chiêu Hy vẫn đang an an ổn ổn ngồi nơi đó, Vũ Minh ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu, mở cửa ra, ôm lên nàng, nhưng đi chưa được vài bước liền khụy 1 gối xuống.
Cơ thể hắn bị thương khá là nặng, thiếu thốn sinh mệnh lực gia trì, cùng vận dụng cả bí pháp, thiêu đốt khí huyết lẫn vận dụng 1 tia hủy diệt năng lượng, gần như đã làm cho cơ thể hắn bị tàn phá nghiêm trọng.
Nhịn không được, khóe miệng hắn rỉ máu.
Xẹt.
Nhìn thấy thế, Quân Tinh Trúc cấp tốc lao tới, bàn tay đặt lên lưng Vũ Minh kiểm tra thương thế, sau đó lập tức lấy ra 1 viên Tái Sinh Đan đưa cho hắn.
Vũ Minh cũng không có làm kiêu, nhận lấy nuốt vào.
“Để ta ôm nàng giúp ngươi”. Quân Tinh Trúc muốn đỡ lấy Chiêu Hy nhưng Vũ Minh liền né qua 1 bên.
“Không cần”.
Nói xong liền quay người đi vào bên trong thành.
Nhìn Vũ Minh quật cường bóng lưng, Quân Tinh Trúc khẽ lắc đầu. Vừa rồi kiểm tra thương thế Vũ Minh, nàng biết hắn bị thương rất nặng, đặc biệt là khí huyết, trực tiếp tiêu hao 1 phần 3, nội tạng cũng bị thương nhiều nơi, đặc biệt là bả vai của hắn.
Xương vai đã bị bắn nát bấy.
Thật không hiểu hắn dùng nghị lực nào nhịn được đau đớn như thế mà không có kêu đau lấy 1 lời.
Vèo. Vèo. Vèo.
Trên bầu trời, vài chiếc máy bay quân đội xuất hiện.
Vũ Nguyên nhìn thấy Vũ Minh bên dưới, trực tiếp từ bên trên nhảy xuống. 
“Vũ Minh, có bị thương không?”. 
Nhìn gương mặt Vũ Nguyên đầy lo lắng, nhưng cố tỏ ra trấn định, Vũ Minh khẽ nở nụ cười đáp.
“Không sao”.
“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi”. Vũ Nguyên lẩm bẩm nói.
Hắn đã quan sát toàn bộ quá trình Vũ Minh chiến đấu, cho nến cũng biết được Vũ Chấn Quốc đã chết, nếu không phải, hắn còn muốn đem Vũ Chấn Quốc ra ngũ mã phanh thây đây.
Vèo.
Đúng lúc này, 1 chiếc xe bay lao tới, dừng lại giữa không trung.
Vũ Chấn Quân từ trên trời nhảy xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Nguyên nói.
“Vũ Nguyên, con trai ta đâu?”. 
“Hắn chết rồi”. Không chờ Vũ Nguyên đáp, Vũ Minh liền lạnh lùng nói.
“Cái gì? Làm sao có thể? Hắn làm sao…”.
“Là ta giết hắn”. Không đợi Vũ Chấn Quân nói hết, Vũ Minh liền nói.
“Rất bất ngờ sao?”. Vũ Minh thấy Vũ Chấn Quân nói không ra lời liền cười nhạt nói.
“Ngươi…”. Vũ Chấn Quân trong đầu nổ vang 1 tiếng.
Con trai hắn vậy mà chết rồi?.
Thật chết rồi?.
Mà lại do chính tay Vũ Minh giết?.
Hắn lửa giận nổi lên, đó là con trai độc nhất của hắn, là con trai độc nhất a.
Vũ Nguyên chắn trước mặt Vũ Chấn Quân lạnh lùng nói.
“Ngươi động hắn thử 1 chút”. 
Hắn nhìn ra Vũ Chấn Quân vừa rồi chuẩn bị động thủ, cho nên hắn liền đứng ra ngăn cản.
“Tránh ra”. Vũ Chấn Quân hét lớn.
“Ngươi tốt nhất nên đứng yên đó, mọi việc đều do Vũ Chấn Quốc tự tạo nghiệp, không trách được ai cả. Hắn dám hãm hại con ta, còn dám hướng về Vũ Minh nổ súng, hắn không chết ta cũng sẽ tận tay đem hắn xé thành 8 mảnh”. Vũ Nguyên lạnh lùng nói.
“Ngươi nói láo, con trai ta làm sao có thể…”.
“Ngươi không tin? Vậy thì xem thử cái này đi”. Vũ Nguyên khoát tay 1 cái, sau đó ném cho hắn 1 con chip.
Vũ Chấn Quân trong lòng nổi lên nghi ngờ, cũng không có xem mà là nhìn chằm chằm Vũ Nguyên.
“Cha”. Vũ Minh lên tiếng.
Vũ Nguyên quay người lại, thấy Vũ Minh muốn cùng Vũ Chấn Quân nói chuyện, hắn nhíu mày 1 chút rồi đi qua 1 bên.
Vũ Minh cũng không có nói gì, rút ra 1 con chip đưa cho Vũ Chấn Quân. 
“Xem 1 chút đi”. 
Vũ Chấn Quân trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đem nó nhét vào đồng hồ, sau đó phóng hình ảnh ra ngoài.
Chỉ thấy trên 3D hình chiếu, bắt đầu từ lúc Vũ Minh liên lạc với Vũ Chấn Quốc, cho đến hắn thế nào hãm hại Vũ Minh, sau cùng 1 đoạn là Vũ Chấn Quốc dùng súng bắn tỉa bắn xuyên bả vai của Vũ Minh.
Hình ảnh này là Vũ Minh để Hi Hi ghi lại trên vệ tinh.
“Quân thúc”. nhìn vẻ mặt kinh ngạc, bất đắc dĩ, tức giận của Vũ Chấn Quân, Vũ Minh lạnh nhạt lên tiếng.
Ngẩng đầu nhìn Vũ Minh, Vũ Chấn Quân trong lòng phức tạp không thôi.
“Quân thúc, ngài nên cảm thấy may mắn, rằng ngài là người Vũ gia, và hắn là họ Vũ, nếu không, ta đảm bảo ngài cùng gia đình ngài sẽ theo hắn chôn cùng. Đây là ta cuối cùng gọi ngài 1 tiếng thúc, sau này Quân thúc, ngươi tự lo liệu lấy đi”. Vũ Minh nói xong, trước sự kinh ngạc của Vũ Nguyên đám người, trực tiếp rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.